CHÚ À! ĐỪNG NÊN THẾ!

"Bùi Dịch, anh tức giận sao?" Tô Thi Thi thật cẩn thận nhìn Bùi Dịch, sợ anh đánh mình.

Bùi Dịch mím môi, trên mặt đã triệt để không có biểu tình, nhìn không ra suy nghĩ cái gì.

Đến cả chú Lý đều đã nhìn không được, một cái vẻ hướng Tô Thi Thi nháy mắt, để cho cô nói vài lời dễ nghe dỗ Bùi tiên sinh.

Bùi tiên sinh bị uất ức lớn như vậy, rất không dễ dàng mới để lại cho Tô Thi Thi tài sản lo cho cuộc sống sau này của bọn họ. Kết quả tốt rồi, Tô Thi Thi vậy mà ném đi một chút cũng không chừa!

"Toàn bộ bán." Bùi Dịch nhàn nhạt mở miệng, nhìn Tô Thi Thi yên lặng gật gật đầu, "Được lắm."

Rất lạnh nha...

Tô Thi Thi kéo kéo tây trang áo khoác đang khoác trên người, nghĩ muốn khoe mẽ làm nũng lại không dám, cực kỳ xoắn xuýt.

"Chú Lý, chuẩn bị xe. Về..." Bùi Dịch nhớ tới bọn họ hiện tại đã không nhà để về, yên lặng đem chữ "nhà" nuốt trở vào.

"Em đem một gian phòng làm việc ở Sunshine dọn dẹp lại rồi kê một cái giường, có thể... Ở lại nơi đó." Tô Thi Thi càng nói giọng càng nhỏ, đến sau cùng chỉ có chính cô nghe được đến.

Bùi Dịch lườm cô một cái, tiến lên dắt tay cô, đem cô kéo vào trong lòng, bảo vệ mặt cô hướng tới bậc thang phía dưới đi đến.

Lại vẫn có thể làm sao đây? Phá sản liền phá sản đi, ai bảo anh yêu cô đến như vậy chứ! (Đấy, Dịch nhà tui thê nô lắm, có phá sản cũng có là gì, vợ là nhất <3)

Tô Thi Thi núp ở trong lòng Bùi Dịch, mãi đến khi từ trong hơi thở đều là hương vị của anh, nhớ nhưng lâu như vậy rốt cục cũng có thể về lại bên cạnh.

Cô có thể làm sao đây? Ai bảo cô yêu anh đến như vậy, chỉ cần anh không có việc gì, trả giá những thứ đại giá này có tính là cái gì!

Trên bậc thang cao nhất, Hỗ Sĩ Minh sắc mặt xanh mét đứng đó. Vương Thạc đứng ở bên cạnh hắn, sợ tới mức không dám thở mạnh.

"Anh, tới cùng sao lại thế này? Không phải nói đã bị hình phạt sao? Tại sao lại được thả ra?" Hỗ Minh Phỉ chạy đến trên bậc thềm, trong lòng cực kỳ lo lắng.

Bùi Dịch được thả ra, đối với Hỗ gia bọn hắn mà nói tuyệt đối là một cái đả kích.

Hỗ Sĩ Minh vẫn như cũ nhìn chằm chằm phía trước hai vợ chồng đang cùng nhau rời đi kia, không để ý đến em gái đang lải nhải bên cạnh.

Vương Thạc lặng lẽ liếc mắt nhìn hắn, đối với Hỗ Minh Phỉ nhỏ giọng nói: "Quả thật nhận hình phạt rồi. Nhưng mà - - "

Hắn nuốt một ngụm nước bọt, hạ giọng nói: "Thành một năm án treo."

"Tại sao có thể như vậy?" Hỗ Minh Phỉ không dám tin tưởng, ý thức được chính mình quá lớn tiếng, đặc biệt hạ giọng hỏi, "Không phải nói làm cho anh ta ở tù nửa năm sao? Chịu án treo một năm còn có cái ý nghĩa gì!"

"Hỗ tiểu thư, đừng nói nữa." Vương Thạc nháy mắt cho Hỗ Minh Phỉ.

Đại tiểu thư này không thấy được anh trai cô biểu tình đã siêu cấp khó coi sao?

"Tô Thi Thi, em giỏi lắm!" Hỗ Sĩ Minh đem quả đấm xiết chặt vang lên rắc rắc, trong lòng không cam lòng đồng thời, càng còn nhiều ghen tị.

Hắn như thế nào đều đã không nghĩ tới, Tô Thi Thi vậy mà có năng lực vì Bùi Dịch làm được một bước này!

Bỏ hết hơn trăm triệu tài sản, liều lĩnh, chỉ vì bảo vệ anh ra ngoài!

"Bùi Dịch, tôi thật sự có phần ghen tị với anh rồi." Hỗ Sĩ Minh ở trong lòng thì thào nói.

Hắn sống mấy năm nay, có bao nhiêu người nịnh nọt nói muốn đối tốt với hắn. Nhưng phóng tầm mắt nhìn lại, hắn thật sự tìm không ra một người có thể như Tô Thi Thi đối đãi với Bùi Dịch như vậy.

"Vương Thạc." Hỗ Sĩ Minh lạnh lùng mở miệng, "Phân phó tiếp xuống, tôi không nghĩ muốn nhìn đến bọn họ có bất luận cái cơ hội gì xoay mình!"

Hỗ Sĩ Minh nhìn hai vợ chồng kia sắp ngồi vào trong xe, ánh mắt hung hăng nheo lại.

"Tô Thi Thi, em cho là Bùi Dịch có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng hai lần sao? Nằm mơ! Tôi sẽ cho các người biết, hai bàn tay trắng muốn ở Bắc Kinh này đứng vững có bao nhiêu khó!"

Hiện giờ Bùi Dịch, sau lưng đã không có Đoàn gia, không có bất luận kẻ nào. Anh dựa vào cái gì cùng Hỗ gia đấu!

Đây là một cái đạo lý dễ hiểu, người Hỗ gia hiểu rõ, những người khác cũng hiểu rõ.

Nhưng Tô Thi Thi không rõ.

Cô lúc này toàn bộ tâm từ đều đã đặt hết lên trên người Bùi Dịch, nghĩ hết mọi biện pháp muốn để cho anh trò chuyện dỗ anh vui vẻ.

Ngồi vào trong xe thời điểm, Bùi Dịch rốt cục bạo phát.

"Tô Thi Thi, em còn làm cái gì nữa, một lần nói hết!" Bùi Dịch sắc mặt trầm trầm nhìn Tô Thi Thi, nhưng trong lời nói lại không có một cảm giác tức giận.

Tô Thi Thi rụt rụt người lui vào trong góc, nhìn ra ngoài xem, nhỏ giọng hỏi: "Em có thể ngồi xe khác trở về sao?"

Vừa dứt lời, Bùi Dịch mặt liền trầm tiếp xuống. Lần này, là thật có phần tức giận rồi.

Tô Thi Thi lập tức ngồi thẳng thân thể, nhìn nhìn ra ngoài, nói câu không đầu không đuôi.

"Thời gian không sai biệt lắm rồi."

Bùi Dịch hai hàng lông mày mạnh nhíu chặt lại, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô.

Tô Thi Thi không dám nhìn anh, nhìn cảnh vật bên ngoài yên lặng đếm: "Một, hai, ba, bốn..."

"Mười!"

"Reng!" di động Tô Thi Thi vang lên.

Bùi Dịch nhìn cô một cái, đưa tay qua, từ trong túi xách của cô lấy điện thoại.

"M quốc?" Bùi Dịch nhíu mày, đây là điện thoại quốc tế đường dài.

Anh liền bấm nghe, đầu bên kia điện thoại liền truyền đến giọng nói của Tần Phong.

"Thi Thi, phía bên anh bắt đầu rồi. Trong vòng nửa giờ, sẽ thu mua 30% cổ phần công ty Xây dựng Minh Đỉnh, thêm cả phần em vụng trộm theo những cái cổ đông kia trong tay mua được  cổ phần công ty, chúng ta có thể trở thành cổ đông lớn nhất của Xây dựng Minh Đỉnh rồi."

Tần Phong tại đầu bên kia điện thoại hưng phấn nói: "Tuy nhiên khi đó Xây dựng Minh Đỉnh có bị hủy đi còn không xác định, cái giá này là hơi lớn chút, nhưng có thể chọc tức đến Hỗ Sĩ Minh cũng đáng rồi!"

"Bùi Dịch đã ra ngoài chưa? Em khẩn trương đem kế hoạch nói cho cậu ấy, chẳng thế thì đến lúc đó cậu ấy sẽ không tha cho em!"

"Đô đô đô..." Điện thoại bị cắt đứt, Bùi Dịch mặt không chút thay đổi nhìn Tô Thi Thi.

Đầu bên kia điện thoại, Tần Phong nhìn di động sửng sốt hai giây, sợ tới mức thiếu chút nữa ném điện thoại đi.

"Đã ra rồi hả? Như thế nào nhanh như vậy! Xong rồi, mình chết chắc rồi." Tần Phong đều nhanh khóc, "Tô Thi Thi em thật sự là gài bẫy người không đền mạng mà!"

Tô Thi Thi hiện tại so với anh không khá hơn chút nào.

Cô lấy lòng nhìn Bùi Dịch, cười đến mặt đều nhanh cứng ngắc rồi. Chú Lý đã sớm nâng lên chắn bản, trốn trong buồng lái, mắt điếc tai ngơ chuyện ngoài cửa sổ.

"Bùi Dịch, trước tiên là nói, không thể lớn tiếng nói chuyện, sẽ dọa đến Bảo Bảo." Tô Thi Thi đáng thương tội nghiệp nói.

"Bảo Bảo, tha thứ cho mẹ. Hiện tại chỉ có thể lấy con làm lá chắn thôi." Tô Thi Thi ở trong lòng yên lặng nói.

Bùi Dịch âm thầm hít vào một hơi.

Anh thật sự rất muốn tóm cô kéo qua đánh một trận!

Cái cô gái phá của này!

"Tần gia, xây dựng Hỗ Thâm, tất cả tài sản củaTần Phong, dùng để đả kích một cái Xây dựng Minh Đỉnh?" Bùi Dịch nghiến răng nghiến lợi, "Tô Thi Thi, em thực biết tính!"

"Đây là Tần Phong tự nguyện, em không buộc anh ấy!" Tô Thi Thi lập tức nói, giống như một đứa bé mách lẻo một dạng, "Anh ấy sau khi biết kế hoạch của em xong, đã nói Xây dựng Minh Đỉnh tặng cho anh ấy."

"Kế hoạch của em?" Bùi Dịch hít sâu.

Anh không tức giận!

"Em nên là biết, Xây dựng Minh Đỉnh chỉ là một cái sản nghiệp nhỏ của Hỗ Sĩ Minh. Các người dụng cái giá  lớn như vậy đi đánh một cái sản nghiệp nhỏ như vậy. Như thế, vợ yêu thương của anh, em chuẩn bị như thế nào đối phó tất cả Hỗ gia?"

Bùi Dịch nắm chặt quả đấm, cố nén tức giận, cắn răng nói: "Kế hoạch của em còn có cái gì, chính em nói cho tôi biết!"

Tô Thi Thi lui đến trong góc, mở to một đôi mắt tròn căng, thật cẩn thận nhìn anh: "Em... Lấy phần sản nghiệp anh giữ lại chuẩn bị lật bàn kia, đi thu... Thu mua cái sản nghiệp khác của Hỗ thị rồi..."

"Tô Thi Thi!" Bùi Dịch nổi giận, tức giận đến cái mũi đều nhanh hơi nước rồi.

Phần tài sản kia Hỗ Sĩ Minh như thế nào cũng đều đã tra không tới, Bùi Dịch lúc trước để cho Tịch Thanh Vinh giao cho Tô Thi Thi. Đúng là trong phần văn kiên đó đến Tịch Thanh Vinh cũng không biết bên trong đó có những gì, về sau Tô Thi Thi ở trong mật thất mở ra xem.

Này thật là quân bài cuối cùng Bùi Dịch muốn lấy ra dùng để trở mình. Hiện tại, lại bị Tô Thi Thi dùng để cùng Hỗ Sĩ Minh đồng quy vu tận rồi!

Bùi Dịch hiện tại thật sự chính là, trừ bỏ vợ ra cái gì đều đã không còn rồi!

Tô Thi Thi thấy anh như vậy, có phần giận, đứng thẳng, thở phì phì nói:

"Em chính là không quen nhìn hắn ức hiếp anh như vậy! Chính là muốn cùng hắn đồng quy vu tận thì đã làm sao! Em để cho hắn tiếp tục tung hoành! Để cho hắn lại tiếp tục ức hiếp anh! Người sống chính là còn hơi thở còn có thể tiếp tục, tiền bạc không có chúng ta còn có thể kiếm, nhưng em tuyệt đối hẳn không để cho Hỗ Sĩ Minh thương tổn anh!"

Có một câu nói rất đúng, đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc - vua cũng thua thằng liều.

Không sợ chết, cũng sẽ sợ kẻ điên!

Bình luận

Truyện đang đọc