CHỈ YÊU MÌNH ANH - NA KHẨU TRÙNG

Hai đôi môi nóng ấm quấn quýt lấy nhau, động tác của hai người đều trúc trắc, nhưng vô cùng nhập tâm. Đầu lưỡi triền miên đưa đẩy ngọt ngào, giữa bờ môi thoát ra tiếng nỉ non thâm tình.

Không biết bao lâu sau, xe buýt phía sau bấm còi giục giã, hai người vội vàng tách ra. Mặt Ninh Nhi đỏ bừng, nhanh chóng khởi động ô tô. Bàn tay thon dài của Cảnh Tịnh Tề cầm bàn tay nhỏ nhắn của cô, “Ninh Nhi, về bệnh viện đi.”

“Không đâu! Em không bị bệnh, chỉ là ăn nhiều quá, về đấy làm gì cho xấu mặt.” Ninh Nhi cúi đầu nói, ngượng ngùng đưa mắt nhìn Tịnh Tề, thấy trong mắt anh tràn đầy thân thiết, hoàn toàn không có ý cười nhạo, cô mới ngẩng cao đầu, nhấn ga, đi về phía ngoại ô.

Đôi chân đau nhức khiến Cảnh Tịnh Tề kiệt sức, lúc xuống xe, chân anh mềm nhũn, suýt nữa ngã ngồi xuống đất, may mà Ninh Nhi kịp thời lấy nạng, mới giúp anh đỡ được thân thể.

“Đi thôi, lên gặp mẹ anh, để bà đỡ lo lắng cho em.” Cảnh Tịnh Tề kéo tay Ninh Nhi nói. Chỉ trong một đêm, quan hệ của hai người từ bạn bè đã biến thành người yêu, tuy Ninh Nhi mong chờ từ lâu, nhưng nhanh thế mà đã gặp phụ huynh, vẫn khiến cô rất thẹn thùng.

Lúc lên tầng, chân của Tịnh Tề cơ hồ mất cảm giác, năm xưa chân trái của anh cũng bị chấn thương nghiêm trọng, nếu mệt mỏi quá độ hoặc nhiễm lạnh sẽ đau đớn không dứt. Sau buổi tối hôm qua vất vả, anh không còn sức nhảy lên bốn tầng như bình thường, đành chống nạng đi lên cầu thang, chân trái cố hết sức đuổi kịp, không để Ninh Nhi nhận ra anh đang gắng gượng.

Lúc mở cửa, hai người trẻ đang nắm tay nhau bỗng xấu hổ buông ra, động tác nhỏ này vẫn bị bà Cảnh nhìn thấy. Bọn trẻ… cuối cùng cũng ở một chỗ. Sắc mặt bà Cảnh hơi thay đổi, không biết nên vui hay lo cho con.

“Cháu chào bác, hôm qua cháu khiến bác lo lắng rồi ạ!” Ninh Nhi đỏ mặt nói, cô đưa cho bà giỏ hoa quả mới mua ở siêu thị dưới tầng.

“Ninh Nhi xuất viện rồi à? Mau vào phòng nghỉ ngơi đi, thân thể đã khỏe hẳn chưa?” Bà Cảnh đón giỏ hoa quả, cẩn thận ngắm nghía Ninh Nhi, thân thiết hỏi.

“Bác gái, cháu không sao ạ, cháu cảm ơn.” Ninh Nhi lễ phép đáp.

Tịnh Tề đưa Ninh Nhi vào phòng của mình, bà Cảnh đưa hoa quả vừa rửa xong vào, đột nhiên nhớ ra điều gì, vội nói với Tịnh Tề: “Lúc nãy Tiểu Vi đợi con mãi, bảo là có đề bài muốn hỏi con, chiều mai tan tầm con giảng cho con bé một chút.”

“Vâng, con biết rồi.” Tịnh Tề thuận miệng đáp, ngồi cạnh Ninh Nhi trên chiếc giường đơn của mình, nắm chặt tay cô.

Bà Cảnh biết ý đóng cửa ra ngoài, Tịnh Tề lập tức ôm vai Ninh Nhi, kéo cô vào ngực mình. Vừa rồi ở trên xe Ninh Nhi còn cả gan thổ lộ, bây giờ đột nhiên e thẹn vùi đầu vào ngực Tịnh Tề, giống như con thú nhỏ cọ cọ vào người anh.

Tịnh Tề ôm Ninh Nhi càng chặt, dường như muốn nhét cô vào trong xương thịt của chính mình. “Ninh Nhi, Ninh Nhi ngoan của anh…”, anh cúi đầu nói.

Ninh Nhi không ngờ Tịnh Tề gầy gò lại có sức lực mạnh như thế, cô cũng nhiệt tình ôm lại anh.

