CHÚ À! ĐỪNG NÊN THẾ!

Edit: Hương Cyndi

Beta: Gấu

Chuyến xe này tuyệt đối là chuyến đi khó chịu nhất mà Tô Thi Thi từng ngồi trong cuộc đời, thật vất vả mới về đến trang viên của Đoàn gia, vừa vào cổng chính của trang viên, Tô Thi Thi liền mở cửa xe muốn trốn.

Nhưng cô vừa mới mở cửa xe, con chó đã nhanh như chớp chạy xuống. Tô Thi Thi kinh hãi, vội vàng muốn đuổi theo.

"Người phụ nữ kia, em còn dám chạy thử xem?" Bùi Dịch gọi cô lại, lạnh mặt đóng cửa xe.

Ngay sau đó, tài xế lập tức tăng tốc độ xe.

Trên đầu tài xế đã xuất hiện mồ hôi lạnh, anh ta lại quên khóa cửa xe, có phải sẽ bị Bùi tiên sinh trực tiếp đuổi đi không?

May mắn là bây giờ Tô tiểu thư không chạy mất, nếu không đoán rằng đêm nay anh ta cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.

"Con chó kia ăn thứ thuốc kia, mà cứ thế chạy đi, lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?" Tô Thi Thi đẩy Bùi Dịch ra, buồn bực nói.

"Tô Thi Thi, bây giờ em nên lo lắng cho chính mình đi, chứ không phải là cho con chó kia." Bùi Dịch lạnh giọng nói, trong lời nói mang theo sự lạnh lẽo khiến Tô Thi Thi không nhịn được mà thoáng run rẩy.

Trong khi nói chuyện, xe đã tới cửa biệt thự.

Tài xế dừng xe lại xuống xe, giúp bọn họ mở cửa xe.

Tô Thi Thi ngồi sau cửa xe, ngẩng đầu làm bộ tội nghiệp nhìn Bùi Dịch nói: "Anh vào trước đi."

Ánh mắt Bùi Dịch tối sầm lại, không nói hai lời, trực tiếp khom lưng bế cô lên.

"Tôi tự đi được." Tô Thi Thi nóng nảy, nhưng lời cô vừa mới nói ra, chỉ thấy trời đất quay cuồng một trận, ngay sau đó cô đã nằm trên vai của Bùi Dịch, bị anh vác lên vai.

"Bùi Dịch, có chuyện gì thì từ từ nói..." Tô Thi Thi không dám thở mạnh.

Tiêu đời rồi, Bùi Dịch dường như rất tức giận, có phải cô sẽ chết cực kỳ thảm không?

Bùi Dịch lạnh mặt, một cước đá văng cửa chính của biệt thự ra.

Người làm trong biệt thự nhìn thấy, tất cả đều cúi đầu, nhìn cũng không dám nhìn lung tung, Tô Thi Thi muốn tìm người giúp mà cũng chẳng thấy.

Bùi Dịch ôm cô lập tức đi tới phòng ngủ trên tầng hai, một mạch vào trong phòng tắm.

"Anh muốn làm gì.. Ưm..." Tô Thi Thi còn chưa nói xong, đã bị Bùi Dịch ném vào trong bồn tắm lớn, cô đau đến nỗi chảy cả nước mắt ra.

"Anh thật quá đáng!" Tô Thi Thi chống vào bồn tắm đứng lên.

"Vậy sao?" Bùi Dịch nhếch khóe miệng lên, vừa cởi cúc áo sơ mi ra, vừa vào trong bồn tắm.

Tô Thi Thi nuốt nuốt nước miếng, không kìm được lùi về sau một bước. Nhưng trong bồn tắm rất trơn, cô không chú ý liền trượt chân, trực tiếp ngã xuống bồn tắm lớn.

Ánh mắt Bùi Dịch tối sầm lại, thuận tay giữ chặt cô, Tô Thi Thi còn chưa kịp thở phào, đã bị Bùi Dịch áp ở dưới thân.

