CHỈ YÊU MÌNH ANH - NA KHẨU TRÙNG

Liên tiếp mấy ngày sau đó, mỗi khi làm việc đến trưa, Tịnh Tề sẽ cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, anh biết bản thân vẫn còn trong tình trạng sốt nhẹ. Tịnh Tề đi tìm những tiệm thuốc gần công ty để mua thuốc giảm sốt, anh biết mình  gần đây quá mệt mỏi mới có thể dễ dàng sinh bệnh như vậy.

Giờ tan sở vốn đã kết thúc từ lâu nhưng Tịnh Tề và Lư Trung Dương vẫn còn đang mãi mê làm việc để đuổi kịp tiến độ, Tiểu Húc cũng chủ động ở lại giúp bọn họ. Từng đợt ho dài làm cho Tịnh Tề phải tạm thời dừng lại, dùng hai tay che miệng, cố gắng đè nén tiếng ho của mình lại, vì vậy mà sắc mặt trắng bệnh của anh bỗng chốc trở nên đỏ bừng.

Tiểu Húc ở từ xa nhìn thấy, vội vàng chạy tới, giúp vỗ vỗ nhẹ lên tấm lưng gầy gò của Tịnh Tề, sau đó tranh thủ dùng tay đo nhiệt độ trên trán của anh: “Tịnh Tề, anh phát sốt rồi.” Tiểu Húc nhỏ giọng nói.

Tịnh Tề gật đầu, chờ cho cơn thở dốc qua đi, lại lắc đầu, thấp giọng nói: “Không sao cả, tôi vừa uống thuốc rồi.”

“Nhưng sắc mặt của anh thực sự không tốt lắm đâu.” Lư Trung Dương đi tới, nói ra suy nghĩ của mình.

Tiểu Húc cũng phụ họa theo: “Đúng vậy đó, nếu không thì anh đi về nghỉ ngơi trước đi, anh đã tăng ca liên tiếp mấy ngày rồi, làm sao thân thể anh có thể chịu nổi.”

Tịnh Tề thực sự cảm thấy cực kỳ khó chịu, lại nhìn đến tiến độ làm việc,  để hoàn thành công trình đúng thời hạn thật sự đã không thành vấn đề. Mà mình bây giờ đang ở trạng thái đầu óc mờ mịt, một khi có sai lầm, ngược lại có thể sẽ tạo ra tổn thất lớn hơn. Anh gật gật đầu, đỡ bàn định đứng lên, bất chợt chân trái trở nên tê buốt  khiến cho anh  ngã xuống.

“Tịnh Tề!” Lư Trung Dương và Tiểu Húc hoảng hốt kêu lên, lại không kịp tiến đến đỡ lấy anh cho nên chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn Tịnh Tề té lăn trên đất.

“Không có việc gì!” Tịnh Tề cơ hồ đã ngã sấp xuống đất nhưng lại vội vàng trấn an mọi người, ngay sau đó phần đùi còn lại của chân phải đụng vào mặt đất, anh đau đến nỗi trước mắt lập tức trở nên trắng xóa một mảng, cái gì cũng thấy không rõ, hai tay theo bản năng nắm chặt lấy chỗ đang đau âm ỉ, mồ hôi lạnh theo thái dương nhỏ từng giọt xuống.

“Tịnh Tề, anh thế nào rồi?” Lư Trung Dương đỡ vai của anh, lo lắng hỏi.

Tịnh Tề giương khóe môi, hít sâu hảo mấy hơi mới suy yếu cười: “Không có việc gì, ngồi lâu  quá nên chân bị tê thôi.”

“Có phải chân anh bây giờ rất đau phải không? Để tôi xem anh có bị thương không?” Lư Trung Dương nhìn Tịnh Tề đang ôm chân thở dốc, lo lắng hỏi.

Tịnh Tề nhắm mắt lại lắc đầu, “Không cần, một lát nữa sẽ ổn thôi.”

Lư Trung Dương hai tay chống ở bên hông Tịnh Tề để đỡ anh đứng lên. Nhưng chân của Tịnh Tề tê cứng không nhích nổi một bước, Tiểu Húc phải giúp kéo ghế tựa qua để cho Tịnh Tề ngồi xuống.

