CHỒNG TÔI LÀ QUỶ

“Chúng tôi cũng không biết. Có điều yên bình nhiều năm như vậy nhưng mấy ngày trước lại có người nói, ban đêm trong thôn kia có ánh sáng giống như có rất nhiều người vậy. Buổi tối không ai dám đi xem. Ban ngày có mấy đứa thanh niên trong thôn vào đó đi xem nhưng không thấy gì khác lạ. Nhưng rồi tới buổi tối lại có nhiều người thấy ánh đèn bên đó, còn có cả tiếng người nói.”

“Có nghe được họ nói gì không ạ?”

“Cách khá xa, nào có nghe rõ được điều gì.”

Linh Tử ở bên cạnh, hỏi: “Từ khi nào bắt đầu nghe được âm thanh ạ?”

Ông lão đếm ngón tay, một lúc lâu sau nói: “Từ 5 ngày trước. Hôm đó con trai tôi đi lên huyện để học, khi đi xe ra khỏi thôn thì nghe được tiếng nói chuyện trong đó.”

Tất cả chúng tôi đều hơi kinh ngạc, bởi vì tất cả mọi người đều biết, 5 ngày trước chính là một ngày sau hôm xảy ra chuyện kia.

Ăn cơm xong, đi ra khỏi nhà ông lão, chị Kim Tử liền nói: “Ngụy Hoa chó cùng rứt giậu. Mất đi Sầm Mai nên hắn nghĩ ra chiêu này.”

“Rốt cuộc là sao vậy?” Tôi hỏi Tổ Hàng.

Tổ Hàng nói: “Hắn đã chiêu hồn những oan hồn không đầu thai ở Sầm Gia thôn. Nơi đó vốn dĩ có kết giới của bọn chúng, bọn họ đi lên cũng không đi ra được. Nhưng đó là nơi bọn họ chết, sẽ có oán khí rất lớn ở đó.”

Trước khi lần nữa xuất phát, Linh Tử yêu cầu mọi người tin giản ba lô. “Lát nữa cần có sức cõng Đại Lương. Hiện tại trận pháp nơi đó đã hoạt động, xe của chúng ta không vào được, chỉ có thể dùng sức cõng vào.”

Xe dừng lại ở cây đa cổ thủ ven làng. Đây chính là nơi rìa của trận pháp. Mọi người phân phối lại đồ, tự mình mang theo đồ ăn nước uống cùng vũ khí đơn giản của mình rồi đi bộ vào.

Hơn 5 giờ chiều, Sầm Gia thôn cũ đã đầy âm phong, đi qua mấy cột đá buộc vải đỏ là có thể cảm giác được hơi lạnh không bình thường trong không khí.

Tôi cùng chị Kim Tử còn đỡ, đồ mang theo cũng chỉ nặng mấy cân. Còn mấy người đàn ông mỗi người cõng theo hai đoạn Đại Lương, ngay cả chồng chị Kim Tử béo ú cũng cõng một đoạn. Ngày thường cầm thì không cảm thấy quá nặng, nhưng lúc này cõng theo thời gian dài như vậy, còn đi đường, đó là một việc không hề nhẹ nhàng.

Đến khi chúng tôi vào giữa thôn, mấy người đàn ông đã bắt đầu đổ mồ hôi cùng thở dốc. Nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi lạnh.

Linh Tử ở bên cạnh vừa thở dốc vừa nói: “Hai chị em một âm một dương, vừa lúc thích hợp để mọi người không bị âm khí ảnh hưởng, nếu không xảy ra chuyện gì thì em sẽ không còn sức để đánh nhau.”

Chờ đến khi chúng tôi tới từ đường ở giữa thôn thì trời đã tối.

Mọi người nghỉ ngơi một lúc mới thắp ngọn nến trong từ đường. Tổ Hàng trước kia đã chuẩn bị sẵn hương nến.

Thắp tám ngọn nến ở tám hướng, từ đường sáng ngời lên. Tổ Hàng châm hương, cung kính vái lạy: “Tổ Tông tại thượng, đêm nay con sẽ đi phong bế mộ phía dưới. Bí mật Sầm gia từ đây bị phong ấn. Mặc kệ trước kia các tổ tông có kế hoạch như thế nào, bây giờ con đã có quyết định. Huyết mạch duy nhất còn lại của Sầm gia cũng chỉ còn lại Sầm Hằng, con trai con cũng coi như con cháu của Sầm gia, cầu mong được các tổ tông phù hộ, để con trai con lớn lên bình an, để Sầm Hằng có thể bình an đi ra khỏi thôn. Sầm Hằng, dâng hương.”