Bùi Dịch giơ tay lên vặn vòi nước, lập tức nước chảy ra làm cơ thể Tô Thi Thi ẩm ướt.

"Lạnh!" Tô Thi Thi bỗng chốc run rẩy.

Bùi Dịch ôm lấy cô, cúi đầu phủ lên môi của cô, thì thầm nói: "Lát nữa sẽ không lạnh."

"Ưm..." Mặt Tô Thi Thi đỏ lên, vội vàng đẩy anh ra, người đàn ông này không phải muốn ở trong bồn tắm mà...

"Anh tránh ra..."

"Đợi lát nữa xem tôi cầu xin tôi tiến vào thêá nào." Bùi Dịch đứng thẳng dậy, kéo áo sơ mi một cái, cúc áo liền lạch cạch rơi xuống đất, có một chiếc vừa vặn rơi trên ngực Tô Thi Thi.

Lập tức ánh mắt Bùi Dịch cực kỳ u ám, cởi áo sơ mi ra, cúi đầu phủ lên cơ thể của Tô Thi Thi, dùng miệng nhẹ nhàng ngậm lấy cúc áo, đặt nó lên trên cổ Tô Thi Thi. Sau đó, môi theo quần áo cô trượt xuống, bắt đầu cởi cúc trên áo cô.

"A!" Tô Thi Thi đỏ mặt, muốn đẩy anh ra, lại bị anh bắt lấy cả hai tay, căn bản là không thể nhúc nhích được.

Trong bồn tắm lớn nước càng ngày càng nhiều, không bao lâu đã tràn qua cơ thể Tô Thi Thi.

Bỗng nhiên tay Bùi Dịch xuyên qua cô, nâng đỡ lưng cô, lập tức chính mình gắt gao kéo cô lên

Cơ thể Tô Thi Thi lạnh như băng, lại cảm giác trong thâm tâm như có một cây đuốc, trong cơ thể càng ngày càng nóng lên.

Dường như cô đã trúng phải một loại độc, mà loại độc này chỉ có Bùi Dịch mới có thể giải được.

Bùi Dịch cảm giác được cơ thể Tô Thi Thi không tiếp tục cứng ngắc nữa, dục vọng trong mắt càng ngày càng đậm, hai tay dùng lực một cái đã xé nát quần áo của cô.

"A!" Tô Thi Thi giật mình tỉnh lại, vội vàng lấy tay che trước ngực.

"Vẫn còn xấu hổ ư? Còn chỗ nào của em mà tôi chưa thấy qua chứ?" Bùi Dịch nhếch khóe miệng lên, kéo tay cô, cúi đầu hôn xuống.

Trong phòng tắm, nhiệt độ càng ngày càng cao, dần dần, chỉ còn lại tiếng thở dốc.

Tô Thi Thi lơ lửng ở trong nước, suy nghĩ dần trở nên hỗn loạn, cuối cùng chỉ muốn điên cuồng thét chói tai.

Trước khi Tô Thi Thi quá mệt mà mất đi ý thức, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới hôm nay hình như còn chuyện gì đó chưa làm. Nhưng ngay sau đó, cô liền mệt mỏi rồi mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Lần thứ hai sau khi tỉnh lại, Tô Thi Thi chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức.

Thể lực của Bùi Dịch cũng thật tốt quá đi, tối qua hai người không biết đã làm đến bao nhiêu lần. Cuối cùng cô mê man thiếp đi, nửa chừng tỉnh lại một lần phát hiện ra Bùi Dịch vẫn còn đang làm chuyện ấy.

"A!" Tô Thi Thi nghĩ tới chuyện tối hôm qua, mặt chịu không được liền phát sốt.

Người đàn ông này thật quá khủng khiếp đi!

Cô ở trên giường dịch chuyển cơ thể một chút, làm giảm bớt đau nhức trên người. Duỗi tay ra bỗng dưng đụng phải một thứ cứng rắn nào đó, cẩn thận sờ lại, còn có chút mềm, cùng nhiệt độ ấm áp.

