CHÚ À! ĐỪNG NÊN THẾ!

"Cha!"

"Ông nội!"

Đoàn Kế Hùng vừa nói muốn đoạn tuyệt quan hệ, Đoàn Chấn Ba cùng mẹ con Phương Thanh Hoa toàn bộ đều đã sợ ngây người, không thể tin nhìn cái con người nhẫn tâm này.

Đoàn Chấn Ba sắc mặt tái mét, tức giận đến toàn thân đều đã đã run run, nhìn cha ruột của mình hồi lâu nói không nên lời.

Ông ta rốt cục thông suốt rồi. Hôm nay toàn bộ chuyện này, từ đầu liền là đào hố để cho ông ta nhảy vào trong!

"Người đã sớm đối với con bất mãn, muốn đuổi con ra khỏi Đoàn gia đúng không? Toàn bộ chuyện này đều chỉ là cái cớ thôi!" Đoàn Chấn Ba tức giận nói.

Đoàn Kế Hùng một bộ dáng đầy vẻ bi thương đến chết tâm, lắc đầu thở dài: "Ta nghĩ đến con ít nhất sẽ hiểu chuyện một chút. Nhưng đến bây giờ, con còn không rõ mình rốt cuộc sai ở nơi nào. Đoàn gia không có loại con cháu ích kỷ như vậy, các người đều cút hết cho ta!"

Đoàn Kế Hùng nói xong tiện quay đầu nhìn về phía Hỗ Tấn Hoa, xấu hổ nói: "Cho các người chê cười rồi. Hôm nay là Đoàn gia tôi không đúng, ngày khác tôi sẽ đến nhận lỗi."

"Đoàn lão nói quá lời." Những người khác nhao nhao nói.

Tới tham gia lễ đính hôn, kết quả mọi chuyện đến thành cái dạng này, chủ nhà còn xảy ra chuyện quan hệ tuyệt thế này, xấu hổ là bọn họ mới đúng.

Khách khứa đến tham dự nói vài lời khách sáo, tiện nhao nhao rời đi.

Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch một mực bên cạnh âm thầm quan sát, phát hiện đương gia nhà Lan gia thật sự như là vị Thế Ngoại Cao Nhân một dạng, đối với chung quanh chuyện đã xảy ra hoàn toàn không quan tâm.

Mọi người đi tới, người kia cũng chỉ là tới cùng Đoàn Kế Hùng lên tiếng chào hỏi, liền đi theo mọi người cùng trở về.

"Nhân tài như vậy thật rất khó nắm bắt. Nếu là bằng hữu không tồi, ví như là đối thủ mà nói..." Tô Thi Thi âm thầm nhìn thoáng qua Bùi Dịch.

Cô rốt cuộc biết người đàn ông của cô đang đối mặt với cái gì.

"Không cần lo lắng." Bùi Dịch đặt tay bờ vai cô, ôn nhu nói.

Tô Thi Thi trong lòng ấm áp.

Có đôi khi trực giác Bùi Dịch thật sự cực kỳ nhạy cảm, cái tâm tư gì của cô đều đã chạy không khỏi ánh mắt của anh.

"Chuyện này không phải thật sự! Ông nội, người nghe con giải thích!" Bên kia đột nhiên truyền đến tiếng Đoàn Ngọc Tường kêu la.

Cô ta lúc này cũng triệt để hiểu rõ ra, cô ta còn có cha mẹ cô ta đều đã xong rồi. Rời khỏi Đoàn gia, bọn họ không là cả! Cái gì đều không có rồi!

"Hòa Dự, phái người giám sát bọn chúng!" Đoàn Kế Hùng liền nhìn cũng không nghĩ muốn xem bọn họ liếc mắt một cái.

Ông ta nói xong liền xoay người đối với Hỗ Tấn Hoa còn chưa rời đi nói: "Chuyện hôm nay, đều là lỗi do thằng con bất hiếu của tôi gây ra, ngày khác tôi nhất định đến nhà nhận lỗi."

"Nói quá lời." Hỗ Tấn Hoa cười tít mắt, lại khôi phục vẻ mặt hiền lành kia.

Trong lúc ông ta nói chuyện, vẫn luôn giữ chặt áo Hỗ Quân Nhạc đang nghĩ muốn chạy trốn, quay đầu vẻ mặt ôn hoà nói: "Hôm nay con đã gây ra họa lớn như vậy, vẫn còn không hướng Đoàn gia gia của con giải thích?"

Hỗ Quân Nhạc vẻ mặt đau khổ, thân thể run run, hướng tới Đoàn Kế Hùng cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đoàn gia gia là con sai lầm rồi, con lần sau nhất định nhịn một chút. Không phải chỉ là làm cái lễ đính hôn thôi sao, dù sao nghi thức cử hành xong đổi ý cũng còn kịp mà." Tui hạn hán lời rồi ???????

Ách...

Tô Thi Thi yên lặng quay đầu, lặng lẽ lôi kéo Bùi Dịch.

