CHIM HOÀNG YẾN TỰ CHUI ĐẦU VÀO LƯỚI

“Dĩ Đông, cài đặt hệ thống sưởi trong phòng khách, còn nữa trồng cây tùng bách (*) ở sân trong vòng 7 ngày.” Hoắc Lệ đưa ánh mắt nhìn qua người đàn ông đang ở đầu cầu thang, ôn tồn giảng đạo.

Dĩ Đông nhìn thấy trên chân Đào Thất đắp áo khoác Hoắc Lệ, biểu tình kinh ngạc, một giây sau liền khôi phục bình thường, cụp mắt cung kính nói rằng: “Vâng ạ.”

Tiểu tử này thế mà lại để cho Hoắc gia vì cậu trồng cây, vì cậu trang bị lò sưởi, mặt cũng lớn quá rồi.

Hoắc gia làm như thế, rốt cuộc là vì cái gì!!

“David, ngày mai hàng ở bến tàu, cậu đi bàn bạc.” Hoắc Lệ xong rồi còn nói.

――!!! Dĩ Đông đột nhiên ngẩng đầu thần sắc khá là kích động, bắt đầu đứng ngồi không yên, chuyện nhận hàng lấy hoá đơn vẫn luôn là hắn làm, tại sao đột nhiên đổi người rồi.

“Ông chủ, hàng ngày mai là do tôi chịu trách nhiệm.” Hắn do dự hỏi.

David cũng nghi hoặc, các loại chuyện bàn bạc tiếp xúc nhận hàng vẫn luôn là Dĩ Đông làm, tại sao đột nhiên thay người.

Nhưng mà chuyện của ông chủ, anh chỉ cần chấp hành là tốt rồi, David nghĩ thầm.

Tuy rằng Dĩ Đông sẽ rất đau lòng.

“Lắp đặt lò sưởi, trồng cây cũng rất quan trọng ha, chẳng lẽ Dĩ Đông không thích làm những chuyện như vậy sao?” Hoắc Lệ nheo mắt lại, cười nói.

“Được…” Dĩ Đông nuốt lại sự không cam lòng vào trong cổ họng, nhìn theo Hoắc Lệ đẩy xe lăn đi vào phòng ngủ.

Những thứ đồ này đều là chuẩn bị cho tên què, hắn thích mới là lạ.

“Hoắc gia, cám ơn anh.”

“Đừng ở cửa lớn chờ anh.” Hoắc Lệ nhấc lên tay nhỏ của Đào Thất, ngón tay thật lạnh, như chạm hàn băng, cũng không biết bị đông bao lâu.

“Bé ngoan ở trong phòng, không nên chạy loạn.” Đào Thất rụt tay về, giấu vào bên trong áo khoác, cười ngốc ha ha.

Hoắc Lệ thấy Đào Thất cười, cũng bị cậu cảm hoá mà cùng cười rộ lên: “Em nghĩ tới điều gì, vui vẻ như vậy.”

“Cảm ơn sự quan tâm của anh.” Không kịp đề phòng lại tới thêm một câu cảm ơn, Hoắc Lệ nhất thời sửng sốt, nhưng liền nở nụ cười, song mà nụ cười bên trong lại mang theo một chút dụ dỗ như sâu độc: “Vậy để báo đáp lại, đem chuyện em gặp phải ở cửa nói cùng anh được không?”

“Em tại cửa thấy những người kia, một mực nhìn vào sân ngó em, còn có bé gái cùng em chào hỏi.”

Đào Thất bẻ ngón tay, đếm một chút một chút.

“A, bọn họ còn nói em là tiểu sủng vật anh nhặt về.”

“Nói em mặc quần áo tù nhân.”

“Sau đó anh trai áo trắng trong phòng khách kêu em rời khỏi Hoắc gia, hắn nói anh sẽ không thích em.” Hoắc Lệ đem đầu Đào Thất ôm chặt vào trong ngực, đối câu trả lời của Đào Thất rất hài lòng, cậu không nói dối.

Nhưng nụ cười trên mặt lại biến mất không còn một mống, ánh mắt trở nên nham hiểm, như rắn độc phun ra cái lưỡi ở trong bóng tối hành tẩu, cùng hình tượng ôn nhã lúc thường quả thực như hai người khác nhau.

“Rồi sau đó, anh trở về nha ~” Đào Thất tay không có chỗ để, ở giữa không trung đứng ngồi không yên, thả cũng không xong, ôm cũng không được.

“Em không thích bộ quần áo này sao?” Hoắc Lệ vân vê một lọn tóc Đào Thất, cũng không biết nhớ tới cái gì, âm thanh đột nhiên trở nên lạnh nhạt.

“Thích nha.” Đào Thất cảm nhận được tâm tình Hoắc Lệ trở nên biến hóa, lập tức nói ngay.

“Em rất yêu thích.” Hoắc Lệ vẫn không nói chuyện, trong lòng Đào Thất hiện lên lo lắng, tiếp tục nói một câu: “Em thật sự rất yêu thích, em không cảm thấy nó như quần áo tù nhân mặc.”

“Yêu thích là tốt rồi.” Hoắc Lệ sờ tóc Đào Thất, như đang sờ trân phẩm quý hiếm, biểu tình quái dị.

Đào Thất lấy đầu cạ cạ lòng bàn tay hắn, do dự một giây quyết định ôm lấy Hoắc Lệ, ngược lại thật sự như là tiểu sủng vật.

“Ùng ục ùng ục…”

“Ọt ọt…”

Âm thanh không đúng lúc vang lên, Đào Thất trên mặt một mảnh đỏ bừng, ôm chặt lấy eo Hoắc Lệ.

“Em chưa ăn cơm?” Hoắc Lệ đẩy đầu Đào Thất, nhìn dáng dấp ánh mắt né tránh của cậu.

“Không phải kêu em đến giờ cơm phải ăn cơm sao?”

“Em muốn chờ anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc