CHÚ À! ĐỪNG NÊN THẾ!

Edit:

Chuông điện thoại di động hoà lẫn tiếng rung rung vang lên trong văn phòng đang yên tĩnh có vẻ đặc biệt kỳ quái.

Tô Thi Thi không nhìn qua sắc mặt của Hỗ Minh Phỉ, mà nhận điện thoại luôn.

"Ra ngoài đi." Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói nhàn nhạt của Bùi Dịch.

"Ừ." Tô Thi Thi gật đầu.

Rất nhanh, đầu bên kia điện thoại đã cúp.

Tô Thi Thi thu lại điện thoại di động, ngẩng đầu lên lần nữa liền thấy mặt mày Hỗ Minh Phỉ đã sớm không nén được bực tức nữa.

"Nếu Tô tiểu thư đã vội như vậy, thì xin mời cứ về trước đi." Hỗ Minh Phỉ đã chẳng còn hứng thú tiếp tục nói chuyện với cô nữa.

Tô Thi Thi chỉ chờ cô ta nói những lời này, gật gật đầu rồi cười nhạt với cô ta, mang theo chiếc cặp công văn nhỏ nhắn xoay người rời đi.

Hỗ Minh Phỉ nhìn bóng lưng cô rời đi, âm thầm xiết chặt nắm đấm.

"Bùi Dịch à, điện thoại của anh đến cũng thật đúng lúc!" Hỗ Minh Phỉ bực mình không thôi.

Cô ta thực sự hoài nghi Bùi Dịch có phải ở bên cạnh hay không, nếu không thì sao có thể gọi đến đúng lúc như vậy chứ, mỗi lần đều cắt ngang lời nói của cô ta.

Cô ta rõ ràng là muốn chèn ép Tô Thi Thi đến không ngẩng đầu được lên, nhưng mà lúc này cô ta lại cảm thấy trên người mình như có một tảng đá đè lên, khiến toàn thân cô ta khó chịu!

"Cứ chờ xem." Hỗ Minh Phỉ âm thầm nói trong lòng, sau khi xoay người, đã khôi phục vẻ ung dung thanh nhã trước sau như một, thản nhiên đi về phía thang máy.

Cô ta tất nhiên là lên phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng trên cùng.

Mà sau khi bọn họ rời đi không lâu, một cô gái mặc bộ đồ công sở màu đen từ trong góc đi ra.

"Tô Thi Thi, cô đúng là âm hồn bất tán mà!" Khúc Hồng Mai gắt gao xiết chặt nắm đấm.

Cô ta cho rằng đến công ty xây dựng Minh Đỉnh làm việc rồi, thì sau này với Tô Thi Thi sẽ mỗi người một ngả, dù sao công ty xây dựng Minh Đỉnh là đối thủ của công ty xây dựng Tiệp Khắc, bọn họ tuyệt đối không có cơ hội hợp tác.

Nhưng mà cô ta đâu ngờ rằng, Tô Thi Thi sẽ rời khỏi công ty xây dựng Tiệp Khắc tự mình gầy dựng sự nghiệp! Bây giờ lại sẽ đến công ty xây dựng Minh Đỉnh đấu thầu!

"Tôi sẽ không để cho cô thành công đâu!" Khúc Hồng Mai nghiến răng.

Ở công ty xây dựng Tiệp Khắc, cô ta dù gì cũng là một tổ trưởng, đến đây thì chỉ được làm một tiểu muội làm việc vặt, đãi ngộ một trời một vực.

Mà những người khác bởi vì cô ta được Hỗ tổng tự mình tuyển vào, đều ngấm ngầm ức hiếp cô ta, khiến cô ta sống ở đây một ngày mà như là một năm.

"Tô Thi Thi, tất cả những thứ này đều do cô hại!" Khúc Hồng Mai âm thầm hít sâu một hơi, cô ta nhất định phải nghĩ cách khiến Tô Thi Thi trả giá thật đắt!

Mà bên kia, Hỗ Sĩ Minh đang ở trong phòng làm việc, lúc nhìn thấy em gái bước vào, sắc mặt có chút không tốt, khóe miệng khẽ câu lên: "Không chiếm được ưu thế?"

"Quả nhiên không dễ đối phó." Hỗ Minh Phỉ nhàn nhạt nói.

Lúc nãy, thừa lúc ở trên thang máy, cô ta sớm đã điều chỉnh tâm tình cho tốt, lúc này đã không còn tức giận nữa.

Hỗ Sĩ Minh thoáng suy nghĩ nói: "Cấp cho em một người trợ lý, Khúc Hồng Mai ở bộ phận thiết kế."

"Ai cơ?" Hai mắt Hỗ Minh Phỉ nhíu lại, anh cô ta tuyệt đối sẽ không vô duyên vô vớ cấp trợ lý cho cô ta.

Hỗ Sĩ Minh nheo hai mắt lại, khóe miệng nhàn nhạt câu lên, gằng từng chữ nói: "Một người bạn cũ quen biết với Tô Thi Thi."

