CHỈ YÊU MÌNH ANH - NA KHẨU TRÙNG

Lần trước Tô Kiếm đi công tác ở London, thuận tiện thăm hỏi ba mẹ Ninh Nhi. Hai vị giáo sư bận rộn công việc, thật lâu không có thời gian quay về thăm Ninh Nhi, liền nhờ Tô Kiếm đem về rất nhiều quà cáp đưa cho Ninh Nhi.

Tô Kiếm chỉ ước có một cơ hội tiếp cận Ninh Nhi, sau khi về nước liền lập tức gọi điện thoại hẹn Ninh Nhi ra. Ninh Nhi nghe nói ba mẹ mua quà cho mình thì rất cao hứng đến chỗ hẹn, nhưng lại chỉ lấy quà  liền đi, hại Tô Kiếm còn đặt trước một bàn ăn thịnh soạn đợi cô. Tô Kiếm thích Ninh Nhi nhiều năm, nhưng hình như hai người vô duyên, cho dù hắn nỗ lực thế nào, Ninh Nhi cũng không chịu liếc nhìn một cái, duy nhất một lần cô mời hắn ăn cơm, lại chính vì muốn hắn giúp giới thiệu làm việc cho Tịnh Tề. Khi đó Tô Kiếm nhìn thấy Ninh Nhi nhiệt tình hồ hởi, nghĩ thầm giúp Ninh Nhi cũng chính là giúp mình. Ai ngờ về sau Ninh Nhi và Tịnh Tề cùng nhau đi tới, hắn hận Tịnh Tề Tịnh Tề là đoạt người yêu của hắn, càng hận chính mình nhất thời vô ý dẫn sói vào nhà!

Hắn không thèm đấu đá với nhân viên để giành lại người thương nếu bị truyền ra ngoài mặt mũi của hắn cũng xem như vứt đi. Việc duy nhất có thể làm chính là thừa dịp công việc, lấy Cảnh Tịnh Tề làm nơi trút giận. Cảnh Tịnh Tề mặc dù thân có tàn tật, lại giống như ánh mặt trời trong công ty, nhân duyên tốt vô cùng, Tô Kiếm cao hứng nhất là nhìn thấy Tịnh Tề bị hắn mắng ở trước mặt mọi người, sau đó ánh mặt trời liền bị mây đen che khuất. Tịnh Tề không vui, hắn liền hài lòng.

Ninh Nhi ôm đống quà, nghiêm túc nhìn về phía Tô Kiếm nói cám ơn, rồi nói mình có việc phải đi trước. Tô Kiếm chán nản lái xe về nhà, đi tới nửa đường, chợt nhớ tới máy vi tính xách tay còn để lại phòng làm việc, liền lái xe quay lại công ty.

Trời đã tối rồi, đã qua giờ tan sở từ lâu nhưng đèn ở bộ phận kỹ thuật vẫn sáng. Tô Kiếm lấy máy vi tính, lững thững xuống lầu nhìn nhìn, lại vô tình cờ gặp Cảnh Tịnh Tề và Ninh Nhi ngồi trước máy vi tính, thân thân thiết thiết chia nhau một hộp thức ăn nhanh! Cô thà rằng cùng Tịnh Tề cùng ăn cơm hộp, cũng không chịu cùng hắn ăn nhà hàng Pháp! Đây là sức mạnh của tình yêu sao? Thế nhưng, dựa vào cái gì? Ninh Nhi không yêu thanh mai trúc mã là hắn, lại thích không một Cảnh Tịnh Tề tay trắng?

Tô Kiếm đứng im một lúc lâu ở cửa phòng làm việc, đôi tình nhân đang hạnh phúc bên trong không hề phát hiện ra hắn. Hắn đầy bụng phẫn hận lại không có biện pháp phát tiết, chỉ đành lặng lẽ bỏ đi, trong lòng càng căm ghét Tịnh Tề hơn.

Hôm sau, Tô Kiếm liền đi tìm cơ hội nhục nhã Tịnh Tề, thế nhưng hắn không ngờ, hắn đã làm thay đổi triệt để vận mệnh của hắn, Tịnh Tề và cả Ninh Nhi.

Trời u u ám ám, không khí cũng có chút nặng nề. Gần đây bộ phận kỹ thuật nhận thiết kế một công trình web cho một công ty, Tịnh Tề đưa ra mấy phương án thiết kế, vừa thuyết trình vừa tính toán. Mắt thấy hạn của hợp đồng ngày càng đến gần, Lư Trung Dương vẫn còn phân vân chưa biết nên quyết định chọn phương án nào. Hôm nay lại thảo luận tới chạng vạng, Tịnh Tề cười nói: “Tôi sẽ lấy thêm tư liệu cho mọi người tham khảo!” Liền đứng dậy hướng giá sách góc ở phòng làm việc nhảy qua.

Phòng làm việc to như vậy bị chia làm rất nhiều ngăn, không gian hoạt động liền trở nên chật hẹp rất nhiều, có vài lối đi chỉ đủ một người đi qua, Tịnh Tề cảm thấy sử dụng nạng quá bất bất tiện nên từ lúc bắt đầu, anh chỉ dùng một chân để đi lại trong phòng. Các đồng nghiệp đau lòng cho anh, từng bí mật đề nghị Tô Kiếm thay đổi một chút kết cấu ngăn cách, để Tịnh Tề hành động thuận tiện hơn chút, Tô Kiếm lại nói không chịu, nói không thể chỉ vì một nhân viên đặc thù mà thay đổi cả phòng làm việc. Cũng may, ở nhà Tịnh Tề cũng thường không dùng nạng, cũng không quá quá khó khăn.

Tịnh Tề nhảy đến trước giá sách, tìm tư liệu, rồi ôm tư liệu nhảy trở về. Giá sách cách bàn làm việc của anh một khoảng, trong tay ôm một chồng tư liệu, giữ cân bằng liền tương đối khó khăn, lúc đi ngang qua cửa Tô Kiếm cũng vừa vặn đi đến, Tịnh Tề sơ sẩy, ôm cả chồng tư liệu đụng vào người Tô Kiếm. Tư liệu rơi đầy đất, Tịnh Tề cũng loạng choạng muốn ngã, nhảy về phía sau vài bước mới đỡ tường đứng lại.

“Xin lỗi, Tô tổng, tôi sơ suất quá.” Tịnh Tề vội vàng nói xin lỗi, tay chống tường gập lưng nhặt tư liệu rơi đầy trên đất. Chân trái của anh hơi cong, thân thể hơi nhoài về phía trước. Bệnh nhân cắt chi rất khó giữ thăng bằng khi ngồi xổm, gần đây chân Tịnh Tề thường xuyên bị đau, lúc này không chỉ chân trái đứng không vững, mà phần chân phải còn lại và tay đang đỡ tường cũng run rẩy kịch liệt. Lư Trung Dương vội qua giúp anh, còn chưa đi đến bên cạnh, Tô Kiếm đã rống lên.

“Cảnh Tịnh Tề! Ở nơi công cộng nên chú ý hình tượng của cậu! Chỗ này là công ty của tôi, không phải đại hội thể dục thể thao dành cho người tàn tật, cậu nhảy tới nhảy lui như vậy cho ai nhìn? Tôi nhịn cậu không phải một ngày hai ngày, nếu có đối tác tiến vào nhìn thấy cậu như vậy thì còn ra thể thống gì nữa! Cậu có nạng sao không biết dùng? Không biết dùng thì đừng ra ngoài đi làm!”

Tịnh Tề hoàn toàn sửng sốt, run rẩy duy trì tư thế nửa ngồi chồm hổm, ngơ ngác không biết làm thế nào mới tốt. Anh khoan dung Tô Kiếm một lần lại một lần bới lông tìm vết gây khó dễ cho anh, nhưng vạn lần không ngờ Tô Kiếm lại lấy thân thể không trọn vẹn của anh ra nhục mạ trước mặt mọi người.

“Tô Kiếm, ngươi đang nói cái gì!” Một trận gió lốc cuốn tới, vào lúc này Ninh Nhi đột nhiên xuất hiện ở phòng làm việc. Trong tay cô một gói quà được gói tinh tế, cô xông tới ném gói quà xuống đất, thuận tay giáng một cái tát lên mặt Tô Kiếm.

Phòng làm việc thoáng cái an tĩnh lại, nhưng bên ngoài tiếng sấm lại không ngừng gầm thét. Hạt mưa bùm bùm đánh vào cửa sổ thủy tinh.

Toàn bộ người trong văn phòng đều ngây người, Ninh Nhi chạy đến nâng Tịnh Tề dậy, “Chúng ta đi!” Giọng cô thật thấp, ngực lại ở kịch liệt phập phồng. Hôm qua cô về đến nhà, cũng vì bỏ mặc Tô Kiếm ở nhà hàng nên cảm thấy thập phần áy náy, vừa tan tầm liền chọn món quà lớn nhất mà ba mẹ cô gửi về mang đến tặng hắn, ai ngờ mới vừa vào phòng làm việc liền thấy một màn khiến cô ruột gan đứt từng khúc. Cô biết, Tịnh Tề kiên cường, nhưng bị sỉ nhục trước mặt mọi người như vậy, cô không biết anh còn có thể chịu nổi hay không.

Tiểu Húc yên lặng cầm nạng đưa cho Tịnh Tề, Tịnh Tề kẹp nạng, nhẹ nhàng đẩy Ninh Nhi ra, thất tha thất thểu đi ra ngoài. Ninh Nhi sửng sốt một chút mới phản ứng được, đuổi theo thì Tịnh Tề đã nhấn thang máy xuống lầu.

“Tô Kiếm, nếu như Tịnh Tề có việc gì, tôi sẽ giết anh!” Ninh Nhi chạy về phòng làm việc, hung hăng bỏ lại những lời này, rồi giống như phát điên lao xuống cầu thang bộ.

Ninh Nhi lái xe, ở trong mưa ra sức tìm kiếm thân ảnh Tịnh Tề. Không có! Không có! Không có! Rõ ràng chỉ bỏ lỡ mấy phút, rõ ràng Tịnh Tề chân bất tiện đi không nhanh, vì sao cô lại không thể tìm thấy thân ảnh luôn khiến lòng cô lo lắng?

Nước mắt Ninh Nhi rào rào rơi xuống, đều là cô không tốt, cô không nên giới thiệu Tịnh Tề đến làm việc ở công ty của Tô Kiếm, cô không nên trong lúc Tịnh Tề yếu đuối nhất dùng vũ lực thay anh giải quyết vấn đề,cô không nên phát ngốc mấy giây rồi bỏ lỡ cơ hội đuổi theo Tinh Tề.”Thế nhưng Tịnh Tề, anh muốn em làm thế nào mới tìm được anh đây?” Ninh Nhi lầm bầm tự nói, gục trên tay lái khóc đến thương tâm.

Vùng ngoại ô trống trải, nước mưa điên cuồng rơi trên mặt đất, rất nhanh tạo thành những vũng nước lớn. Nạng của Tịnh Tề không biết đã vứt ở nơi nào, anh lảo đảo nhảy về phía trước, chân đã đau đến mất đi tri giác, anh đã té ngã không biết bao nhiêu nhưng vẫn bò dậy, trên người dính đầy nước bùn.Anh không biết mình nên đi đâu.  Anh không biết nên làm thế nào đối mặt với Ninh Nhi, bất luận như thế nào anh cũng không thể chấp nhận việc để cô gái mình yêu nhất nhìn thấy khuất nhục như vậy, anh lại càng không thể chịu được khi thấy cô còn vì anh mà bất hòa với Tô Kiếm, việc đó khiến anh cảm thấy bản thân thật vô năng. Một mình anh có thể chịu đựng những ánh mắt bình luận của người ngoài nhưng anh không thể để cho Ninh Nhi vì anh mà liên lụy. Lần đầu tiên Tịnh Tề phát hiện, thì ra bản thân lại là một kẻ nhu nhược đến vậy! “Cảnh Tịnh Tề, mày không xứng với Ninh Nhi!” Tịnh Tề ngửa mặt lên trời hét lớn. Một tiếng sét vang lên lập tức át đi tiếng hét của Tịnh Tề, con người chính là nhỏ bé như thế, bị đàn áp chẳng khác gì hạt bụi hạt cát.

Dưới chân mềm nhũn, Cảnh Tịnh Tề ngã vào một vũng nước lớn, anh nỗ lực muốn đứng lên lần nữa, giãy giụa mấy cái, lại lực bất tòng tâm, chân trái còn sót lại dường như cũng không còn là của anh nữa, ngoại trừ lạnh lẽo và tê dại anh tìm không được cảm giác nào khác. Dần dần, thân thể cũng bắt đầu mất cảm giác, trước mắt Tịnh Tề là một mảnh tối như mực, cái gì cũng nhìn không thấy, cái gì cũng nghe không được, cái gì cũng không cảm giác được…

Bình luận

Truyện đang đọc