CHIM HOÀNG YẾN TỰ CHUI ĐẦU VÀO LƯỚI

Rõ ràng đi thẳng mới là đường về nhà, đột nhiên hắn ta đỡ cậu rẽ sang hướng khác, mà hướng đó chính là bãi cỏ, không lẽ Nhị Mao định giẫm qua bãi cỏ để trở về? Đào Thất không nghĩ như vậy.

Cậu nheo mắt nhìn về hướng người say kia, lão ta khoảng trên dưới 30 tuổi, quần áo trên người tuy rách nát nhưng trên tay còn cầm một bình rượu, thỉnh thoảng lại ngửa đầu hớp 2 ngụm.

Tuy nhiên trong mắt lão ta không có vẻ đờ đẫn mà toát ra sự ngay thẳng chính trực, đáy mặt lộ ra một cỗ hàn khí sắc bén, tinh thần tràn trề, động tác nâng tay uống rượu cũng tiêu sái lão luyện, không một cử chỉ dư thừa.

Mặc dù lão ta nhìn có vẻ lơ đãng nhưng bước đi linh hoạt, đặt chân vững chắc, là người luyện võ! Hơn nữa thân thủ không phải dạng vừa, có khả năng là một cao thủ!

Lão ta bước dần về phía này, ánh mắt Đào Thất nâng cao cảnh giác, đối phương có khi nào là gián điệp phe đối địch phái tới? Biết rõ hôm nay Hoắc Lệ sẽ tới bến tàu, giăng sẵn mai phục?

Hoặc có thể tới bắt mình để uy hiếp Hoắc Lệ? Đào Thất nhớ rõ kiếp trước Hoắc Lệ bị thương tại bến tàu, chính vết thương đó dẫn đến cái chết của anh.

Một chân của mình tuy bị thương nhưng cũng không đến nỗi dễ bị tóm thế, cùng lắm là lưỡng bại câu thương.

Người say nọ tới gần, chỉ cách Đào Thất một cánh tay, cậu nắm chặt hai bàn tay, đối phương liếc mắt nhìn cậu rồi lại hớp một ngụm rượu.

“Rượu ngon!” Âm thanh của lão ta khá khớp với bề ngoài, là giọng nam trầm thấp khàn khàn, khí phách vạn phần.

Mùi rượu nồng đậm xộc lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đào Thất nhăn lại, cậu đưa tay lên bịt mũi.

“Cậu nhóc, chân của cậu không sao chứ, bờ biển gió to, mau chóng trở về đi kẻo lại nhiễm phong hàn.”

Hai người chỉ vô tình gặp nhau, đối phương thả một câu như vậy sau đó cũng không có thêm động tác gì. Đào Thất xoay người nhìn theo bóng lưng rời đi của lão say rượu, trong lòng nghi hoặc chẳng lẽ do bản thân nghĩ nhiều?

Đào Thất mải nhìn theo người kia, không để ý Nhị Mao ra hiệu bằng tay cho lão. Cậu hơi cúi đầu, tay chống cằm trầm tư.

Không khí vừa nãy có chút kỳ quái, đường tuy rộng cố tình lão say rượu lại đi về hướng bọn họ, ánh mắt như có như không lại dừng phía Nhị Mao, rõ ràng là có quen biết Nhị Mao.

Nhưng tại sao Nhị Mao lại làm bộ không quen biết lão ta? Lão ta cũng vờ như không quen Nhị Mao?

Nhị Mao để lộ sơ hở, ngoài mặt Đào Thất không biểu hiện gì nhưng trong lòng đã dựng lên đề phòng.

Nhị Mao cũng không nghĩ tới Đào Thất chỉ nhìn tư thế đi đường cùng ánh mắt lão say rượu liền phân tích ra nhiều thông tin đáng giá như vậy.

Hắn ta cho rằng Đào Thất vẫn luôn sống trong biệt thự khép kín, theo lẽ thường chỉ là một tiểu bạch ngốc không biết gì, cậu không thể nào tiếp xúc với người luyện võ, cũng không thể nào hiểu được âm mưu quỷ kế. Nhưng hắn đâu biết rằng Đào Thất đã từng trọng sinh, là người đã từng đồng cam cộng khổ với Hoắc Lệ.

Khả năng phân tích và suy đoán đã được Đào Thất luyện thành thói quen. Bằng không đời trước cậu sao có thể chèo chống Hoắc gia sau khi Hoắc Lệ qua đời, sao có thể báo thù cho Hoắc Lệ, sao có thể truy ra hung thủ đứng sau tất cả, sao có thể tồn tại giữa cái xã hội thượng lưu loạn lạc ấy.

Hoắc Lệ chính là động lực của cậu. Tất cả mọi việc đều liên quan đến anh, phàm là việc có ảnh hưởng đến Hoắc Lệ cậu sẽ toàn tâm chú ý, lo lắng đề phòng.

Cậu không cho phép có người làm tổn hại anh!

“Nhị Mao, đi thôi.” Đào Thất ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười với Nhị Mao.

Hy vọng Nhị Mao vẫn là Nhị Mao, hy vọng hắn ta không giống như suy đoán của cậu. Hắn ta là bằng hữu tốt nhất của cậu, đương nhiên cậu không mong hắn ta sẽ phản bội cậu.

Đào Thất lựa chọn tin tưởng Nhị Mao, hy vọng chính mình chỉ là đa nghi.

“Lên đây, tôi cõng cậu! Ông chú kia nói đúng, chân của cậu không nên phơi gió nhiều, sẽ dễ mắc bệnh phong hàn.” Nhị Mao ngồi xổm xuống vỗ vỗ bả vai, quay đầu đề nghị Đào Thất.

“Không cần đâu.” Đào Thất nói xong liền nhấc nạng bước đi, lỡ Hoắc Lệ phát hiện ra thì anh ấy sẽ không vui. Kể cả anh ấy có không phát hiện ra thì trong lòng cậu vẫn kiên trì làm theo lời đã hứa.

“Cậu thật là ngoan cố, sao đột nhiên lại trở nên bướng bỉnh như vậy…”

Tiếng than vãn của Nhị Mao tan vào trong gió.

Bình luận

Truyện đang đọc