Những khớp xương gầy của anh khiến cô xót xa, ngoài miệng lại giận dỗi oán trách: “Rõ ràng anh thích em mà không chịu nói… Anh bắt nạt em…”

“Anh xin lỗi, bảo bối… Anh xin lỗi…” Giọng Cảnh Tịnh Tề tắc nghẹn, “Em quá tốt, anh không xứng đáng, cho nên anh không dám nói…”

“Vớ vẩn!” Ninh Nhi ngẩng đầu, tức giận nói: “Em không cho anh nói bản thân như vậy, anh là chàng trai tốt nhất em từng gặp, anh không giống những người khác, anh là… anh là… người em yêu nhất!” Ninh Nhi thường xuyên tiếp xúc với khách hàng, miệng hay nói ngọt, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của Tịnh Tề, cô nghĩ không ra ngôn từ, lắp bắp nửa ngày mới nặn được một câu như thế.

Mắt cô tròn xoe, vẻ mặt nhăn nhó, giống như tự biết mình đã nói ra một câu rất ngốc. Tịnh Tề nhìn cô, nở nụ cười ôn hòa, dùng môi ngậm lấy hương thơm của cô.

Môi của Tịnh Tề rất mềm, nụ hôn của Tịnh Tề rất dịu dàng, đầu lưỡi ẩm ướt cẩn thận thăm dò trong miệng Ninh Nhi, giống như che chở bảo vật quý giá nhất trên thế giới này. Hương vị của anh ngọt ngào, còn mang theo mùi thơm của thảo dược.

Dường như đã qua rất câu, cũng có khi chỉ mới bắt đầu, Tịnh Tề tiếc nuối buông Ninh Nhi ra, khẽ khàng lau đi giọt nước trong suốt đọng trên môi cô.

Ninh Nhi giơ tay lên, do dự một chút, sờ vào phần chân cụt ngắn ngủn của Tịnh Tề. Hình như Tịnh Tề thoáng run rẩy, trùm bàn tay của mình lên tay Ninh Nhi, “Em sợ à?”, anh nhẹ giọng hỏi.

Ninh Nhi lắc đầu nguầy nguậy. Phần chân còn lại chỉ dài khoảng mười centimet, không giống như thân thể gầy gò của anh, chỗ đó lại đầy đặn mềm mại, bên trong là phần xương đùi ngắn, khi anh run run, nó cũng không ngừng chuyển động bên trong cơ thể…

“Tịnh Tề, nhất định anh rất đau…” Ninh Nhi rơi lệ.

Tịnh Tề nở nụ cười, lại kéo Ninh Nhi vào lòng, bờ vai của anh rất rộng, ôm trọn cả người cô, “Cô bé ngốc, đã nhiều năm như thế, không đau nữa rồi.”

“Thật vậy à?” Ninh Nhi hỏi.

“Thật.” Tịnh Tề đáp, đúng lúc này, phần chân cụt bỗng nhiên nhói lên một cái, Tịnh Tề âm thầm hít một hơi khí lạnh.

“Nếu đau nhất định phải cho em biết.” Ninh Nhi nói. Ngay cả vết đứt tay khi gọt hoa quả cô cũng bị đau đến vài ngày, căn bản không thể tưởng tượng nổi năm đó Tịnh Tề làm thế nào mà chịu được nỗi đau bị cắt chân.

Tịnh Tề yêu chiều vuốt ve mái tóc xoăn của Ninh Nhi, đặt nụ hôn lên lọn tóc. Ninh Nhi cười khanh khách, không ngừng trốn vào lòng anh, chọc cho Cảnh Tịnh Tề cũng phải bật cười.

Sắc trời tối dần, Ninh Nhi đành lưu luyến cáo từ. Cũng may Tịnh Tề đồng ý với cô, hàng ngày buổi tối đều để cô đưa anh về nhà, miễn cho anh chen xe buýt vất vả, cũng không cần chịu nỗi khổ tương tư, nghĩ thôi cũng khiến đáy lòng ngọt ngào vui sướng.

Tịnh Tề trân trọng nâng khuôn mặt Ninh Nhi lên, hôn nhẹ một cái, “Bảo bối ngoan, đi đường phải cẩn thận, về đến nhà lập tức gọi điện cho anh, biết chưa?”

Ninh Nhi ngoan ngoãn gật đầu, kiễng mũi chân, hôn lại Tịnh Tề, anh thật sự rất cao!

Đứng trên ban công nhìn xe Ninh Nhi đã đi xa, Tịnh Tề quay người định về phòng, đột nhiên phần chân cụt ở đùi phải bị chuột rút.

Bình luận

Truyện đang đọc