Sầm Hằng có chút không vui nhưng vẫn thắp hương, cúi đầu: “Con kính lạy các ông các bà các cụ các kị! Con không yếu đuối như vậy nhưng vẫn mong tổ tiên phù hộ cho con được sống, để con sang năm kết hôn đẻ con giữ được huyết mạch Sầm gia. Mặt khác cũng phù hộ cho con được điều động công việc, để con sẽ được ở gần đây một chút.” 

Khấn xong, anh ta vui tươi hớn hở đi cắm hương. Chồng chị Kim Tử cười nói: “Cậu mới thắp vài nén hương cho tổ tiên mà lại yêu cầu nhiều như vậy?”

“Đâu có sao, nhiều tổ tiên như vậy, hiện tại chỉ phù hộ cho tôi… thêm con của bọn họ, là hai người. Không phù hộ nhiều cho chúng tôi thì phù hộ ai chứ?”

Tổ Hàng nói: “Nghỉ ngơi đi. Chỉ còn 3 giờ nữa. Sau 3 giờ nữa, 10 giờ là bắt đầu bày trận, 11 giờ tôi sẽ bắt đầu làm trận pháp. 12 giờ hoặc tới 1 giờ là có thể kết thúc.”

Cũng may lần trước khi tiến hành hôn lễ ở đây, chúng tôi đã dọn dẹp nơi này một chút, hiện tại tuy nơi này vẫn hoang tàn nhưng cũng đã có thể ngồi được.

Ba giờ này không có ai có ý định ngủ. Một chiếc thảm được trải trên mặt đất, Tiểu Mạc, Linh Tử, chồng chị Kim Tử, thêm Tiểu Cảnh bắt đầu chơi bài.

Sầm Hằng ngồi bên nhìn, thi thoảng nói vài câu.

Tổ Hàng đứng ở cửa từ đường, tay bấm ngón tính toàn. Chị Kim Tử đi tới, cũng không biết bọn họ nói gì, sau đó chị Kim Tử nói: “Hết số thì chết, hơn nữa bây giờ đã không có được lùi.”

Nói xong chị ấy thở phì phì đi về phía mấy người đang chơi bài.

Ở bên kia, chồng chị Kim Tử vừa chơi bài vừa nói: “Sao thế? Trước trận đừng có tức giận.”

“Không có gì, chỉ có chút ý kiến không hợp thôi. Đừng chơi nữa, phân công nhiệm vụ nào. Sầm Tổ Hàng, tới đây đi.”

Tổ Hàng đi tới, tôi đi theo phía sau anh ấy. Sau khi tới gần bọn họ, Tổ Hàng nói: “Ý kiến của tôi là, Sầm Hằng canh giữ ở từ đường, không tham gia nhiệm vụ lần này.”

“Vì sao?” Sầm Hằng kêu lên, “Cháu đã nỗ lực như vậy, vì sao không cho cháu tham gia? Chẳng lẽ trong mắt Sầm Tổ Hàng chú thì chỉ có chú là có khả năng, còn cháu thì kém cả phụ nữ sao?” Anh ta thật sự nổi nóng. Tôi cũng biết vì nhiệm vụ lần này mà anh ta vẫn luôn nỗ lực. Anh ta sợ mình giống như lần trước, cầm súng lại không dám nổ súng. Thậm chí còn đi theo Tiểu Mạc tới một nông trang để tập dùng súng bắn gà trong vườn để luyện can đảm bắn chết sinh vật. Anh ta đã nỗ lực, hơn nữa cũng tới đây rồi, lại hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng, vậy mà lại được thông báo không thể tham gia hoạt động lần này.

Sầm Hằng kêu to khiến mọi người đều giật mình. Người đàn ông này vẫn luôn hiền lành, không ngờ cũng sẽ tức giận như vậy.

Tổ Hàng ngược lại không hề tức giận, ôn tồn nói: “Để lại huyết mạch cho Sầm gia đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc