CHIM HOÀNG YẾN TỰ CHUI ĐẦU VÀO LƯỚI

“Ánh sáng xử lý không tệ, khắc hoạ nhân vật tận xương ba phần, nhìn ra họa sĩ vẽ rất dụng tâm.”

Đào Thất đưa tay ra muốn lấy đi bức tranh, nhưng bị Hoắc Lệ tránh thoát, bộ dáng khẩn trương khiến Hoắc Lệ có hứng thú mạnh mẽ với bức tranh này.

Theo thời gian trôi qua, Hoắc Lệ còn đang nhìn tranh, mà nội tâm Đào Thất lo được lo mất.

Hắn sẽ thích chứ? Tuy cậu biết nhất định Hoắc Lệ sẽ yêu thích, sự thật đã bày trước mắt, nhưng vẫn khá lo lắng.

“Hoắc gia là một tia sáng nhạt trong bóng tối, chỉ dẫn tôi tiến đến ngọn đèn, là thần linh cho tôi ấm no cùng tài phú.” Hoắc Lệ như đang học thơ, ngữ điệu đặc biệt nhẵn nhụi uyển chuyển, làm Đào Thất không khỏi hết sức chăm chú lắng nghe nhịp đọc của hắn.

“Hóa ra Thất Thất xem tôi là thần linh ngốc đưa ấm no và đưa tài phú à.”

“Không phải, Hoắc gia anh mang đến ánh sáng, mang đến hi vọng, ấm áp cho em.” Đào Thất sốt ruột, muốn đứng dậy đến trước mặt hắn, sợ Hoắc gia hiểu lầm cậu coi trọng tiền tài của hắn, cho là cậu cùng những người bên ngoài kia không khác biệt gì.

Đứa nhỏ này không am hiểu dùng từ ngữ biểu đạt tình cảm, hiếm thấy lần này nói nhiều lời như vậy, Hoắc Lệ cố tình muốn xem dáng dấp mặt đỏ tới mang tai của cậu.

“Đừng có gấp.” Hoắc Lệ thả tranh xuống, vội vàng đem Đào Thất đỡ lấy, vỗ lưng cậu động viên nói.

Đã vậy còn quá kích động.

“Vâng.” Đào Thất bình tĩnh lại, sự dịu dàng này khiến cậu muốn tiếp cận Hoắc Lệ hết lần này đến lần khác, như thiêu thân lao đầu vào lửa, không, con thiêu thân không nhất định phải lao vào lửa.

Có thể là ánh sáng.

*

Mũ beret và gã đeo kính bên kia, đang tránh né David đuổi bắt, Đại hắc cẩu vẫn theo sát bọn họ không ngừng, quăng cũng không quăng được.

“Kính mắt, cậu nhanh chóng tính ra đường chạy trốn tốt nhất đi.” Mũ beret che cánh tay bị thương.

Đúng, y bị Đại hắc cẩu kia dùng súng bắn trúng!!

Khả năng chống giám sát của đối phương ngoài sức tưởng tượng, hơn nữa nghị lực siêu mạnh, giữa đường bỏ lại xe đuổi theo bọn họ mười con phố, giữ khoảng cách chừng 300 mét.

“Phía trước là bến tàu đánh cá, tăng nhanh tốc độ.” Gã đeo kính thở hồng hộc.

Lúc thường mọi người đều làm việc trong nhà, thời khắc mấu chốt này mới biết tầm quan trọng của rèn luyện.

Mũ beret sấm sét giữa trời quang, “Cậu ngốc à! Sao chúng ta chạy qua căn cứ?”

“Nhảy xuống biển, hắn sẽ không tìm được chúng ta.” Gã đeo kính nói.

“Thủ đoạn rách nát.”

“Người kia gọi David, là vịt cạn, hắn không biết bơi.” Gã đeo kính lôi kéo mũ beret, tránh thoát đạn bay tới.

“Hơn nữa mười phát đạn mới bắn trúng một viên, kỹ thuật không tốt.” Khi viên đạn bay tới nó sẽ kéo theo luồng gió không khí, 0.001 giây gã đeo kính đã suy ra quỹ đạo của viên đạn theo vận tốc của không khí, hoàn mỹ tránh né.

Người, có thể càng nhanh hơn so với đạn.

David ở phía sau bọn họ theo sát không ngừng, hai người đặc biệt tinh khôn, che mặt rất kín.

Không có thế lực nào tại khu vực bến tàu đánh cá, mọi người đều là thương gia hoặc ngư dân. Nhưng tư thế chạy của hai người đó ngược lại cực kỳ giống tiểu tặc một năm trước đánh lén Hoắc gia.

Mà tiểu tặc kia, một năm trước cũng dừng lại ở bến tàu đánh cá, cũng dùng biện pháp nhảy xuống biển như thế tránh thoát truy xét của họ.

Mà còn không biết dùng thủ đoạn gì, sau đó không tra được tin tức.

“Nhảy —— “

Theo âm thanh rầm ùm, hai người nhảy xuống biển rộng, màn đêm mênh mông, hơn nữa buổi tối tìm người trong biển như mò kim.

David đứng trên bờ, mặt lạnh lùng.

Muốn lên bờ, phải thò đầu ra, buổi tối biển lạnh, bọn họ ngốc không được bao lâu.

David đi dọc theo con đập của bến tàu, ít nhất mấy trăm mét xung quanh đây gần bờ đều thẳng tắp.

Muốn quẹo phải bơi mấy trăm mét, hơn nữa biển không có mật đạo dưới nước, cho nên ngốc trong biển, hoặc là lái thuyền đi.

David nghĩ như vậy, hai người họ tự nhiên cũng nghĩ đến.

Một khắc nhảy vào trong biển, đã sớm có người tới tiếp ứng bọn họ, nếu không chỉ đơn độc hai người họ sao có khả năng hành động.

Hai người họ bơi ra giữa biển, nơi một chiếc tàu ngầm tư nhân nhỏ đang đậu.

Thành công tiến vào tàu ngầm, lặn xuống.

Hướng Đại tây dương lái đi, chờ ngày hôm sau ngồi xe từ đó về bến tàu đánh cá.

Đại tây dương là tên gọi bờ biển, nó nối liền vùng biển rộng lớn, lữ khách thương gia phụ cận rất nhiều.

“Tiểu Đường, các cậu không bị phát hiện thân phận à.”

Hai giờ sau, trên bờ cát đại tây dương đứng ba người, câu này là từ trong miệng một đại thúc nhìn tương đối thành thục nói ra.

Người đàn ông bị kêu là Tiểu Đường hai tay xoay cái mũ ướt đẫm, vẩy vẩy than thở: “Buổi đấu giá bên kia xảy ra chuyện gì, không ngăn cản Hoắc Lệ?”

“Tiểu tử đó căn bản không có tham gia.” Đại thúc nói rằng.

“Ôi mũ của tôi, đây là cái mũ ông chủ đưa cho tôi đấy, tên kính mắt kia đền mũ cho tôi, cậu tính toán số liệu sai lầm, Hoắc Lệ không đến buổi đấu giá, còn Đào Thất lại tỉnh.” Tiểu Đường xoa xoa chiếc mũ của mình, như là đang xoa người yêu.

“Các cậu trở lại không chỉ bị ông chủ lột da còn sẽ bị khấu trừ toàn bộ tiền thưởng “

“Chú Tửu, chú nói một chút lời hay với chúng tôi đi, tôi đây không phải là thấy ông chủ đau buồn sao, Đào Thất vậy mà không đi tìm hắn.” Tiểu Đường nhất thời thay đổi sắc mặt, âm thanh mang vẻ lấy lòng.

Lột da thì có thể, tiền thưởng không thể bị trừ!!

“Trước tiên tìm một nhà trọ ở lại, sáng mai về quán rượu xem ông chủ nói thế nào.” Giọng nói chú Tửu có chút trầm thấp, thoạt nhìn hơi nghiêm túc, trong lòng gã kính mắt có dự cảm xấu.

Chú Tửu thường ngày cà lơ phất phơ, hôm nay sao lại nghiêm túc thế, chẳng lẽ buổi đấu giá xảy ra vấn đề?

“Tại hội đấu giá xảy ra chuyện gì, mọi người sao nhanh như vậy đã trở lại?” Kính mắt hỏi.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, nếu buổi đấu giá không xảy ra bất trắc, chú Tửu sẽ trở lại trên biển chờ hai người họ.

Nếu như xảy ra bất trắc, bọn họ sẽ không nhìn thấy chú Tửu trên biển.

Tửu thúc nói rằng: “Cẩu Tử bị cảnh sát bắt.”

“Cái gì!!” Đôi mắt hai người trừng lớn, cả người mang bộ dạng chật vật phối hợp với cái biểu cảm này, có chút buồn cười.

“Dù Hoắc Lệ không xuất hiện, nhưng mấy tên thủ hạ của hắn đến, đầu lĩnh gọi là Hắc ca.”

“Thời điểm hội đấu giá tiến hành được phân nửa, người của chúng ta trộm được đồ của Viên Minh Viên, đang chuẩn bị đi thì có người từ sau lưng cho chúng ta một cái bọ ngựa bắt ve sầu đằng sau.”

“Mà người kia là Hắc ca.”

Ba người bọn họ vừa đi vừa nói, chú Tửu một bên giải thích sự tình phát sinh tại buổi đấu giá.

“Đang đánh nhau được một nửa, quản lý phát hiện không thấy đồ vật, vừa vặn người sở cảnh sát đều ở đó, tất cả nhân viên phối hợp lục soát, toàn bộ cửa buổi đấu giá bị đóng chặt. Khóa.”

“Coi như chặn. Các người cũng có thể trốn ra được.” Gã đeo kính cau mày, tại buổi đấu giá xảy ra tình huống như thế, còn bị thương một người anh em, ông chủ tổn thất nặng nề.

“Đúng, chúng ta trốn ra được, lúc leo tường đi ra ngoài, Cẩu Tử bị Hắc ca một súng bắn trúng chân, người của sở cảnh sát chạy ra.”

Dưới tình huống mấy người họ tụ tập căn bản không đi được, may mắn trời tối, trốn trong màn đêm không dễ tìm, nhưng Cẩu Tử bị thương thì không dễ như vậy.

Cuối cùng bị người sở cảnh sát chộp đi.

Mà Hắc ca kia đứng bên người Lưu trưởng quan, hai người đang nói gì đó.

“Hoắc Lệ đã sớm biết có người coi trọng lô hàng này, vì vậy bỏ vào buổi đấu giá gậy ông đập lưng ông?” Tiểu Đường, cũng chính là mũ beret, nhưng cái mũ hắn yêu quý đã ướt sũng.

“Trăm phần trăm là khả năng đó.” Gã đeo kính gật đầu.

“Lẽ nào hắn tra ra được người một năm trước cho hắn một súng là chúng ta?”

“Không thể, tung tích chúng ta che giấu không kẽ hở, kể cả người ở bộ chính trị đến, cũng không tra được đến đầu chúng ta.” Tửu thúc không đồng ý.

“Cẩu Tử bị tóm…” Tiểu Đường nói.

Chú Tửu nhìn lên bầu trời đêm, phát hiện tối nay bầu trời tối đen mà còn rất loạn “Cẩu Tử bị tóm là vì hắn thừa dịp chạy trốn khỏi hỗn loạn, lúc đó trên tay của chúng ta không có lấy những thứ đó, nên bọn họ không có chứng cứ, ông chủ sẽ tìm thời cơ đem hắn ra.”

Đợi đến hôm sau, David trở về Hoắc trạch.

Mà ba người bọn hắn cũng quay về quán rượu.

Nhìn như hai bên chẳng thu hoạch được gì, thực ra sóng gió đang âm thầm dâng, ý định giết người đã lộ, nên chiếm cũng đã chiếm được, Nam thành ngày tới sẽ không yên ổn.

“Ông chủ, xin lỗi, là tôi tự mình hành động thiếu chút nữa làm bại lộ thân phận.”

Trong quán rượu, đang phát vũ khúc kinh điển của Thượng Hải, người đàn ông ngồi trên ghế salông đỏ thắm trong tay cầm một con dao, ung dung thong thả gọt táo.

“Vì các người lỗ mãng, thiếu chút nữa bị Hoắc Lệ phát hiện thân phận của tôi.”

“Xin lỗi ông chủ, chỉ là tôi muốn mang Đào Thất đến.” Tiểu Đường quỳ trên mặt đất, mặt đầy hổ thẹn.

“Cậu ấy không cần các người mang, tự tôi sẽ đích thân mang.” Ông chủ cắm con dao xuyên qua bàn, giọng nói giận dữ.

“Được, chú Tửu dẫn bọn họ xuống đi nghỉ ngơi, Cẩu Tử bên kia tôi sẽ tìm người cứu hắn ra.”

Bình luận

Truyện đang đọc