Lúc này không chạy, còn muốn nán lại tới khi nào!

Không cần xem đều biết, Đoàn Kế Hùng giờ phút này sắc mặt khó coi đến bao nhiêu.

Nhưng ông ta lại không thể phát hỏa, còn phải trưng ra khuôn mặt tươi cười, nhìn theo hai ông cháu đáng giận kia rời đi.

"Lão già chết tiệt, hôm nay để các người được lợi." Đoàn Kế Hùng nhìn bóng lưng Hỗ Tấn Hoa rời đi, ngầm cắn răng.

Tuy mất hết mặt mũi, nhưng mà ông ta cũng giải quyết xong một chuyện còn vướng mắc trong lòng

Bất quá nhớ tới Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch hai người được lợi lớn nhất trong chuyện này, trong lòng ông ta vẫn lại là chưa hết giận.

Nhưng mà lúc ông ta quay đầu, muốn tìm bọn họ trút giận, lại phát hiện hai người đã sớm chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

"Đầu tôi hơi choáng quáng, đi về trước nghỉ ngơi thôi." Nhậm Tiếu Vi cau mày, nhàn nhạt nói một câu, liền để Hồng Cầm đỡ đi đến nhà chính.

"Chuyện này bà tới cùng có liên quan bao nhiêu?" Đoàn Kế Hùng đuổi theo, lạnh giọng hỏi.

Nhậm Tiếu Vi bước chân đột nhiên dừng lại, quay đầu mặt không chút thay đổi nhìn ông ta: "Ông cảm thấy được tôi sẽ làm chuyện để cho bản thân mất mặt sao?"

Đoàn Kế Hùng sửng sốt, liền hạ giọng xuống: "Là tôi đa nghi rồi, bà cũng đừng nóng giận. Hiện tại Đoàn gia đã cùng Chấn Ba đoạn tuyệt quan hệ, Đồng Đồng có thể trở về rồi."

"Đồng Đồng..." Nhậm Tiếu Vi vừa nghe đến tên con trai nhỏ của mình, sắc mặt lập tức dịu đi rất nhiều. Bởi vì con trai ruột của bà cùng cô gái khác quậy nháo lên mang đến tức giận cũng hơi chút dịu đi rất nhiều.

Trông mong nhiều năm như vậy, rốt cục có thể đoàn tụ rồi. Mà còn con trai của bà sắp sửa trở về với thân phận người thừa kế duy nhất Đoàn gia rồi.

Bà lặng lẽ nhìn thoáng qua Đoàn Kế Hùng, trong lòng cười lạnh.

"Đoàn Kế Hùng, ông hiện tại có bao nhiêu yêu thương Đồng Đồng, tương lai ông sẽ có nhiều hối hận. Đây là ông năm đó tạo nghiệt, ông nên gánh chịu!" Chuyện vẫn còn dài lắm. Ân ân oán oán bao giờ mới dứt ???????

Nhậm Tiếu Vi xiết chặt quả đấm, mỗi khi nghĩ tới những cái chuyện cũ này, tức giận trong lòng bà liền khống chế không nổi, đầu đau nhức trở lại.

"Phu nhân, người nên bình tĩnh đừng kích động." Hồng Cầm thấy Nhậm Tiếu Vi trán toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng đỡ lấy bà, đối với Đoàn Kế Hùng nói, "Phu nhân hai ngày này không nghỉ ngơi tốt, tôi đỡ bà ấy trở về trước đây."

"Chăm sóc cho phu nhân thật tốt." Đoàn Kế Hùng khoát tay.

Đoàn gia có thể nói là vừa trải qua một trận cuồng phong bão táp, ông ta hiện tại có rất nhiều chuyện phải đi làm.

Ông ta nghĩ nghĩ, vẫn lại là gọi điện thoại cho Đoàn Hòa Dự, đi giám sát Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi.

Ông ta mới không tin hai người bọn họ sẽ tốt tính như vậy!

Mà lúc này, Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch sóng vai đi trên đường nhỏ trở về biệt thự. Phía trước cách đó không xa, có người đang lôi lôi kéo kéo, có tiếng thét chói tai cùng thống khổ của phụ nữ truyền đến.

"Các người buông, tôi muốn đi tìm ông nội nói rõ ràng! Chuyện này thật sự chẳng liên quan tới tôi, là Tô Thi Thi bọn họ vu hãm tôi!"

"Chấn Ba, ông mau nói một câu đi, chúng ta rời khỏi Đoàn gia, liền cái gì đều không có rồi!" Bên cạnh kia Phương Thanh Hoa cũng đang khóc cầu xin.

"Các người còn dám nói, đều đã là các người đem tôi hại thành cái dạng này?" Đoàn Chấn Ba tức giận đến nỗi đi lên liền đối với mẹ con hai người Đoàn Ngọc Tường quyền đấm cước đá, trong lòng hận đến chỗ cực hạn.

Tô Thi Thi nhìn đến đây, âm thầm nhắm chặt mắt không muốn nhìn đến nữa, cảm giác bi thương trong lòng kia càng ngày càng nghiêm trọng.

Trước đây là mẹ cô rồi đến Đoàn Ngọc Lộ, bây giờ lại đến Đoàn Ngọc Tường cùng Phương Thanh Hoa, ông nội cùng vị cha ruột kia của cô cho tới bây giờ liền là máu lạnh vô tình như vậy.

Bất quá hiện tại người cha ruột kia của cô cũng coi như nếm được mùi vị bị vứt bỏ rồi, có phải giống người ta hay nói đây chính là báo ứng hay không.

Phía trước, Đoàn Ngọc Tường ngã ngồi dưới đất tóc tai bù xù, lễ phục trễ ngực theo bộ ngực rơi xuống, đem nửa người trên của cô ta tất cả đều đã lộ ra, nhìn qua thật đáng buồn lại thương cảm.

"Thương cảm chi những người đáng hận kia." Bùi Dịch ôm lấy bả vai Tô Thi Thi ôm cô vào lòng nói.

Tô Thi Thi yên lặng gật gật đầu: "Em biết rõ, chỉ là cảm thấy được rất đau xót."

Cô hít sâu một hơi: "Có đôi khi em suy nghĩ, em hận bọn họ tới cùng có đáng hay không. Tuy rằng em không có tận lực đi gây khó dễ bọn họ, nhưng mà bọn họ đi đến bước đường này, ít nhiều đều đã có liên quan đến em, như vậy em tương lai có thể hay không cũng sẽ..."

"Em sẽ không." Bùi Dịch đột nhiên che miệng của cô, nhìn chằm chằm mi mắt của cô, hết sức nghiêm túc nói, "Bởi vì em có anh." Chài ơi, mật ngọt chết Ryeo, để con FA là tui đây ghen tỵ chết được ?????

"Tô Thi Thi, em phải nhớ kỹ, có một số việc không phải lỗi tại em, không cần phải chịu trách nhiệm, không cho em suy nghĩ lung tung nữa biết không?." Ngọt chết tui rồi ?? ??

Những lời anh nói cô làm sao không hiểu chứ. Tuy nhiên hiện tại kết quả thế này, cũng không phải theo ý định ban đầu của bọn họ, nhưng mà bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều đã đoán trúng sẽ có khả năng trở nên như vậy.

Tô Thi Thi là người thông minh, cô đối với mỗi một cái quyết định, trong tiềm thức đều đã nghĩ cho Bùi Dịch, điểm này Bùi Dịch rất rõ ràng.

Là vì rõ ràng mới đau lòng, anh không nghĩ muốn để cho lòng của cô phủ kín bụi bẩn.

Tô Thi Thi cúi đầu, không có trả lời, chỉ là ở trong lòng yên lặng nói.

"Anh vì em làm nhiều chuyện như vậy, em tại sao không thể? Bùi Dịch, anh có biết hay không, bị anh bảo hộ cảm giác làm cho em mê muội rồi."

"Mà anh, năm đó cha anh chết oan, lúc mẹ anh tái giá, làm gì có ai đứng ra bảo hộ cho anh? Cho nên, đối với chuyện đã từng xảy ra kia, trước đây nếu không có, nhưng bây giờ em sẽ tới bên anh lấp lầy những thiếu sót còn lại cho anh!"

Mọi chuyện kết thúc, Bùi Dịch có một đống chuyện lớn muốn đi làm, Tô Thi Thi thúc giục anh mau đi đi.

Cô một mình ngồi bên bờ hồ, nhìn lá cây phong kia dần nhuộm sang màu đỏ, không biết sao, trong lòng càng thêm phiền muộn.

"Tô tiểu thư." Một trận tiếng rên rỉ ngắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Tô Thi Thi nhìn thoáng qua, trong lòng mạnh cả kinh.

"Lưu tiểu thư?" Kia không phải Lưu Dĩnh Tuệ sao?

Bụng dưới của cô ta đã hơi hơi lồi ra, mà cô ta lúc này sắc mặt tái mét, trán ẩm ướt, hình như là bị mồ hôi lạnh làm cho ẩm ướt rồi.

Lúc này cô ta đang gian nan hướng tới Tô Thi Thi này vừa đi tới, thân thể lung lay thoáng động, giống như tùy thời đều có thể ngã xuống.

Tô Thi Thi vội vàng chạy tới: "Cô làm sao vậy..."

Còn chưa nói xong, Lưu Dĩnh Tuệ bỗng nhiên chống đỡ không nối, thẳng tắp địa hướng tới bên cạnh hồ nước ngã xuống.

"Bùm" một tiếng, khơi dậy một mảng lớn bọt nước, kinh tỉnh cả một gốc hồ nước.

Nơi xa đột nhiên truyền đến một trận tiếng kêu hoảng sợ: "Tô tiểu thư giết người!"

Mọi người sáng hảo. ?????

Hai anh chị ngọt đến sâu răng rồi. Hại tui bị đau răng nhé ta hận ???????

Bình luận

Truyện đang đọc