CHỒNG TÔI LÀ QUỶ

Tôi biết tôi muốn đi là rất không lý trí, nhưng tôi thật sự muốn đi, tôi không có cách nào để biết được người mình yêu có nguy hiểm hay không, thậm chí còn có thể vĩnh viễn không về, chỉ có thể chờ đợi. Chỉ cần ở gần anh ấy một chút để tôi có thể nhìn thấy anh ấy là được.

Tôi ngẩng đầu lên, nói: “Em đi theo anh.”

Rõ ràng anh ấy kinh ngạc, cúi đầu nhìn tôi. Tôi lập tức nói: “Em chỉ cần ở một bên nhìn thấy anh, nếu có nguy hiểm thì anh cứ đi hoàn thành nhiệm vụ của mình./ Tổ Hàng, em muốn cùng đi với anh.”

“Lỡ như… Vậy con của chúng ta thì sao?” Anh ấy do dự một lúc mới nói.

“Ba mẹ Khúc Thiên sẽ yêu thương con. Tổ Hàng, dù em có chết thì đó cũng chỉ là được ở bên anh theo một cách khác thôi.”

Tổ Hàng đẩy tôi ra: “Anh không đồng ý. Anh muốn em có thể sống bình yên.” Nói xong anh ấy xoay người đi vào phòng.



Tôi ở ngoài ban công, cảm giác được gió đêm lạnh lẽo. Nhưng gió đêm lại không thổi được ý niệm này của tôi đi. Trong lòng tôi chỉ luôn xuất hiện câu nói: “Mình phải đi! Mình phải đi! Mình với Tổ Hàng không thể tách nhau ra được.”

Dì bảo mẫu đi ra, tôi vội mỉm cười, nói: “Dì ạ.”

“Ừ, ba của bé vào ngủ cùng bé, bọn cháu… cãi nhau?”

“Không ạ.”

“Được rồi, dì đã chăm trẻ nhiều năm như vậy, có nhà chỉ chăm một tháng, có nhà cả một năm, có chuyện vợ chồng gì mà chưa từng thấy. Cãi nhau cũng chỉ vì con còn nhỏ thôi, chờ bé lớn thêm một chút, chăm bé không còn vất vả nữa là sẽ lại ân ân ái ái.”

“Vâng.”

“Đi ngủ đi, cháu bế con nhiều nên mệt thôi, đừng nghĩ nhiều như vậy.”

Dì bảo mẫu chăm chú nhìn tôi, tôi cũng chỉ có thể đi vào trong nhà. Trong phòng, trên chiếc giường lớn kia em bé ngủ rất bình yên. Ở bên cạnh bé, Tổ Hàng cũng nằm xuống. Bàn tay nhỏ xíu của em bé đang nắm lấy một ngón tay của Tổ Hàng.

Lúc này Tổ Hàng là chính anh ấy, vậy mà em bé nắm được tay anh ấy, hẳn do là bố con nên bé mới có thể chạm vào được anh ấy. Tuy rằng chị Kim Tử nói quỷ thai được sinh ra sẽ giống như trẻ con bình thường nhưng rốt cuộc vẫn có điểm không giống. Giống như lúc này vậy.

Bốn ngày này bọn họ rất bận rộn. Tôi cũng không biết rốt cuộc chúng tôi bận rộn chuyện gì nhưng từ những câu chuyện phiếm của bọn họ tôi biết bọn họ đã gom được đủ Điêu Long Đại Lương.

Khi bọn họ bận rộn thì tôi cũng bận rộn. Tôi mỗi ngày đều đi dạo phố mua hết những vật cần thiết cho em bé. Ngày cuối cùng, tôi ở bên em bé suốt một ngày, không để dì bảo mẫu động tay đến.

Buổi tối ngày thứ tư, em bé ngủ rồi, khi Tổ Hàng tắm rửa, tôi gọi điện thoại cho mẹ Khúc Thiên: “Dì à, ngày mai dì tới trông cháu giúp con hai ngày nhé.”

“Ngày mai? Cháu muốn đi theo bọn họ à?”

Tôi dừng một chút, nói: “Vâng.”

Mẹ Khúc Thiên im lặng, một hồi lâu mới nói: “Được, dì tới đón bé về đây. Cháu yên tâm đi, chúng ta sẽ chăm sóc tốt cho bé. Sáng mai… 8 giờ dì sẽ tới đón bé, cháu nói với dì bảo mẫu chuẩn bị đồ đạc cho bé trước nhé.”

Vừa ngắt điện thoại thì thấy Tổ Hàng đang ngồi ở mép giường bên cạnh bé, nhìn em bé. Anh ấy biết tôi đã đưa ra quyết định.

“Thật sự muốn đi?” Tổ Hàng hỏi.

Tôi gật đầu: “Em muốn đi! Em không cách nào cứ ở chỗ này chờ được. Tổ Hàng, em sẽ không khiến anh bị vướng chân, em chỉ muốn nhìn thấy anh để biết anh sẽ về.”

Không phải hôm đó chị Kim Tử và chồng cũng thế nào, “Sống cùng sống chết cùng chết.” Chồng chị Kim Tử cũng giống tôi không có khả năng đặc biệt gì nhưng anh ấy cũng tham gia nhiệm vụ lần này. Không vì gì cả, chỉ vì “Sống cùng sống, chết cùng chết.” Khi bọn họ nói những lời này là bọn họ mỉm cười, không thể có chút lăn tăn, không hề có chút gánh nặng, giống như “Sống cùng sống, chết cùng chết” là một chuyện rất tự nhiên vậy.

Vì sao tôi và Tổ Hàng lại không thể như vậy? Tôi biết mỗi cặp vợ chồng ở chung đều theo một cách độc đáo riêng, nhưng tôi thật sự muốn ở bên anh ấy, cho dù thật sự là ở một thế giới khác thì cũng muốn được đoàn tụ với anh ấy.

Tổ Hàng im lặng nhìn em bé, em bé đã ngủ còn chép chép miệng như ngủ mơ đang bú sữa. Anh ấy không khỏi nở nụ cười, lại lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía tôi, nói: “Có lẽ chúng ta đều không về được, không được thấy con nữa. Hồn phi phách tán không phải là chết rồi tới một thế giới khác. Em thật sự nguyện ý đi cùng?

“Vâng.”

Tổ Hàng lại im lặng, cúi đầu khẽ hôn lên mặt của em bé, nói: “Được!”

Tôi sửng sốt một chút nhưng lòng dâng lên sự ấm áp, môi cong lên mỉm cười. Cũng nằm xuống mép giường hôn lên mặt con, nhìn con đang ngủ say, thầm nói với con trong lòng: “Xin lỗi con, mẹ muốn đi cùng ba hai ngày. Mẹ sẽ quay về, quay về để cùng con trưởng thành.”

“Đi với anh tìm chết mà cũng vui vẻ như vậy sao?” Tổ Hàng nói.

“Không phải, em vui vẻ vì em có thể nhìn thấy anh, em có thể biết được anh bình an.”

“Em có muốn nói với ba em không?”

Tôi lắc đầu. Tôi không muốn nói với ba tôi lúc này để khiến ông lo lắng. Cảm giác bất lực chờ đợi này tôi đã từng trải qua, còn không bằng thật sự đi đối mặt sẽ thoải mái hơn một ít.

Bình luận

Truyện đang đọc