"Kẻ thù?" Hỗ Minh Phỉ lập tức hiểu ra, trong mắt hiện lên lãnh ý, "Xem ra cũng thú vị rồi đây."

Lúc anh em hai người họ đang nói chuyện, điện thoại nội bộ của văn phòng đột nhiên vang lên.

Hỗ Sĩ Minh nhận, chỉ nghe một câu, sắc mặt thoắt cái liền trầm xuống.

"Hệ thống theo dõi mất kiểm soát?" Hỗ Sĩ Minh lạnh giọng nói, "Lập tức kiểm tra hệ thống phòng ngự có phải bị công kích rồi không!"

"Hỗ tổng, máy tính của chúng ta từ đầu đã không thể khống chế, tất các camera giám sát đều đã mất điều khiển rồi rồi. Hoàn toàn không biết tình hình bây giờ của toà nhà." Bảo vệ ở đầu bên kia điện thoại sốt ruột nói.

"Tôi lập tức tới ngay."

Hỗ Sĩ Minh đứng lên, đồng thời nói với Hỗ Minh Phỉ: "Em tự lo việc của chính mình đi."

"Đã xảy ra chuyện gì vậy? Em đi với anh." Hỗ Minh Phỉ có chút lo lắng.

Nhưng bọn họ còn chưa ra khỏi phòng làm việc, thì bất ngờ xảy ra biến cố khiến hai người đều sợ ngây người.

Bên này, Tô Thi Thi vừa ra khỏi công ty xây dựng Minh Đỉnh, liền nghe đến phía sau truyền đến một chuỗi tiếng hét lên kinh ngạc: "Trời mưa rồi!"

"Trời mưa? Trong toà nhà thì làm sao mà trời mưa được chứ?" Tô Thi Thi quay đầu lại, cả người ngây ngẩn tại chỗ.

Chỉ thấy trong đại sảnh ở tầng một của công ty xây dựng Minh Đỉnh, vòi phun phòng cháy được trang bị trên trần nhà đang điên cuồng phun nước ra, màn mưa điên cuồng mà bừa bãi. Một màn này cực kỳ giống chuyện xảy ra phòng làm việc lần trước của cô.

"Là tình huống gì đây chứ?"

Tô Thi Thi lui về sau, ngẩng đầu nhìn lên trên, suýt chút nữa dụi mắt của mình.

Cô có phải đã nhìn lầm rồi không?

Chỉ thấy những tầng khác cũng xảy ra tình huống tương tự. Vòi phun phòng cháy đang điên cuồng phun nước, công nhân viên trong toà nhà đang chạy ra, lớn tiếng kêu to.

"Chắc hẳn không phải cả tòa nhà lớn đều phun nước đi?" Tô Thi Thi nheo lại mắt cẩn thận nhìn xem, nói thầm, "Kỳ lạ, không bị cháy mà?"

"Chắc chắn không phải..."

Cô đột nhiên nghĩ đến một khả năng, lập tức lắc mạnh đầu: "Không có khả năng đi!"

"Chắc chắn là hệ thống phòng ngự của bọn họ xảy ra vấn đề rồi." Tô Thi Thi vừa lắc đầu vừa đi ra ngoài, loại chuyện như vậy bớt quan tâm thì tốt hơn.

Nhưng cô đi chưa được vài bước, thì đã có một chiếc xe chạy đến bên cạnh, vững vàng đứng cạnh chân cô.

"Chú Lý?" Tô Thi Thi nhìn có chút kinh ngạc. Cô không có dặn chú Lý tới đón mà.

"Tô tiểu thư, tiên sinh bảo tôi tới đón cô, cậu ấy bảo cô lập tức phải rời khỏi đây." Chú Lý xuống xe, thay Tô Thi Thi mở cửa xe.

Trong lòng Tô Thi Thi mưa cũng rơi lộp bộp, nhưng cũng không nghĩ nhiều, lập tức chui vào xe.

Chú Lý trở về ghế lái, lấy tốc độ nhanh nhất nổ máy xe rời khỏi.

Một giây ngay sau khi xe của bọn họ biến mất tại công ty xây dựng Minh Đỉnh, từ phía xa xa liền có mấy chiếc xe của đài truyền hình chạy nhanh như tên bắn tới. Một đám phóng viên chen chúc xuống, vội vàng tràn vào công ty xây dựng Minh Đỉnh.

Tô Thi Thi nằm sấp xuống ghế đằng sau, nhìn đám phóng viên điên cuồng kia, khuôn mặt co rúm.

Rõ ràng như thế rồi, còn cần phải đoán sao?

"Chú Bùi à, người thực sự khá lắm!" Tô Thi Thi thật phục!

Bùi điên khùng! (Vâng anh ấy đã trở lại và lợi hại hơn xưa)

Không cần phải nói, mấy cú điện thoại vừa rồi cũng là do Bùi Dịch cố ý.

Tô Thi Thi buồn bực, Bùi Dịch cách xa như vậy, không phải nói ở khoảng cách nhất định mới có thể công phá vào hệ thống của công ty xây dựng Minh Đỉnh sao? Anh tới cùng sao lại làm được chứ?

