CHIM HOÀNG YẾN TỰ CHUI ĐẦU VÀO LƯỚI

“Cô cảm thấy, Đào Thất gặp được Hoắc Lệ như thế nào? Tại sao Hoắc Lệ giữ lại Đào Thất bên mình?”

“Ý anh là Hoắc gia vì Đào Thất, trả thù Đào gia đã từng làm tổn thương cậu ta?” Đào Thành Chanh cùng dòng suy nghĩ với Kính mắt, từng bước một rơi vào bẫy rập của hắn, trong cặp mắt có tia nghi vấn, tay nắm thật chặt ly nước, nghi ngờ nhưng lại không thể không tin.

“Tiểu thư rất thông minh, chủ nhân nhà họ Hoắc đối xử với nhân viên và thủ hạ như gió xuân ấm áp, mà thủ đoạn đối với kẻ địch nóng nảy tàn nhẫn. Cô cũng nghe qua hai tháng trước, một gia đình ở Nam thành bởi vì đoạt mất việc làm ăn một trăm ngàn của Hoắc Lệ, đã mất mạng.”

“Và nhân viên của cha cô, vì nói Hoắc Lệ không đúng, dẫn đến việc kinh doanh bị chặn lại. Mọi thứ cho thấy, hắn không thể chịu đựng được hạt cát trong mắt mình, trừng mắt trả thù người, chắc chắn không phải người lương thiện.” Kính mắt không biết từ nơi nào lấy ra một tờ báo, chỉ vào trên tin tức nói rằng.

Trên trang bìa, khuôn mặt Hoắc Lệ mỉm cười khéo léo mặc âu phục màu đen cùng với kính mắt trên sóng mũi, thoạt nhìn nhã nhặn đến cực điểm.

“Nếu như cô nhìn kỹ, cô có thể nhìn ra mặc dù hắn đang mỉm cười, sự thiếu kiên nhẫn và hung ác dưới đáy mắt anh ta sẽ phá vỡ tờ báo và ném phóng viên đã chụp ảnh anh ta xuống biển để nuôi cá mập, sự thực chứng minh, sau đó người phóng viên này cũng bị tòa soạn sa thải rồi.” Kính mắt liếc cô gái kia một cái, phát hiện cô đã khẩn trương lắm rồi, chỉ sợ một giây sau đã cầu xin tha thứ.

“Tờ này đưa tin bộ chính trị đặc biệt đưa tin vì Hoắc Lệ, để gia tăng hình tượng tích cực cho anh ta. Cô nói xem bộ chính trị và sở cảnh sát đều kiêng kỵ chủ nhân nhà họ Hoắc ba phần, tại sao hắn lại yêu thích một thiếu niên sa sút?”

Chắc chắn toàn bộ người Nam thành không có ai cho rằng Hoắc Lệ thật sự sẽ thích một thiếu niên sa sút, tất cả là một đám bình dân phổ thông, không ai biết được sự thật của vấn đề.

Hắn nói nhiều như vậy là để gây áp lực cho cô gái trước mặt, tập hợp toàn bộ những việc Hoắc Lệ làm trước đây trong một không gian kín, cho cô biết Hoắc không phải người lương thiện, đồng thời khiến cô tin rằng Hoắc Lệ chắc chắn có động cơ.

Cũng để cô tin tưởng, cô không thể chống lại được Hoắc Lệ, chỉ có thể cùng quán rượu bọn họ hợp tác.

“Tôi không biết…” Đào Thành Chanh cắn môi, ngẩng đầu nhìn kính mắt nói tiếp, ” Tôi chỉ là con gái của một chủ nhà hàng, không biết âm mưu quỷ kế gì đó của các anh. Các anh muốn đối phó Hoắc Lệ thế nào cũng được, miễn không gây nguy hại đến Đào gia là được.”

Kính mắt cầm ly nước trong vắt trước mặt nhấp một ngụm, nói nhiều như vậy hắn cũng khát nước, miệng cô gái này chặt ghê, không tung một ít thứ thì cô vẫn giả vờ ngây ngốc, “Xem ra cô vẫn rất kiên trì, không sai, tôi đánh giá cao nhân phẩm của cô.”

“Bây giờ nếu không bàn đến chuyện nhà các người mắc nợ, vậy anh cô đâu? Anh của cô là bị Hoắc Lệ hại chết.”

“Không biết anh của cô chết như thế nào à? Hay là muốn giấu giếm nguyên nhân cái chết của anh cô, vị thịt nướng ở phòng bếp chắc rất thơm.”

Nghe đến đó, thân thể Đào Thành Chanh run rẩy kịch liệt, nỗi sợ hãi to lớn lan tỏa từ trái tim ra khắp cơ thể cô, lạnh rét.

