“Dù cháu có chết thì không phải còn có con trai của chú rồi sao?”
“Sầm Hằng, cậu thật sự muốn tham gia sao? Cậu cần biết rằng, có lẽ cậu không sống được tới khi mặt trời mọc vào ngày mai.” Tổ Hàng nói.
Điều Tổ Hàng nói khiến mọi người đều kinh sợ. Chuyện này Tổ Hàng đã nói với tôi rồi, nếu Sầm Hằng tham gia chuyện này sẽ nguy hiểm tới tính mạng, cho nên tôi cũng không giật mình. Cùng không giật mình còn có chị Kim Tử. Có lẽ vừa rồi chị ấy và Tổ Hàng nói chuyện chính là chuyện này.
Chị Kim Tử nói: “Anh muốn đổi người sao? Đổi ai? Khả Nhân à? Vậy chi bằng cứ để Sầm Hằng làm. Nếu Ngụy Hoa tới, hoặc là Sầm Tổ Trạch tới, Khả Nhân đừng nói tới việc giữ vị trí mà ngay cả tự bảo vệ mình cũng không làm được. Ít nhất chuyện tự bảo vệ mình với Sầm Hằng là không thành vấn đề.”
Tiểu Mạc cũng nói: “Sầm Hằng không phải là kẻ vô dụng như anh nghĩ. Dù bình thường anh ta tính tình ôn hòa thì đứng trước sống chết cũng sẽ liều mạng.”
Tổ Hàng nhìn Sầm Hằng, lần nữa hỏi: “Cậu thật sự muốn tham gia?”
Sầm Hằng thở hắt ra một cái, mới nói: “Phải! Cháu muốn tham gia!”
Tổ Hàng cứ vậy nhìn anh ta, im lặng một hồi lâu mới nói: “Ta thà nguyện ý chưa bao giờ đi tìm cậu, để cậu vẫn làm cảnh sát ở đó, vẫn được sống cuộc sống bình phàm.”
Sầm Hằng sửng sốt một chút: “Không có thuốc cho hối hận, thời gian không quay lại được, cháu giữ vị trí nào?”
Tổ Hàng lấy bản đồ Sầm Gia thôn từ trong ba lô của anh ấy. Bản đồ này do chính tay anh ấy vẽ, đánh dấu rất nhiều vị trí trên đó.
Chị Kim Tử lấy ra la bàn, đặt ở trên bản đồ, lấy vị trí từ đường chúng tôi đang đứng làm trung tâm. Trên bản đồ có mấy nét đánh dấu bằng bút đỏ tạo thành hình dáng sao Bắc Đẩu.
Tổ Hàng chỉ vào trung tâm nói: “Tôi ở mắt trận (trận nhãn), chính là mộ ở dưới từ đường này, dùng Đại Lương niêm phong cửa. Theo thứ tự sẽ là chồng Kim Tử, Kim Tử, Tiểu Mạc, Linh Tử, Sầm Hằng, Tiểu Cảnh. Hiện tại chúng ta không biết Ngụy Hoa và Sầm Tổ Trạch có tiến vào hay không? Bọn chúng ở đâu? Tình hình Sầm Mai như thế nào? Còn có… tình hình những oán quỷ bị thả ra kia. Chỉ có Khả Nhân cùng tôi là hai người ở một tổ, chỗ khác đều là một người. Thôn rất lớn, có chuyện gì chỉ có thể dựa vào chính mình, không ai hỗ trợ được. Bản đồ này tôi đã làm rất nhiều tờ, mỗi người cầm một tờ rồi đi đến vị trí của mình, đem vật phẩm ứng với ngũ hành chôn xuống. Sau đó chờ tới 12 giờ. Khi 12 giờ, lấy ra lá bùa này, lấy máu của chính mình điểm vào đó, miệng niệm thất tinh khẩu quyết đem đốt cháy lá bùa rồi đặt vào nơi chôn đồ vật kia. Thời gian không thể sai, cách làm không thể sai. Bảy người, nếu có một người làm không được thì hôm nay chúng ta đến đây là vô ích. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ở đúng giờ cần phải hoàn thành xong.”
Bản đồ được phát cho mọi người, tôi cũng ngó xem bản đồ. Mỗi điểm đỏ trên bản đồ đều được ghi chú rất rõ ràng. Như vậy hẳn có thể dễ dàng tìm được.
Sầm Hằng nhìn bản đồ rồi hỏi: “Vậy nếu đã đến giờ mà chúng ta vẫn chưa tìm được đến nơi thì sao?”
Chồng chị Kim Tử cũng nói: “Tôi cũng muốn hỏi, bốn phía đều tối đen, không phải nói bên ngoài còn có một đám quỷ sao? Lỡ như chúng ta bị quỷ dắt, tới 12 giờ cũng chưa chắc đã tìm được tới nơi.”
“Vậy nhân lúc bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta đi tới các điểm đi.” Tiểu Mạc nói.
“Không được.” Tiểu Cảnh ít nói đã lên tiếng, “Chúng ta phân tán ra lỡ như một người bị ghặp phải Sầm Tổ Trạch và Ngụy Hoa thì sẽ rất nguy hiểm. Thời gian ngắn thì sự an toàn của chúng ta cũng lớn hơn.”
Tôi nhíu nhíu mi, ở phương diện này mặc kệ làm như thế nào thì đều có nguy hiểm rất lớn. Sau khi nghĩ tới điều này, mắt tôi rời hỏi bản đồ, vừa lúc nhìn ra bên ngoài từ đường. Ở bên ngoài từ đường, không biết từ bao giờ có mấy quỷ ảnh đứng trong bóng đêm nhìn chúng tôi.
Tôi kinh hoảng lui một bước. Hành động của tôi khiến Tổ Hàng chú ý. Anh ấy cũng ngẩng đầu nhìn qua, tất cả mọi người cũng nhìn theo ra phía ngoài. Quỷ ảnh ở bên ngoài từ đường không đi vào trong từ đường, chỉ ở bên ngoài nhìn chúng tôi, luôn nhìn chúng tôi chằm chằm.
Linh Tử cười đi về phía trước, nói: “Chào mọi người. Mọi người còn nhớ tôi không? Mấy năm trước tôi đã dẫn đường siêu độ cho mọi người, sao lại tới đây? Còn chưa tới quỷ tiết mà. Hay là chờ đến tháng bảy, tôi sẽ bảo người Sầm gia của mọi người là Sầm Hằng sẽ đốt nhiều tiền cho mọi người hơn. Chúng tôi nhất định sẽ làm. Hay là muốn xe?”