Mà lúc này, trong công ty xây dựng Minh Đỉnh, sắc mặt anh em Hỗ gia đều đen như đáy nồi rồi.

Nhất là Hỗ Sĩ Minh, tức đến nỗi đá một phát đổ cả bàn trà, cả lòng giết người cũng có!

Cả tòa nhà lớn như vậy, có trên trăm phòng làm việc mà không một phòng nào may mắn thoát khỏi! Toàn bộ đều bị ngập nước hết!

Bên ngoài còn có đám kia phóng viên!

Không tới nửa giờ sau, "Tai nạn" ở đây của bọn họ sẽ trở thành truyện cười của cả Bắc Kinh!

"Anh, tới cùng là ai làm chuyện này chứ? Em không tin hệ thống phòng ngự của công ty lại xảy ra loại vấn đề này." Hỗ Minh Phỉ hai tay che trên trán, cho dù là vậy, nhưng vẫn bị phun nước đầy mặt.

"Bùi Dịch!" Hỗ Sĩ Minh lạnh lùng phun ra hai từ.

Thủ đoạn giống nhau, phương pháp cũng giống nhau, ngoại trừ anh ta ra, thì còn ai vào đây nữa!

"Muốn trả thù cho người phụ nữ của mày phải không?" Hỗ Sĩ Minh xiết chặt nắm đấm vang lên tiếng rắc rắc.

Nếu không phải trả thù, thì Bùi Dịch đại khái có thể không cần khiến công ty xây dựng Minh Đỉnh bừa bãi như thế. Mà anh ta làm như vậy, đã cực kỳ rõ ràng rồi!

Người đàn ông có thù tất báo!

Hỗ Sĩ Minh lạnh lùng đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, lửa cháy trong cơ thể đang hừng hực thôi thúc ý chí chiến đấu, tất cả ý chí chiến đấu và sự tức giận của anh ta hoàn toàn bị kích ra.

"Bùi Dịch, tao với mày không chết không thôi!"

"Có thể nắm được nhược điểm của anh ta không?" Hỗ Minh Phỉ nghe thấy là Bùi Dịch làm, cũng có chút kinh ngạc, tỉnh táo lại rồi hỏi.

"Nắm không được." Hỗ Sĩ Minh cực kỳ khẳng định nói.

Với chỉ số IQ của Bùi Dịch, nếu anh đã dám làm như vậy, thì tuyệt đối sẽ không cho bọn họ nắm được thóp đâu.

"Rốt cuộc thì sao anh ta làm vậy được chứ?" Trong mắt Hỗ Sĩ Minh hiện lên một tia tàn nhẫn, hỏi em gái, "Không phải em ở nước ngoài quen được mấy hacker rất lợi hại sao?"

Hỗ Minh Phỉ sửng sốt, lập tức nói: "Em lập tức đi liên hệ bọn họ."

Mà lúc này, Bùi Dịch đang ở trong phòng làm việc trên tầng mười sáu cao ốc Ngôi Sao, vẻ mặt Tần Phong khiếp sợ chằm chằm tình hình chật vật của công ty xây dựng Minh Đỉnh trong máy tính.

Thật lâu sau, anh ta mới khó nhọc quay đầu lại, ánh mắt rơi vào Bùi Dịch mặt không đổi sắc.

"Cậu... Quá độc ác đi! Không sợ anh ta sẽ liều mạng với cậu sao?" Tần Phong thực sự bó tay với thằng bạn thân này rồi!

Anh ta đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng Bùi Dịch sẽ trực tiếp cho ngập cả tòa nhà lớn luôn!

"Bạch nương tử của người ta vì cứu Hứa Tiên mà nước mắt ngập cả Kim Sơn*. Cậu thì ngược lại, vì trút giận thay vợ mình, mà cho nước ngập toà nhà." Tần Phong không nói nên lời.

*Trích nội dung của"Bạch Xà truyện".

"Hâm mộ sao?" Bùi Dịch lành lạnh nhìn anh ta một cái, chậm rãi phun ra một câu, "Dù sao cậu muốn trút giận như vậy thì cũng chẳng có cơ hội đâu."

"Trước hết phải có bạn gái theo đuổi đi rồi nói." Bùi Dịch nói xong đứng dậy, cầm lấy áo khoác âu phục lên rồi ra ngoài.

"Cậu đi đâu thế?" Tần Phong buồn bực hỏi.

"Có việc." Bùi Dịch mặc áo khoác vào, rồi mở cửa, cũng không quay đầu lại mà bước ra ngoài.

Tần Phong ở phía sau quát: "Cậu sợ Thi Thi quay về tìm cậu tính sổ chú gì!"

Bước chân của Bùi Dịch ngừng một chút, sau đó bước nhanh hơn, với tốc độ lái xe của chú Lý, thì cô gái kia sẽ đến đây nhanh thôi.

Hết quyển 1. Hẹn gặp mọi người ở quyển 2 nhá!

Nếu bạn tìm không được có thể vào nick nhà mình tìm trong phần tác phẩm sẽ có đó.

Bình luận

Truyện đang đọc