CHỒNG TÔI LÀ QUỶ

Tổ Hàng nói: “Trước tiên hãy siêu thoát cho đứa bé đã. Chờ thêm mấy ngày ổn định rồi thỉnh quỷ là có thể biết nguyên nhân.”

Chúng tôi vẫn đang nói chuyện thì có vài người đi từ ngoài vào. Đi đầu chính là Tiểu Cảnh đã từng gặp qua vài lần. Thấy chúng tôi cũng ở đây, anh ta sửng sốt một chút, nói: “Nghe nói là bị dọa chết? Còn có thể cứu không?”

Linh Tử nói: “Tôi không có cách nào.” Nói xong rồi chỉ chỉ Tổ Hàng.

Anh ấy cũng nói: “Không còn cách nào.”

Tiểu Cảnh gật đầu: “Vậy để tôi nói với ba mẹ bé. Đưa đi đi.” Anh ta vừa đi hai bước thì tới nhìn Bồ Tát trên ban thờ, lại nhìn Tổ Hàng, sau đó nói: “Nhà bọn họ buôn bán tượng thần?”

Tôi cùng Tổ Hàng rời đi trước, Linh Tử cũng đi theo chúng tôi. Chuyện còn lại để Tiểu Cảnh tiếp nhận.

Chỉ là nghĩ tới đứa bé còn nhỏ như vậy không biết sẽ được làm thế nào. Liệu có thể có một ngôi mộ cho mình hay chỉ thiêu, mộ cũng không có.

Phong tục ở nơi này của chúng tôi, chết trẻ như vậy thì thậm chí mộ cũng không có.

Lên xe, tôi lại hỏi: “Nhà bọn họ đặt nhiều tượng thần vô dụng như vậy để làm gì?” Có miếu ở trên đường gần nhà tôi, nhà tôi cũng có bán tượng thần như vậy, nhưng tôi biết tượng thần không phải cứ tùy tiện mua là sẽ có tác dụng.

Tượng thần đều phải khai quang. Giống như mua tượng thần ở vỉa hè mang về có thắp hương cũng vô dụng. Thậm chí còn sẽ đưa tới tai họa vì một ít du hồn không nhà sẽ ở trên tượng thần kia. Bái thần sẽ thành bái quỷ. Tốt thì không có gì ảnh hưởng cả, không tốt thì sẽ khiến gia trạch không yên.

Nếu mua tượng thần ở nhà tôi, ba tôi đều sẽ dặn khách đưa tới miếu kia để hòa thượng khai quang. Dù không phải là cao tăng đắc đạo gì thì cũng sẽ làm được điều này.

“Có lẽ chính bọn họ cũng không biết những tượng đó vô dụng. Chờ mới ngày rồi qua thỉnh quỷ xem sao.”

Không biết là thương đứa bé kia hay là tò mò với chuyện này mà tôi vẫn luôn để ý. Tôi gọi điện thoại cho Linh Tử, nói khi thỉnh quỷ thì tôi cũng đi xem. Tôi muốn biết bé gái kia rốt cuộc là chết như thế nào, có phải thật sự bị bà nội mình trong lúc vô ý mà dọa chết không.

Khi tôi gọi cho Linh Tử thì là lúc Tổ Hàng đang tắm rửa cho Khúc Thiên. Gọi điện thoại xong, Tổ Hàng cũng quay lại phòng, tôi vội vàng ngắt cuộc gọi, giấu điện thoại ra sau lưng, cười thật tươi với anh ấy. Anh ấy cười nói: “Muốn đi xem thỉnh quỷ à?”

“Em muốn biết rốt cuộc đứa bé kia chết như thế nào.”

“Với thể chất của em, em còn dám đi?”

“Ách, cùng lắm thì em nhắm mắt không nhìn. Tổ Hàng, anh nói xem sao nhà họ lại xảy ra chuyện như vậy? Phong thủy không tốt?”

Nếu nói về phong thủy thì Tổ Hàng sẽ không tiết kiệm lợi nói. Cho tới nay, mỗi khi tôi nhắc đến phong thủy thì anh ấy sẽ nói tương đối nhiều.

Anh ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, nói: “Bài vị tổ tông có thể cùng cúng với Quan Âm nhưng không thể ở hướng đối diện với cửa. Nói cách khác, thần phật có thể đối diện cửa nhưng bài vị tổ tông thì không thể. Hơn nữa cấm kỵ in ảnh chụp của tổ tông để thờ. Anh chụp của tổ tông tốt nhất là đem đốt, khi cúng lễ nếu không phải là ngày lễ hay có đại sự gì thì không cần nói chuyện với tổ tông.”

“Có những người đều một ngày ba bữa dâng hương cho tổ tông, điều đó sẽ vì tư duy của người mà ảnh hưởng tới tổ tông, khiến tổ tông ở vào tình trạng không âm không dương, sẽ khiến gia trạch không yên. Còn không bằng đem tổ tông giao cho Phật đường, mỗi ngày tụng kinh để sớm đầu thai.”

“Vậy nhà bọn họ đã sai rồi, Bồ Tát vô dụng, tổ tông đối diện với cửa, nhìn thì xem ra mỗi ngày cũng đều thắp hương.”

“Sai rất nhiều. Thiên bộ thần và địa chủ thần không nên đặt cùng nhau. Một hai phải đặt cùng nhau thì cũng phải gieo quẻ hỏi xem họ có nguyện ý ở bên nhau hay không. Hơn nữa Quan Công, trừ phi là thầy phong thủy bảo cần dùng, giống như dùng trong công ty vậy. Còn trong nhà không có việc gì thì không cần cúng Quan Công. Bàn thờ lớn như vậy, đều là hỏa, có thể chiếm ít nhất hai cung vị. Hôm nay em có chú ý xem ban thờ chiếm cung nào không?”

“Không, la bàn Linh Tử dùng không giống la bàn bình thường chúng ta dùng.”

“Của cậu ta là la bàn trắc quỷ. Chiếm cung Tốn, cung Tốn nhà bọn họ vừa lúc là bé gái. Bát tự của bé gái chắc chắn là kỵ hỏa, cho nên chuyện xảy ra ứng lên người của nó.”

“Ban thờ là hỏa?”

“Trường minh đăng, hương nến là hỏa, cực hỏa. Trong nhà ai muốn hỏa ở cung vị nào thì để ban thờ ở cung vị đó. Nhưng ban thờ không thể dựa lưng vào buồng vệ sinh. Buồng vệ sinh là thủy, không liên quan.”

Tôi gật đầu, không có hỏi tiếp. Bởi vì tôi đột nhiên nghĩ tới Tổ Hàng và Bồ Tát hẳn không liên quan, hỏi nhiều có lẽ anh ấy không vui.

Vì muốn anh ấy không nghĩ đến điều này, tôi hôn nhẹ lên môi anh ấy một cái, nhìn anh ấy rồi cười.

Bình luận

Truyện đang đọc