Miệng cô thở ra khí lạnh, sợ tới mức lập tức từ trên giường ngồi dậy, thấy trên giường mình vậy mà còn có người nữa, không hề nghĩ ngợi liền một cước đá văng xuống giường.

"Chết tiệt, Tô Thi Thi em chán sống rồi!" Dưới sàn truyền đến tiếng nghiến răng nghiến lợi.

"Bùi Dịch?" Tô Thi Thi hoảng sợ mở to miệng, sao hôm nay anh không đi làm chứ?

Chuyện này thật sự không trách cô được, ngày trước mỗi khi tỉnh dậy, trên giường cũng chỉ có một mình cô thôi, cô đâu nghĩ đến hôm nay Bùi Dịch vẫn còn đang ở đây.

"Đi làm... Xong rồi xong rồi, phương án thiết kế tôi còn làm chưa xong!" Tô Thi Thi đột nhiên nhớ tới trước khi đi ngủ tối qua, vẫn chưa làm xong chuyện gì đó.

Cô sợ tới mức lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, cũng không thèm nhìn Bùi Dịch bị cô đá xuống giường đang ở trên mặt đất, thân thể trần truồng cứ thế mà chạy vào phòng thay đồ.

"Tô Thi Thi, em được lắm!" Bùi Dịch đen mặt lại, nhìn đến thân thể nhẵn bóng của Tô Thi Thi, bụng dưới liền căng thẳng mạnh mẽ.

"Chết tiệt." Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, đứng dậy vào phòng tắm, không lâu sau, bên trong truyền đến tiếng nước chảy.

Nếu không phải tối qua cô quá mệt mỏi, nhất định vừa nãy anh sẽ đem người phụ nữ đáng giận này ném lên giường, hung hăng giáo huấn một trận.

Tô Thi Thi thay quần áo xong rồi đi ra, phát hiện Bùi Dịch đang tắm trong phòng tắm, liền đi đến phòng vệ sinh khác trong phòng khách rửa mặt, sau đó mang máy tính vào thư phòng của Bùi Dịch.

Bây giờ mọi người ở các tổ thiết kế trong công ty đều muốn thấy cô phạm lỗi, cô tuyệt đối không thể lơ là chuyện này, trước khi tới công ty nhất định phải hoàn thành phương án thiết kế này. May là hôm qua ở công ty cô đã hoàn thành được hơn nửa, chỉ cần thêm một số nội dung là có thể hoàn thành rồi.

"Tô tiểu thư."

Tiểu Ưu thấy Tô Thi Thi đẩy cửa thư phòng của Bùi Dịch ra, trên mặt thoáng chút bối rối rồi biến mất.

Tô Thi Thi ngoảnh đầu lại, kỳ quái nhìn cô ấy một cái: "Có chuyện gì sao?"

Tiểu Ưu hơi há mồm, muốn nói cái gì, nhưng lại không dám.

Tô Thi Thi đang vội cũng không suy nghĩ nhiều, thoáng cười với cô ấy, xoay người rồi đẩy cửa ra tiến vào.

Tiểu Ưu gấp đến nỗi quay vòng vòng tại chỗ, thật vất vả mới nghe thấy âm thanh từ trong phòng ngủ truyền tới, chỉ chốc lát sau Bùi Dịch đã ăn mặc chỉnh tề bước ra. Tiểu Ưu vội vàng nói: "Bùi tiên sinh, Tô tiểu thư vừa mới vào thư phòng."

Sắc mặt Bùi Dịch chợt trầm xuống, nhấc bước đi tới thư phòng.

Chết tiệt, lần sau anh nên khóa cửa lại! Nếu để Tô Thi Thi nhìn thấy mấy thứ kia, phỏng chừng là phải ầm ĩ thật lâu đây!

Không biết sao lại thế này, từ trước đến nay Bùi đại tổng tài anh nguy hiểm không chùn bước, mà vào giờ khắc này lại có chút hốt hoảng.

Bùi Dịch bước nhanh tới phía trước cửa thư phòng, đẩy mạnh cửa ra.

Bình luận

Truyện đang đọc