“Anh… Làm sao anh biết anh trai tôi chết trong phòng bếp!” Đào Thành Chanh che miệng rít gào, đứng lên muốn rời khỏi, vừa đứng lên chân đã thẳng tắp khuỵu xuống, cả người “Oành” mà ngã xuống đất.

Cú ngã này, vừa vặn té bên chân Tiểu Đường, Tiểu Đường đội chiếc mũ lên đầu, ném Đào Thành Chanh lên ghế salông, hai tay vòng qua ngực hừ lạnh.

“Ngày đó, Hoắc Lệ đến quán rượu chúng tôi mua một tấm bản đồ nhà cô, ai mà không biết tình báo quán rượu chúng tôi tại Nam thành nổi danh là đệ nhất thiên hạ.”

“Hoắc gia này đương nhiên có tình báo riêng của mình, đến nơi chúng tôi mua khẳng định khiến rất nhiều người nghi hoặc phải không, tôi liền đi theo hắn, kết quả phát hiện hắn đi tới cửa hàng đồ ngọt, rồi lại đi một chuyến tới cửa hàng gia đình, nghe nhân viên bán hàng giải thích công năng cháy của lò sưởi trong tường.”

“Cho nên, cái chết bất ngờ của anh trai cô không phải là một bất ngờ. Thêm chúng tôi là có thêm một chân! Không muốn chết thì ngoan ngoãn trở thành cơ sở ngầm (*) của chúng tôi tại bộ chính trị, tìm chứng cứ tham ô của Mao Cống Hiến, nói không chừng tôi cao hứng sẽ giúp cô báo thù.”

(*) Cơ sở ngầm: người bí mật quan sát tình hình, khi cần thì có thể làm người dẫn đường.

Tính cách Tiểu Đường bộc trực, không giống Kính mắt quanh co lòng vòng, cô gái này nghe nhiều như vậy cũng không phản ứng, giả vờ như không biết gì.

Y trực tiếp đem đầu kề sát mặt Đào Thành Chanh, u ám nhìn chằm chằm cô.

“Là tình nhân giày rách (*) của Mao Cống Hiến và lão Lưu, Đào Thành Chanh, sự sắp xếp của cô thật tốt.”

(*): giày rách: người đàn bà dâm đãng; người đàn bà hư hỏng (người phụ nữ có quan hệ nam nữ bừa bãi)

Đôi mắt Đào Thành Chanh trợn to, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống, cô tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng lên xuống, cả người nhìn đáng thương, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở.

“Các anh đây là bêu xấu, hủy hoại danh dự tôi! Tôi Đào Thành Chanh còn là một cô gái thuần khiết, anh vấy bẩn tôi kêu tôi sau này làm sao lấy chồng?!”

“Mao Cống Hiến và lão Lưu không giúp được cô, Đào tiểu thư.” Kính mắt ngừng lại, Tiểu Đường tiến lên tiếp tục đe dọa cô, bỗng nghiêm túc nói với Đào Thành Chanh.

“Chúng tôi là công dân tốt, không phải mấy tên trộm thời kỳ 80 giết người gì đó, chúng tôi chủ yếu đề xướng lợi ích chung, loại bỏ kẻ thù chung, mang lại cho mọi người một tình huống đôi bên cùng có lợi.”

“Tôi hiểu mọi người không dễ sống, thói đời kiếm tiền dễ dàng, nhưng con đường rất khó, sao không gia tăng lợi thế chúng ta, cô đối phó Hoắc Lệ tỷ lệ thắng được sẽ tăng 70%.” Kính mắt đọc từng chữ rõ ràng, thái độ nghiêm cẩn làm người ta dễ dàng tin lời hắn nói.

“Chúng tôi sẽ cung cấp chứng cứ cho bộ chính trị và sở cảnh sát, lên án Hoắc Lệ giết Đào Thành Võ, viết báo đưa tin, lúc đó chỉ cần cô đứng ra làm nhân chứng.”

Trong lòng Đào Thành Chanh không thể tin, hắn ta định lợi dụng toàn bộ người Nam thành?

Kính mắt tiếp tục nói: ” Dưới áp lực của dư luận, sở cảnh sát cũng phải thỏa hiệp ra tay với Hoắc Lệ. Mặc dù vậy, 100% cô sẽ bỏ mạng. Nhưng hãy tin chúng tôi, vì chúng tôi có thể nhận được những tin tức này, điều đó có nghĩa là chúng tôi chắc chắn 100% rằng cô có thể bình an thoát thân.”

“Xin hỏi lựa chọn cô là gì? Đào tiểu thư.”

Đào Thành Chanh bị doạ đến lòng bàn tay toát đầy mồ hôi, da đầu tê dại, giày cao gót run rẩy như bông vải, rốt cuộc người này là nhân vật nào! Hắn quá đáng sợ, biết nhiều như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc