Sáng hôm sau, Tịnh Tề luôn có thói quen thức dậy sớm hôm nay không hiểu sao vẫn nằm trên giường, nhìn thấy thời gian sắp trễ, mẹ Cảnh vào phòng vỗ vỗ mặt con trai, “Tịnh Tề, mau dậy đi con, sắp muộn giờ làm rồi.”
Da thịt nơi mẹ Cảnh chạm vào cảm thấy nóng bừng, thân thể con trai lại run rẩy bên dưới chăn.
“Mẹ, con lạnh quá…” Tịnh Tề chống khuỷu tay ngồi dậy, giọng nói mơ mơ màng màng.
“Con phát sốt rồi, có thể không lạnh sao?” Mẹ Cảnh nói, xoay người đi vào bếp bưng bát cháo vừa nấu xong đem vào phòng, đỡ anh ngồi dậy, Tịnh Tề cầm bát cháo nhưng tay lại không nghe theo kiểm soát của anh cứ run lên bần bật, mẹ Cảnh đau lòng thở dài, cầm lấy bát cháo uy cho anh ăn, sau đó lấy thuốc hạ sốt cho anh uống, lăn lộn một trận cuối cùng Tịnh Tề cũng tỉnh táo lại chút, nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh, khẩn trương kêu lớn, “Chết rồi, con muộn rồi.”
“Đã bệnh thành như vậy còn đi làm cái gì nữa, để mẹ giúp con đem đơn xin nghỉ phép đến công ty, hôm nay con phải ở nhà nghỉ ngơi, không được đi đâu hết —— con phải đắp thêm chăn lên để mau xuất mồ hôi.” Mẹ Cảnh nói xong thật sự mở tủ ôm ra thêm một cái chăn.
“Không được, con còn có công việc phải hoàn thành…..”Tịnh Tề vén chăn định bước xuống giường, không ngờ chân trái mềm nhũn, lập tức bị ngã ngồi xuống đất.
Mẹ Cảnh vội vàng đỡ con trai dậy, giúp anh ngồi lại trên giường, có lẽ vì hôm qua vận động quá độ nên chân trái Tịnh Tề lại sưng lên, phần chân cụt bên phải lại càng bị sưng nghiêm trọng hơn, so với thân thể nóng hầm hập của anh thì nó lại là một mảng lạnh lẽo hết sức tương phản. Mắt mẹ Cảnh lại ướt, không ai có thể hiểu rõ hơn bà, con trai bà tuy bề ngoài nhìn vẫn khỏe mạnh nhưng kì thực đều do ý chí kiên cường chống đỡ thân thể, sức khỏe của anh sau tai nạn năm đó đã sớm bị suy kiệt.
“Hôm qua con lại đi chỗ nào mà khiến chân bị sưng thành như vậy….” Mẹ Cảnh giả bộ giận dữ, bà biết Tịnh Tề sợ nhất là bà lo lắng cho thân thể của anh, cho nên cố gắng không che giấu đau lòng trên mặt.
“Con cùng Ninh Nhi ra biển chơi.” Tịnh Tề có chút ngượng nói.
Mẹ Cảnh để Tịnh Tề dựa lưng vào gối đầu, hai tay dùng sức xoa bóp chân trái của anh, Tịnh Tề nói: “Mẹ, con không sao đâu mẹ đừng lo lắng, con ngủ một giấc là khỏe lại ngay thôi.”
Mẹ Cảnh tăng lực đạo ở tay, xoa bóp các vị trí huyệt đạo trên đùi, Tịnh Tề không nói thêm gì nữa, đau nhức trên đùi khiến anh cắn chặt răng, để không bật ra tiếng rên rỉ, mồ hôi lạnh rịn ra chảy dọc theo cái trán trơn bóng.
Mãi đến khi cái chân lạnh lẽo ấy phiếm hồng, mẹ Cảnh mới ngừng lại, giúp con trai lau mồ hôi đầy đầu, cầm hai cái chăn đắp lên người anh rồi mới đi làm.
Tịnh Tề ngủ một giấc đến trưa, cảm thấy thân thể khỏe hơn chút, anh định xuống đường làm một bữa trưa đơn giản rồi đến công ty làm việc. Đột nhiên tiếng đập cửa thùng thùng vang lên, theo sau là giọng Ninh Nhi sắp khóc đến nơi: “Tịnh Tề….”
Tịnh Tề đáp, “Anh đây!” Vội vàng xoay người xuống giường, chân vẫn không có lực chỉ đành phải chống nạng chậm rãi bước đi, cửa vừa mở Ninh Nhi liền nhào tới ôm chầm lấy anh, lại dò xét trên dưới một lượt, lo lắng nói: “Nghe nói anh bị bệnh, chuyện là như thế nào?”
Tịnh Tề dựa vào nạng, ôm Ninh Nhi vào ngực, nhẹ giọng an ủi: “Không có việc gì, buổi sáng bị sốt một chút, bây giờ đã đỡ rồi, nhìn em lo lắng như vậy làm anh sợ hết hồn.”
Ninh Nhi đưa tay đặt lên trán Tịnh Tề thử nhiệt độ một chút, cục đá trong lòng mới bỏ xuống, phát hiện sắc mặt anh nhợt nhạt, mới một đêm dường như đã gầy đi rất nhiều.
Ninh Nhi đỡ Tịnh Tề về lại phòng, ép anh nằm xuống giường, nắm lấy tay anh, nói: “Có phải là vì hôm qua đi biển nên mới đổ bệnh không?”
Tịnh Tề dùng sức trừng mắt, “Anh là đàn ông, cũng đâu phải làm từ giấy, làm sao chỉ vì chút gió biển mà đổ bệnh được chứ? Con người mỗi năm đều bị bệnh một hai lần, đúng rồi, năm ngoái anh cũng bị sốt một trận vào thời gian này, hôm nay là tròn một năm.” Anh có bao nhiêu khoe khoang cũng chỉ vì không muốn Ninh Nhi phải lo lắng.
Ninh Nhi quả nhiên yên tâm, ôm đầu Tịnh Tề trong lòng, làm nũng nói: “Vốn dĩ muốn gọi điện để nghe giọng nói của anh, ai ngờ điện thoại anh tắt máy, em đành phải gọi đến số điện thoại ở công ty, bọn họ nói anh bị bệnh xin nghỉ một ngày, em lo lắng quá vội vàng chạy đến tìm anh.”
Tịnh Tề nhéo nhéo hai má Ninh Nhi, “Không phải bây giờ anh đã ở đây rồi sao?” Anh chống tay ngồi dậy, vừa cười vừa nói: “Anh đi rửa mặt, sau đó sẽ trổ tài làm đầu bếp, chúng ta ăn trưa rồi cùng nhau đi làm.”
“Buổi chiều anh còn muốn đi làm sao?” Ninh Nhi nói.
“Thân thể khỏe rồi thì đương nhiên phải đi làm chứ.” Tịnh Tề nói, anh vốn không quan tâm chuyện bị trừ lương nhưng nếu không muốn nghe mấy lời bóng gió của Tô Kiếm thì tốt nhất không nên làm chuyện khiến anh ta để ý.
“Nhưng sắc mặt anh vẫn còn rất kém…” Ninh Nhi đau lòng nói.
“Sắc mặt kém là bởi vì anh đói bụng, ăn một chút là khỏe lại ngay.” Tịnh Tề vừa cười nói vừa nhảy nhảy tới phòng vệ sinh, nhìn thấy Ninh Nhi thân thể anh lại tràn đầy khí lực, tình yêu quả là liều thuốc hữu hiệu.
Tịnh Tề trở ra từ phòng vệ sinh, nhìn thấy Ninh Nhi đang ngồi trước máy vi tính, không biết là đang xem cái gì.
“Xem gì thế?” Tịnh Tề ôm cô từ sau lưng, mùi bạc hà thơm mát tỏa ra từ cơ thể anh.
“Em định nấu món gì đó cho anh ăn, để anh nếm thử tay nghề của em.” Mắt Ninh Nhi vẫn không rời khỏi màn hình máy vi tính.
“Nấu cơm? Em biết nấu ăn à?”
“Không phải em đang học đây sao?” Ninh Nhi gõ bàn phím, âm thanh ấn phím vang lên lách tách, một chuỗi thực đơn các món ăn hiện ra trên màn hình.
“Hiện học hiện mại nha!”(*) Tịnh Tề nói nói, anh cầm quần áo trên giường, vỗ vỗ Ninh Nhi, ý bảo cô ra ngoài.
Ninh Nhi đột nhiên bày bộ mặt háo sắc, cười nói: “Thay quần áo thôi có gì mà không cho em nhìn hả? Em không ra đâu.” Nói xong cô cười khanh khách nhào tới làm như thật sự muốn kéo áo ngủ Tịnh Tề xuống.
Tịnh Tề cũng không tỏ ra yếu kém, thật sự cởi áo ra ngay trước mặt Ninh Nhi, lộ ra xương quai xanh tinh tế và vòm ngực của mình, Ninh Nhi “A” lên một tiếng chói tai, che mắt chạy bắn khói, Tịnh Tề cười haha.
Tịnh Tề nhanh chóng thay quần áo, để Ninh Nhi ra ngoài bởi vì nguyên nhân chính là anh không muốn để cô nhìn thấy đùi phải của anh, mặc dù cô đã sớm nói mình không quan tâm, nhưng anh vẫn sợ chân của mình sẽ dọa cô.
Ninh Nhi chờ bên ngoài phòng, không ngừng hô hào, “Xong chưa hả?” Tịnh Tề lộn ống quần vào bên trong, cẩn thận cuộn lại, làm xong mới mở cửa cho cô vào, cô hếch mũi nhỏ lên, hơi cao giọng nói, “Tên ngốc nhà anh thật là có sắc tâm mà không có sắc đảm!”
Ninh Nhi làm sao mà không biết tâm tư của Tịnh Tề, cô cười giả bộ làm mặt quỷ, cầm lấy tờ hướng dẫn nấu ăn cô vừa viết xong chạy vào phòng bếp. Cô mở tủ lạnh rồi nhìn một lượt, “Em muốn mà món trứng sốt cà, không biết có đủ nguyên liệu không?”
Tịnh Tề trợn mắt kinh ngạc, trứng sốt cà mà còn phải nhìn tờ hướng dẫn?
(*): Câu gốc là: 现学现卖
Nghĩa của câu này đại khái là: những thứ mình học được thì sẽ dùng được.
Ta đã tra và hỏi qua vài cao nhân (đối với ta =))))) Đa số mọi người đều hiểu nhưng không dịch ra được. Mấy nàng nếu ai biết câu này cứ để lại cmt ta sẽ bổ sung nhé