CHỈ YÊU MÌNH ANH - NA KHẨU TRÙNG

Về đến nhà, Tịnh Tề lập tức bị mang lên giường. Sau lần bị thương này, đau đớn và phát sốt thường xuyên khiến Tịnh Tề tiêu hao lượng lớn thể lực, thân thể anh trở nên phi thường mẫn cảm, chỉ mới ngồi xe hơn ba mươi phút đã khiến dạ dày anh bồn chồn, khó chịu. Thời điểm lên cầu thang, anh dùng hết khí lực toàn thân, đều không có biện pháp theo trên xe lăn đứng lên, vẫn là may nhờ ba Tiểu Vi đi ngang qua chỗ đó, giúp cõng Tịnh Tề trên lầu bốn.

Tịnh Tề dựa vào giường, sau lưng là gối mềm thoải mái. Ở phòng bếp truyền đến tiếng leng ka leng keng. Vừa rồi, Ninh Nhi một mình chạy đến siêu thị mua được bắp cải trắng, muốn cùng mẹ Cảnh cùng làm một bữa tiệc sủi cảo kỉ niệm một năm bọn họ quen nhau.

Tiếng cười như chuông bạc truyền ra từ phòng bếp, thậm chí, mẹ Cảnh cũng cười theo. Không biết Ninh Nhi lại đùa giỡn cái g, nha đầu kia, đi tới chỗ nào cũng luôn vui vẻ hoạt bát. Nghĩ đến một năm này, cô cho anh biết bao niềm vui, nhờ cô mà anh biết trong cuộc sống còn có rất nhiều điều tuyệt vời, anh biết mình là người mà cô cần và luôn ỷ lại.

Tịnh Tề không khỏi khẽ cười, có thể quen biết Ninh Nhi, thật là điều may mắn nhất của anh ở kiếp này.

Nhưng, anh có là may mắn của Ninh Nhi không?

Quen biết đến nay, anh chưa từng ở trước mặt Ninh Nhi cảm thấy tự ti, bởi vì khi đó anh biết, mặc dù anh thiếu một chân, nhưng những thứ một người đàn ông khỏe mạnh có thể cho Ninh Nhi, anh cũng đều có thể làmđến. Mà bây giờ, hắn nghi ngờ, chân của hắn không chỉ là gãy xương đơn giản như vậy, nếu tình hình một khi chuyển biến xấu, anh có khả năng bị liệt bất cứ lúc nào. Hơn nữa hiện tại anh đã trở nên yếu ớt như vậy, anh, thực sự còn có năng lực cho cô hạnh phúc sao?

Ở trước mặt mọi người anh đều biểu hiện rất kiên cường, anh không muốn làm cho mẹ và Ninh Nhi vì anh mà lo lắng, thế nhưng anh thực sự rất sợ. Nếu như cái chân kia thực sự tê liệt, anh còn cách nào để cho Ninh Nhi được cuộc sống hạnh phúc? Anh không thể biến Ninh Nhi thành một cô gái đáng thương bị người khác coi thường, mỗi ngày vì bệnh của anh mà lo lắng. Ninh Nhi nhất định phải là bảo bối mà anh  nâng niu che chở trong lòng bàn tay!

Chân trái đột nhiên phát ra đau đớn từ trong xương tủy làm Tịnh Tề nhíu chặt mày. Vốn là như vậy, không hề có dấu hiệu liền đau, sau đó cảm giác chân so với lúc trước càng trở nên vô lực. Bác sĩ Thịnh đã lên kế hoạch phục kiện cho anh, nhưng rốt cuộc có thể khôi phục tới trình độ nào, bác sĩ cũng không có nắm chắc. Chỉ cần… Chỉ cần còn có thể đi đường, Tịnh Tề liền thỏa mãn. Một người đàn ông có thể đi đường, ít nhất vẫn có thể đưa người phụ nữ của mình đến nơi hạnh phúc.

Trong lúc trầm tư, một bóng người liền xông vào, Tịnh Tề quên mất ưu thương, khẽ nở nụ cười. Đây là bảo bối nhà ai? Trên mặt, trên người trắng tinh một mảnh, ngay cả trên mái tóc xoăn mượt cũng lấm tấm bột bánh.

“Em té vào thao bột à?” Tịnh Tề cười hỏi Ninh Nhi.

Ninh Nhi nhe nanh múa vuốt nhào lên, ở trên người Tịnh Tề càn quấy một trận, Tịnh Tề không tránh được, thuận tay ôm lấy Ninh Nhi, nắm lấy cái mũi của cô, nói: “Thấy anh hiện tại không thể động nên muốn bắt nạt sao? Hôm nay cho em biết sự lợi hại của anh!” Nói xong liền đem tay cù lét Ninh Nhi. Ninh Nhi khanh khách cười lớn, liên tục kêu lên “Không dám! Em không dám!”. Tịnh Tề dừng tay, con ngươi lấp lánh nhìn cô, tràn đầy tiếu ý.

“Sủi cảo đang hấp sắp chín rồi, bác gái còn đang hầm canh xương cho anh bồi bổ thân thể, uống xong chân liền tốt lên.” Ninh Nhi vuốt chăn bông đang đắp chân Tịnh Tề, nói.

Tịnh Tề gật đầu cười, ở cùng một chỗ với Ninh Nhi chính là hạnh phúc như vậy, ngay cả trên đùi trận trận đau nhức đều đang nhắc nhở hắn, cho dù chỉ có một chân, cho dù trong cuộc sống còn thật nhiều trắc trở, khi có cô bên mọi thứ đều trở nên tốt đẹp hơn.

Tịnh Tề làm theo yêu cầu của bác sĩ, đúng hạn uống thuốc, tích cực phục kiện, định kỳ đến bệnh viện kiểm tra. Tết âm lịch qua đi, chân của anh rốt cuộc có khởi sắc, cơ hồ có thể phục hồi được bước đi như trước khi bị thương.

Cùng lúc đó, công việc của anh cũng tiến triển rất thuận lợi, mỗi ngày đều phải đi sớm về muộn, nhìn mình những trang web mình làm ra được khách hàng đón nhận, trong lòng Tịnh Tề cảm giác được thành tựu là ngay cả tiền cũng không sánh được.

Bình luận

Truyện đang đọc