CHIM HOÀNG YẾN TỰ CHUI ĐẦU VÀO LƯỚI

Hoắc Lệ xoa nhẹ đầu Đào Thất một cái, biểu cảm vui vẻ, mà Đào Thất tay nhỏ che bụng phát ra tiếng ùng ục, đem đầu cúi xuống, quá xấu hổ.

Lúc này cửa truyền tới mấy tiếng gõ cửa, trong tay David bưng cái khay, mặt trên để bữa ăn giành cho một người, cơm tẻ, cải xanh xanh biếc, hương thơm nức mũi.

Hoắc Lệ liếc mắt nhìn hắn một cái, David đem cơm đặt trên bàn trước giường rồi lui xuống, toàn bộ hành trình không nói một lời, lễ độ cung kính.

Đào Thất ngửi được hương thơm ngẩng đầu lên, nhìn cơm nước trên bàn, như động vật nhỏ chấn kinh nhìn cửa một chút, lại nhìn cơm nước một chút.

Nếu không có mệnh lệnh Hoắc Lệ, những thủ hạ kia sẽ không chủ động đưa cơm.

Mà Hoắc Lệ mới về nhà chưa tới 10 phút, vừa về vẫn luôn ở cùng với cậu, hắn kêu người đưa cơm như thế nào. Đào Thất đem ánh mắt liếc đến trên mặt Hoắc Lệ, liền đụng phải gương mặt cười tủm tỉm của hắn.

Đời trước, cậu sao lại từ chối ý tốt của Hoắc Lệ, rõ ràng hắn ôn nhu như vậy.

Luôn luôn chiếu cố tâm tình của cậu.

Tuy rằng bộ đồ trên người này xác thực rất giống của phạm nhân mặc, nhưng mà quần áo trong nhà đều là như thế, đều là kiểu trắng đen xám lành lạnh, thoạt nhìn dị thường trong trẻo lạnh lùng.

“Anh so với cơm có ngon hơn không? Mà nhìn đến choáng váng thế.” Tay Hoắc Lệ trước mặt Đào Thất quơ quơ, lòng cậu đau xót, chồm người qua ôm lấy hắn.

Sau này, em cùng anh.

Hoắc Lệ đôi mắt tối sầm lại, như đầm lầy đen nhìn không thấy đáy, sâu không lường được.

Trong lồng ngực ấm áp như mặt trời thiêu đốt vào mùa đông, chủ động tới gần… Như một ly rượu độc gây nghiện, lộ ra tình cảm, thấm ướt cả trái tim hắn.

Không có suy nghĩ xấu, Đào Thất là thật lòng.

“Cùng nhau ăn cơm được không?” Đào Thất nhỏ giọng mời Hoắc Lệ.

“Được.” Hoắc Lệ tay vỗ lên cổ Đào Thất, theo cổ chầm chậm trượt tới hai má, cười nhéo nhéo gò má cậu.

Đào Thất rụt cổ một cái, từng tia từng tia xúc cảm lành lạnh chọc nội tâm cậu run lên, một loại cảm giác khó có thể miêu tả từ da đầu lan tràn xuống xương cụt, muốn trốn khỏi nơi này.

Bản năng báo trước nguy hiểm của động vật nhỏ?

Nhận ra được Đào Thất chống cự, Hoắc Lệ buông cậu ra, hắn rời đi, trái lại làm trong lòng Đào Thất mất mát.

Nhưng mà Hoắc Lệ không có chú ý tới biểu tình cậu, hắn đem cậu chuyển qua trước bàn, mình thì ngồi trên giường không nói tiếng nào.

“Hoắc gia, ăn cơm.”

Đào Thất cầm lấy chén cơm, đưa cho Hoắc Lệ, hành động của cậu đổi lấy sự bất đắc dĩ của hắn “Anh ăn thì em ăn cái gì?”

“Em… Em vẫn có đồ để ăn mà!” Đào Thất chỉ vào đồ ăn bĩu môi, nhìn chén cơm tẻ lưu luyến quên đường về.

Đó là của Hoắc gia, hắn còn chưa ăn cơm, Đào Thất biết Hoắc Lệ không có thói quen ăn bên ngoài.

“Anh ăn rồi, em ăn đi.” Hoắc Lệ nói rằng.

Anh lừa người.

Đào Thất cố chấp bưng cái chén, xem Hoắc Lệ vẫn không động, trực tiếp cầm lấy cái muỗng múc một miếng cơm, đưa tới môi hắn.

Có lẽ là do lần đầu tiên làm loại chuyện khó có thể mở miệng này, có chút làm trái với bản tâm, hai đời gộp lại, Đào Thất lần đầu tiên chủ động như thế, tay cậu có chút phát run.

Mau ăn…

Muốn rơi xuống rồi…

Hoắc Lệ híp mắt, tại thời điểm tay Đào Thất run đến độ cơm muốn rơi xuống, ngậm cái muỗng một cái, thời gian tính rất chuẩn, phảng phất như đã đoán trước.

Đào Thất thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nổi lên nụ cười ngọt ngào.

Trước kia là anh tốt với em, bắt đầu từ hôm nay, đổi lại em đối tốt với anh.

“Ùng ục ùng ục…” Bụng nhỏ đói bụng đang kháng nghị Đào Thất nên ăn cơm, đừng chỉ lo cho người khác ăn nha.

Hoắc Lệ cầm bát cơm trên tay Đào Thất, nhìn vẻ mặt cậu mờ mịt, cười ra tiếng.

“Để báo đáp lại, anh cũng nên đút cho em ăn.”

Những lời này nói rất chậm, rất nhẹ nhàng, mang theo một chút dụ dỗ, duỗi ra cái muỗng đưa tới bên môi Đào Thất.

Bình luận

Truyện đang đọc