Nghỉ ngơi một chút cuối cùng chân trái tê buốt cũng có thể khôi phục lại tri giác, Tịnh Tề xin lỗi cười nói: “Không có việc gì, các cậu đừng lo lắng.” Anh cầm lấy nạng chống đỡ thân thể chậm rãi đứng lên.

“Tịnh Tề, anh phát sốt rồi, phải đi bệnh viện thôi.” Lư Trung Dương nói, vừa nói anh vừa đỡ Tịnh Tề, cách một lớp quần áo dày cũng có thể cảm giác được thân thể của anh nóng rực.

“Không sao mà, đã như thế gần mấy ngày rồi.” Tịnh Tề nói.

“Cái gì?” Lư Trung Dương hét lớn: “Đã sốt chừng ấy ngày thì anh càng phải đi bệnh viện.”

Tịnh Tề không thể đối phó lại Lư Trung Dương và Tiểu Húc, anh hầu như bị bọn họ bắt cóc đi tới bệnh viện. Sau một hồi kiểm tra tổng quát, Tịnh Tề bị đưa đến phòng bệnh truyền dịch.

Tịnh Tề nằm ở trên giường, Tiểu Húc giúp anh đắp chăn xong, cẩn thận đem kim tiêm đang ghim ở tay anh điều chỉnh lại. Bình truyền dịch loại đắt tiền đang nhỏ từng giọt từng giọt đi qua ống dẫn tiến vào mạch máu của Tịnh Tề.

“Lư Trung Dương, cậu chở Tiểu Húc về nhà đi, trời cũng đã khuya rồi.” Tịnh Tề nói.

Lư Trung Dương nhìn Tịnh Tề, không yên tâm nói: “Anh ở đây thật sự không có việc gì sao?”

“Bị các cậu bắt cóc đến đây như vậy, tôi còn có thể có chuyện gì được chứ.” Tịnh Tề cười nói.

“Nếu không tôi gọi Ninh Nhi tới với anh?” Lư Trung Dương nói.

“Đừng nói cho Ninh Nhi biết!” Tịnh Tề vội vàng hô. Toàn phòng bệnh mọi người đều đưa ánh mắt tập trung qua chỗ bọn họ, Tịnh Tề rũ mi, hạ giọng nói: “Cô ấy gần đây rất bận, tôi không muốn làm cho cô ấy lo lắng.”

Sau khi Lư Trung Dương đưa Tiểu Húc đi rồi, Tịnh Tề mò lấy điện thoại bấm số của Ninh Nhi.

“Ninh Nhi, anh hôm nay đi thẳng về nhà trước, em còn chưa tan làm sao?” Tịnh Tề ôn nhu nói.

“Hừ! Anh còn nói sao!” Ninh Nhi một hờn dỗi trả lời, Tịnh Tề nắm chặt điện thoại, anh có thể tưởng tượng ra bộ dáng giậm chân hờn dỗi đáng yêu của cô: Em vốn đến anh công ty tìm anh, kết quả không có một người! Hại em đi một chuyến công không.”

“Xin lỗi, Ninh Nhi ” Tịnh Tề nói: “Anh đáng ra nên gọi điện thoại nói cho em biết sớm hơn.”

“Hừ hừ!” Trong điện thoại truyền ra những tiếng rầm rì, Tịnh Tề cười, vừa tưởng tượng ra khuôn mặt Ninh Nhi lúc này vừa nghe cô tiếp tục nói: “Anh nhớ nghỉ ngơi cho thật tốt, nhớ nhiều ăn một chút, còn có, thay em hỏi thăm sức khỏe của mẹ anh!”

“Được.” Tịnh Tề cười đáp ứng.

“Được?!” Ninh Nhi nói.

Tịnh Tề sửng sốt một chút, do dự nhìn xung quanh phòng bệnh.

“Vậy thôi nhé!” tiếng của Ninh Nhi có chút nóng nảy.

Tịnh Tề nhận lệnh của cô, nhắm mắt lại sau đó lại hôn di động một cái. Anh dường như có thể cảm nhận những ánh mắt của người khác đang đổ dồn về phía mình, lông mi thật dài rủ xuống thấp, nửa ngày cũng không dám mở mắt, gương mặt anh tuấn của anh trở nên đỏ bừng.

Sau khi truyền hai bình nước, Tịnh Tề một mình kêu xe về đến nhà. Vừa xuống xe, anh liền mơ hồ thấy được bóng dáng cô độc của cô thiếu nữ nào đó, hai bím tóc nằm rủ trên đôi vai gầy đang mặc đồng phục học sinh, cặp sách thì tùy ý ném ở bên chân.

“Tiểu Vi, đã trễ thế này sao em vẫn chưa về nhà?” Tịnh Tề thân thiết hỏi, hai tay dùng sức chống nạng, bước đi đến trước mặt Tiểu Vi.

“Anh Tề, sao trễ như thế anh mới trở về?” Tiểu Vi ngẩng đầu, đôi mắt tròn tròn  tựa hồ dâng lên một tầng hơi nước.

” Anh phải tăng ca.” Tịnh Tề thuận miệng đáp, bàn tay thon dài nắm vai Tiểu Vi.

“Anh mấy ngày liên tiếp buổi tối đều không trở về nhà, đều là do phải tăng ca sao?” Ánh mắt của Tiểu Vi đột nhiên trở nên phẫn nộ, cô ra sức trừng to mắt, những giọt nước mắt trong suốt vẫn bướng bỉnh lăn ra khỏi hốc mắt.

“Anh…” Tịnh Tề có chút không biết phải làm sao.

” Ngày mai em sẽ phải thi lên cao trung, em vẫn muốn nhận được lời chúc của anh! Em tối nào cũng ở chỗ này chờ anh, đã chờ anh ba ngày!” Tiểu Vi lau nước mắt, ủy khuất nói.

Tịnh Tề nhắm hai mắt lại. Anh vốn đã hứa với Tiểu Vi là khi cô thi lên sơ trung anh sẽ chúc cô thi tốt, nhất định có thể thi đậu học viện âm nhạc tốt nhất. Mấy ngày hôm trước anh còn cùng Ninh Nhi nói qua việc này, gần đây vì quá bận rộn cho nên đã quên mất.

“Xin lỗi Tiểu Vi, là anh không tốt.” Tịnh Tề nói: “Anh bây giờ chúc em vẫn còn kịp phải không, em ngày mai nhất định sẽ thi rất khá.”

“Thế nhưng…  anh đã nhiều ngày không giúp em học, bây giờ em cảm thấy không tự tin!” Tiểu Vi quệt miệng nói.

“Tiểu Vi đã là cô gái trưởng thành, phải đối với bản thân có lòng tin, anh tin tưởng em!” Tịnh Tề vỗ vai tiểu Vi, mềm giọng nói.

Tiểu Vi đột nhiên dùng sức ôm lấy thắt lưng Tịnh Tề, đem mặt chôn ở trước ngực của anh, oa oa khóc lớn lên.

“Tiểu Vi, đừng khóc, làm sao vậy?” Tịnh Tề sốt ruột nói, không ngừng dỗ thiếu nữ trong lòng.

Mãi đến khi khóc mệt, tiểu Vi mới ngẩng mặt, Tịnh Tề dùng ngón tay sạch sẽ thon dài giúp cô lau đi nước mắt, tiểu Vi nhỏ giọng nói: “Em nghĩ anh có bạn gái rồi sẽ không cần em.”

“Sao có thể chứ?” Tịnh Tề buồn cười nói: “Anh là anh tốt nhất của em mà!” Tiểu nha đầu này, bắt đầu khi nào lại có nhiều tư tưởng kỳ quái như vậy?

Tiểu Vi đỏ mặt cười, đột nhiên hôn lên má của Tịnh Tề một cái, “Tề ca, em về nhà đây, ngày mai em nhất định có thể thi tốt!bye bye!”

Bình luận

Truyện đang đọc