CHỒNG TÔI LÀ QUỶ

Đêm đó thật khó khăn. Tôi có lẽ cũng chỉ ngủ được chừng ba giờ đồng hồ. Nhiều lúc trong mơ mơ màng màng cảm giác được anh ấy vuốt ve, hôn môi, còn có anh ấy… Dù anh ấy không làm được tới cuối cùng nhưng toàn thân trên dưới của tôi đều có hơi thở của anh ấy. Thật giống như tôi chính là một bộ phận của thân thể, anh ấy cần nhanh chóng thân mật để mà hợp nhất vậy.

Cho dù cơ thể anh ấy hơi lạnh nhưng vẫn khiến người tôi nóng ran. Trong mơ hồ tôi không dám đẩy anh ấy ra, hoặc có thể nói là tôi không có ý muốn đẩy anh ấy ra.

Sau khi tỉnh lại, cảm giác đụng chạm thân thể vẫn còn rất rõ ràng nhắc nhở chuyện tối qua không phải là mơ, mà là thật. Mà người đàn ông làm mọi chuyện này đã không còn ở trên giường.

Ngồi trên giường, nhớ lại sự thân mật tối qua khiến mặt tôi nóng lên. Vài giây sau, tôi có chút kích ngạc, đưa tay sờ sờ lên trán tôi, lẩm bẩm: “Không bị sốt. Chẳng lẽ lần đó thật sự do trúng gió lạnh của điều hòa?”

Sau khi vệ sinh cá nhân tôi đến trường học. Chuyện tối qua cũng không muốn nghĩ đến, tác phẩm tốt nghiệp rất quan trọng. Ngay cả khi giáo viên đã dội nước lạnh vào tôi thì tôi cũng không thể không để ý tới tác phẩm này.

Dậy muộn, khi đến trường học thì tiết học đầu đã được một nửa. Các sinh viên khóa dưới đều đang ở trong lớp, chỉ có mấy sinh viên sắp tốt nghiệp giống tôi mới vẫn lững thững trong khuôn viên trường.

Khi tôi vội vàng chạy về phía phòng vẽ tranh thì nhìn thấy Khúc Thiên đang chơi bóng rổ cùng bạn bè. Tôi cũng chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, không có phản ứng gì. Kia rõ ràng chính là thân thể Khúc Thiên, gương mặt của Khúc Thiên, tuy nhiên tôi  biết rõ đó chính là Sầm Tổ Hàng, người thân mật tối hôm qua với tôi chính là… quỷ, bộ dáng không giống nhau, giọng nói cũng không giống nhau.

Khúc Thiên cũng thấy tôi, ném bóng cho bạn rồi chạy về phía tôi. Tôi dừng bước chân, chờ anh ấy đến gần mới phát hiện, tuy rằng anh ấy mặc đồ chơi bóng rổ, tuy rằng anh ấy đang chơi bóng rổ nhưng trên người lại không có chút mồ hôi nào.

Anh ấy nói: “Không ăn sáng sao? Anh còn tưởng em sẽ ngủ hết buổi sáng, chiều mới tới đây.”

Vốn dĩ đối với Khúc Thiên, tôi không nghĩ gì tới chuyện tối qua, nhưng như thế nào anh ấy lại cố tình nói ra đề tài này? Dù ở đây không ai nghe được lời chúng tôi nói nhưng vẫn sẽ rất ngượng.

Tôi hơi lúng túng, không nhìn thẳng vào anh ấy: “Không ăn, em phải tới phòng vẽ. Trưa rồi ăn một thể đi.”

Nhưng anh ấy nắm lấy tay của tôi, kéo đi tới siêu thị trong trường. Các thành viên trong nhóm bóng rổ cũng nhìn chúng tôi cười cười, quan hệ của chúng tôi toàn bộ trường đều biết, bọn họ cũng sẽ không làm gì ồn ào.

Bị anh ấy kéo đi như vậy, tôi cũng chỉ có thể đi theo. Siêu thị trong trường rất lớn, ở cửa còn đặt vài bộ bàn ghế. Lúc này trong siêu thị không có nhiều người, Khúc Thiên lấy bánh kem cùng sữa bò rồi đi tính tiền, bảo tôi ngồi ở bàn đợi.

Sau khi tôi nhận đồ của anh ấy, mu bàn tay anh ấy đặt lên trán tôi. Tôi quay mặt đi nói: “Không bị sốt.”

Anh ấy cười: “Không sốt thì tốt. Hóa ra như vậy sẽ không bị sốt. Chỉ da tiếp xúc với da sẽ không bị sốt.”

Mặt tôi còn đỏ hơn, mau chóng uống sữa bò, ăn bánh kem, coi như không nghe được gì. Chỉ là trong lòng khẩn trương, anh ấy nói như vậy có ý tứ là… đêm nay sẽ tiếp tục? Hoặc là sau này sẽ tiếp tục? Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, rất nghiêm túc mà nói: “Em muốn quay lại chiếc giường nhỏ của em.”

“Phòng đó cách cục không tốt, làm thư phòng hay phòng cho khách, chỉ dùng một hai ngày thì cũng không sao, ở lâu em sẽ không thoải mái.”

“Nói dối! Trong tòa nhà đó mọi căn đều bố trí như  vậy, rất nhiều nhà cũng dùng phòng đó. Là hai ngủ một khách, trong nhà có người già hay trẻ nhỏ gì đó đều không phải sẽ ở phòng đó sao?”

“Vậy em về nhà hỏi thăm thử xem, lầu trên lầu dưới ở cùng dưới chúng ta, có ai ở phòng đó thường xuyên mà lại thuận lợi khỏe mạnh không. Em về tự mình xem phòng đó thử đi.” Anh ấy nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Nếu mỗi tối đều để thân thể Khúc Thiên trong phòng đó, bảy bảy bốn chín ngày sau xác chết vùng dậy* cũng có khả năng. Sô pha còn tốt hơn so với phòng đó.” (*xác chết vùng dậy: kiểu giống như truyền thuyết con mèo nhảy qua quan tài thì người chết sẽ bật dậy ấy. Không phải sống lại như xác sống, cũng không phải như cương thi, chỉ bật dậy một cái rồi chết hẳn.)

Tôi ngây người vì sợ, nghiêm trọng như vậy sao? Có điều hiện tại không phải là thời điểm nghiên cứu vấn đề này, tôi cầm bánh kem cùng sữa bò, vừa ăn vừa đi tới phòng vẽ.

Khúc Thiên cũng không giữ tôi lại, chỉ nói lời chào.

Dù sao tôi cũng muốn hoàn thành tốt tác phẩm tốt nghiệp, bởi vì tôi muốn cho đám bạn bè tám chuyện phải câm miệng. Tất cả mọi người đều chăm chú suốt một ngày ở phòng vẽ, một câu cũng không nói, tới tận khi tới giờ cơm tối.

Rốt cuộc bận rộn một ngày, phải đi về. Cũng có bạn ở lại phòng vẽ cả đêm. Nếu là trước đây, có lẽ tôi cũng sẽ cùng bọn họ ở qua đêm, nhưng lúc 6 giờ tối Khúc Thiên đã gọi điện tới, nói khi nào tôi về anh ấy sẽ tới đón.

Trước đây tôi cũng từng học đêm với mọi người rồi cùng nhau trở về, khi đó không thấy anh ấy nhắc gì tới chuyện đưa đón. Chẳng lẽ thân mật nhiều một chút thì sẽ quan tâm hơn sao?

Bình luận

Truyện đang đọc