CHÚ À! ĐỪNG NÊN THẾ!

Trong hành lang, không khí quỷ dị trầm mặc tiếp xuống.

Tần Phong yên lặng quay mặt, có chút xấu hổ nói: "Anh vừa rồi xem qua miệng vết thương, quả thật không giống thật sự muốn tự sát. Bằng không, động mạch đã sớm cắt đứt rồi."

Tô Thi Thi sâu xa nói: "Có lẽ là cắt đến một nửa, sợ đau nên dừng đi."

Tẻ ngắt.

Được rồi, câu chuyện cười này một chút cũng không buồn cười.

Rất nhanh, bác sĩ đã ra đến đây.

"Bùi phu nhân người yên tâm, phu nhân không có trở ngại. Chúng tôi có kỹ thuật tối tân nhất, trên tay cũng sẽ không để sẹo." Bác sĩ phụ trách nói với Tô Thi Thi.

Tuy hiện tại toàn bộ Bắc Kinh đều biết Bùi Dịch xảy ra chuyện, nhưng Đoàn gia còn đó, Bùi Dịch của cải còn đó, cũng không có người dám không cho Tô Thi Thi mặt mũi.

Chỉ là bác sĩ vừa nói xong, ở đây mọi người sắc mặt đều đã trở nên cực kỳ quỷ dị.

Phương Ngọc Hoa không biết nói cái gì cho phải, nhìn thoáng qua bên ngoài, nói: "Vừa rồi không dám nói với Đồng Đồng, hiện tại thằng bé một người ở nhà, ta đi về trước nhìn xem."

"Tiểu Ưu cũng cùng trở về đi." Tô Thi Thi đối với Tiểu Ưu gật gật đầu.

Bác sĩ cùng các y tá cũng cực kỳ xấu hổ. Đến Tần Phong đều có thể nhìn ra Nhậm Tiếu Vi không phải thật sự nghĩ muốn tự sát, huống chi bọn họ những người chuyên nghiệp này. Chỉ là dù sao cũng là người có gia thế, bọn họ cũng không dám nói thêm cái gì.

Những người khác đều đi rồi, sau cùng chỉ để lại Tần Phong cùng Tô Thi Thi đi theo Nhậm Tiếu Vi cùng đi đến phòng bệnh.

"Bác sĩ, mẹ chồng tôi tại sao đến giờ còn không có tỉnh?" Trong phòng bệnh, Tô Thi Thi thấy Nhậm Tiếu Vi sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, trong lòng lại vẫn có chút lo lắng.

Bác sĩ mặt lộ vẻ ngại ngùng, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi Đoàn phu nhân sợ đau, nên phải cho một liều thuốc an thần, vẫn còn cần một lát nữa mới có thể tỉnh. Bùi phu nhân không cần lo lắng."

Thuốc an thần...

Tô Thi Thi thật sự rất muốn làm như không quen biết bà luôn rồi, cùng Tần Phong liếc mắt nhìn nhau, yên lặng đem bác sĩ cùng y tá tiễn ra ngoài.

Tần Phong kéo cái ghế dựa ngồi xuống, liếc mắt nhìn Nhậm Tiếu Vi đang nằm ở trên giường bệnh một cái, đau đầu nói: "Bác gái làm như vậy, là muốn tìm cơ hội gặp Hỗ Khải Văn đi?"

Về chuyện của Nhậm Tiếu Vi cùng Hỗ Khải Văn, Bùi Dịch trước đặc biệt dặn dò qua, cho nên Tần Phong cũng cực kỳ lưu tâm.

"Uh"m." Tô Thi Thi gật đầu. Trừ lần chuyện đó ra, tìm không ra nguyên nhân khác rồi.

Người khác khả năng sẽ cho rằng Nhậm Tiếu Vi là vì con trai bị nắm thương tâm quá độ nên tự sát, nhưng trong lòng Tô Thi Thi bọn họ tinh tường vô cùng.

"Em tính toán làm như thế nào?" Tần Phong hỏi.

"Làm như thế nào?" Tô Thi Thi khóe miệng gợi lên một nét cười lạnh, nhìn trên mẹ chồng đang nằm trên giường bệnh nói, "Một người đã lớn như vậy lại vẫn không hiểu chuyện như thế, tôi hiện tại thật sự không tinh lực đi theo bà đấu trí đấu dũng."

Cô nói xong quay đầu nhìn về phía Tần Phong, mặt không chút thay đổi nói: "Phái người giữ nghiêm nơi này, một con ruồi bọ cũng không để nó tiến vào được! Nếu bà thích bệnh viện như thế, vậy thì để cho bà ở đến Bùi Dịch ra ngoài luôn!"

"Em nghĩ được biện pháp cứu tên kia rồi hả?" Tần Phong vừa nghe Tô Thi Thi nói câu sau cùng kia, đâu nào còn có công phu quản cái khác.

Tô Thi Thi mặt trầm xuống, tức giận nói: "Không nghĩ ra."

Nhưng mà, mặc kệ phải trả giá lớn như thế nào, bọn họ cũng phải làm cho Bùi Dịch ra ngoài! Truyện được cập nhật và đăng tải duy nhất tại wattpad. Không có làm chính là không có làm, cô không tin không có vương pháp rồi!

"Vậy..." Tần Phong khó xử nhìn giường bệnh, "Em làm như vậy, quan hệ giữ em và mẹ chồng liền càng căng thẳng rồi. Đợi Bùi Dịch ra ngoài..."

Đợi Bùi Dịch ra ngoài, anh sẽ càng thêm khó xử. Những lời này, Tần Phong cũng không nói ra.

Tô Thi Thi biết ý tứ của anh, ngồi ở cạnh giường, nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh, trong giọng nói tràn đầy mỏi mệt: "Tần Phong, tôi thật sự không tinh lực cố nhiều như vậy rồi."

"Tôi muốn cứu Bùi Dịch, tôi không nghĩ muốn dựa theo kịch bản anh ấy đã sắp xếp sẵn cho chúng ta, tôi lại càng không muốn để cho anh ấy chịu chút ủy khuất nào."

Tô Thi Thi quay đầu, trịnh trọng nhìn Tần Phong: "Tôi hoài nghi, chuyện cha Bùi Dịch năm đó rất có khả năng cùng mẹ anh ấy có quan hệ."

"Em..." Tần Phong há miệng thở dốc, bất đắc dĩ cười rộ lên, "Bùi Dịch để cho anh gạt em, nhưng em thông minh như thế, làm sao có thể nhìn không ra đây."

Tô Thi Thi thở dài.

Cô đoán thật không sai, Bùi Dịch so với cô càng có thể đoán được.

Tô Thi Thi xoa xoa mi tâm, ngữ khí có chút thấp: "Các người có suy tính của các người, mà tôi là vợ của anh ấy, tôi cũng sẽ có suy tính bản thân tôi. Tôi so với anh ấy càng muốn bảo vệ cho cái gia đình này."

"Cho nên, chúng ta không nên để cho bà tiếp tục như vậy rồi." Tô Thi Thi quay đầu nhìn về phía Nhậm Tiếu Vi, ngữ khí kiên định, "Tôi hẳn không tiếp tục nhân nhượng bà, tôi muốn để cho bà triệt để sợ tôi!"

Sau cùng hai chữ, Tô Thi Thi nói ra được đặc biệt nặng nề, liền ngay cả Tần Phong đều đã kìm lòng không đậu run run một phen.

"Tô Thi Thi, em vẫn lại là nha đầu đáng yêu trước đây anh từng quen biết sao?" Tần Phong nhếch khóe miệng hỏi.

"Chúng ta đều phải lớn lên." Tô Thi Thi ngữ khí sâu xa, hơn một tia phiền muộn.

Nếu có thể, cô không hy vọng chính mình cùng mẹ chồng quan hệ đi đến một bước này. Truyện được cập nhật và đăng tải duy nhất tại wattpad. Nhưng cô không hy vọng Bùi Dịch vẫn bị kẹp khó xử giữa cô và mẹ mình.

"Nếu không thể giải hòa, vậy thì lấy bạo chế bạo đi." Tô Thi Thi nói.

Tần Phong trầm mặc nửa ngày, mới dựng thẳng lên một đầu ngón tay: "Em trâu bò!"

"Chuyện này trước đừng nói cho Bùi Dịch." Tô Thi Thi cầm lấy túi xách, biên cạnh hướng ra phía ngoài nói.

"Không nói cho cậu ấy? Chờ cậu ấy ra ngoài anh không phải chết chắc rồi sao?" Tần Phong roạt một phen đứng lên, đuổi theo ra đây, "Em cũng không thể đem anh đẩy vào trong hố lửa nha!"

Tô Thi Thi nhíu mày: "Anh em tốt chính là dùng để hố, anh đến chuyện này cũng không biết?"

"Nhưng mà..."

"Cho anh ấy biết, nhất định đoán ra tôi muốn làm cái gì, đến lúc đó chúng ta liền không thể không dựa theo sự an bài của anh ấy mà làm." Tô Thi Thi một câu ngăn chặn lời Tần Phong muốnnói.

"Tôi thật sự là kiếp trước nợ các người mà!" Tần Phong buồn bực cực kỳ, "Hai người các người đều có quyết định của chính mình, biến thành bộ dáng bí hiểm. Như thế nào, muốn so chỉ số thông minh à?"

"Như thế nào, anh có ý kiến?" Tô Thi Thi nheo lại mắt, vừa muốn chặn họng anh vài câu, điện thoại bỗng nhiên vang lên.

"Bà nội?"

"Thi Thi, Đồng Đồng bị Hỗ Sĩ Minh bắt đi rồi!" Điện thoại vừa mới được kết nối, Phương Ngọc Hoa liền kêu hô lên rồi.

"Cái gì?" Tô Thi Thi sắc mặt liền thay đổi, vội vàng nói, "Người đừng vội, tới cùng đã xảy ra chuyện gì?"

"Vừa rồi tất cả mọi người đi bệnh viện, Đồng Đồng ở trong phòng làm bài tập. Không biết tại sao lại chạy đến hậu viện, nhất thời không chú ý bị người ta bắt đi rồi." Phương Ngọc hoa vội vội vàng vàng nói.

Tô Thi Thi mạnh quay đầu nhìn Nhậm Tiếu Vi, hung hăng xiết chặt quả đấm. Truyện được cập nhật và đăng tải duy nhất tại wattpad. Qua vài giây, cô mới hít một hơi thật sâu, đem tức giận đè ép tiếp xuống.

"Bà nội người đừng nóng vội, con sẽ đi đưa nó trở về." Tô Thi Thi trầm giọng nói.

Tần Phong đi tới, vỗ vỗ bả vai Tô Thi Thi, an ủi: "Em yên tâm, chuyện này anh tuyệt đối hẳn không nói cho Bùi Dịch."

"Anh dám nói cho anh ấy, tôi thiến anh!" Tô Thi Thi hung tợn nói.

Chuyện ăn cây táo, rào cây sung như vậy, thật sự không cần để cho Bùi Dịch biết. Anh gánh vác quá nhiều rồi.

Tô Thi Thi vô cùng đau lòng. Cô như thế nào đều sẽ không nghĩ tới, Nhậm Tiếu Vi tự sát thực ra là vì muốn để cho người ta bắt đi con trai nhỏ của chính mình!

"A, nên để cho bà đổ máu nhiều vào, để cho bà nhớ lâu mới đúng!" Tô Thi Thi nghiến răng nghiến lợi nói.

Tần Phong gọi hai cuộc điện thoại, đi tới nói với Tô Thi Thi: "Bà vốn hẹn chính là Hỗ Khải Văn, muốn dùng chính mình dời đi mọi người lực chú ý, nói với Đồng Đồng để cho thằng bé đến giờ chạy đến cửa sau. Sau cùng, bị Hỗ Sĩ Minh bắt đi rồi."

"Hư việc nhiều hơn là thành công!" Tô Thi Thi thật sự rất tức giận.

Nếu người này không phải mẹ chồng cô, không phải mẹ của Bùi Dịch, cô thật sự nghĩ muốn xông lên đem bà lắc cho tỉnh, hảo hảo hỏi bà một chút, bà có phải không có đầu óc hay không!

Đúng lúc này, Tần Phong lại nhận một cú điện thoại, vừa nghe, sắc mặt liền thay đổi.

"Làm sao vậy?" Tô Thi Thi tâm không biết như thế nào bỗng nhiên bối rối lên.

Tần Phong sắc mặt lạnh băng: "Cục cảnh sát bên kia truyền đến tin tức, Bùi Dịch biết chuyện này rồi. Hỗ Sĩ Minh cái tên đê tiện gia hỏa kia, chạy tới bên cạnh cậu ấy khoe ra rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc