CHÚ ĐỪNG QUA ĐÂY!


Sân bay quốc tế.

Mới đi ra khỏi cửa kiểm soát, cả xe đẩy của Lãnh Di Mạt đều giao hết cho mấy tên áo đen đến đón mình.

- Chỉ có mấy anh thôi sao? Chú Bân đâu? Sao chú ấy không đến?
Câu hỏi đầu tiên cũng là việc làm đầu tiên của Lãnh Di Mạt chính là tìm người đàn ông tên gọi Tả Bân.

Mấy tên thủ hạ cúi thấp đầu không biết phải báo như thế nào, bọn họ đều là thủ hạ của Xích Bang, một trong hai bang phái lớn của giới hắc đạo ở châu Á.

Cô tiểu thư Lãnh Di Mạt này chính là đứa con gái rượu của lão đại Xích Bang.

Không có gì là lạ khi cô vừa xuống sân bay đã tìm Tả Bân vì đó là người mà cô quý nhất.

- Mạt Mạt, Mạt Mạt của chú về sao chú có thể không đến chứ?
Giọng trầm ấm có vẻ nuông chiều của một người đàn ông truyền đến từ phía trước.

Giọng này Lãnh Di Mat nhớ đến từng chút một, cô lập tức quay đầu qua nhìn, gương mặt ủ rũ trong phút chốc đã rạng rỡ hơn cả sao trời.

- Chú Bân! Chú Bân!
Cô vừa chạy ùa về phía người đàn ông vừa gọi vang hai tiếng quen thuộc vẫn hay gọi.

Mấy tên thủ hạ nhìn thấy người đàn ông xuất hiện thì đồng loạt cúi đầu cung kính chào.


- Nhị gia!
Người đàn ông đó chính là Tả Bân, anh em kết nghĩa của lão đại Xích Bang Lãnh Di Tu, là nhị gia của Xích Bang và đặc biệt hắn là người mà Lãnh Di Mạt luôn thích quấn lấy.

- Chú Bân, cháu rất nhớ chú đấy.

Lãnh Di Mạt giống như con cún nhỏ lao vào lòng của Tả Bân mà làm nũng, đôi tay thon nhỏ vòng qua bụng của hắn ôm chặt, mặt vùi vào vòm ngực săn chắc của hắn.

Cô thích nhất cảm giác ở trong ngực của hắn, cảm giác này thật ấm áp và an toàn.

Lãnh Di Mạt cô lớn lên dưới sự chứng kiến của Tả Bân, đối với cô, Tả Bân cũng giống như một người cha, một người chú, là người bạn tri kỉ mà cô có thể giải bày mọi tâm sự lúc vui hay buồn, và..còn là người đàn ông trong lòng cô nữa.

Ngay từ lúc tám tuổi nhìn thấy người đàn ông cùng cha mình thi bắn súng, cô đã đem lòng yêu hắn rồi.

Rất nực cười vì một cô bé tám tuổi biết gì gọi là yêu chứ, nhưng Lãnh Di Mạt rất chắc chắn tình cảm của mình.

Bây giờ cô không còn là một đứa trẻ tám tuổi chỉ cần Tả Bân bế lên dỗ dành hay cho kẹo sẽ nín khóc và ngoan liền, càng lớn thì cô lại càng tham lam nhiều hơn, cô muốn nhiều hơn lúc nhỏ, muốn Tả Bân là của riêng mình.

- Chú Bân, cháu đi đường rất mệt đó.

- Mạt Mạt muốn chú bế thì cứ nói với chú là được.

Tả Bân vừa xoa đầu vừa véo một bên má trắng mịn của cô bé trong ngực mình, giọng hắn dịu dàng vô cùng.

Cô bé Mạt Mạt của hắn bây giờ đã ra dáng một thiếu nữ rồi, xinh đẹp như một bông hoa tuyết tinh khôi, không vương chút bụi trần.

Nhưng trong mắt của Tả Bân thì Lãnh Di Mạt vẫn luôn là một bảo vật bé bỏng.

Hắn bế Lãnh Di Mạt lên cao, hai chân thon thả nuột nà của cô vòng qua giữ chặt thắt lưng của hắn, tay ôm cổ của hắn và tựa cằm lên đầu vai săn chắc của người đàn ông.

- Đi thôi, chúng ta về nhà.

***
Lần này Lãnh Di Mạt đã ra nước ngoài ba tháng để thực tập, cô về Thượng Hải là để đón sinh nhật lần thứ mười tám, cũng là lễ trưởng thành của mình.

Mấy chiếc xe màu đen sang trọng từ từ đi vào cổng lớn của thủ phủ Xích Bang, rất nhiều thủ hạ đứng thành hàng dài hai bên để đón nhị gia và tiểu thư, bao gồm cả Lãnh Di Tu.

- Nhị gia!
- Tiểu thư!
Cửa xe mở ra, chiếc giày da sáng bóng của nam nhân đặt xuống mặt đất trước tiên, sau đó là đôi chân thon dài được bao bọc trong ống quần tây thẳng thớm, Tả Bân không hổ là một thân tín của lão đại, trên người hắn toát ra loại khí chất của một thủ lĩnh, hắn bước xuống xe xong thì quay đầu vào trong để bế cô gái nhỏ trên xe xuống.


- Mạt Mạt, con lớn rồi, đừng suốt ngày bám lấy chú Bân như lúc nhỏ nữa.

Nào, mau xuống đi.

Vừa thấy con gái xuống xe đã quấn chặt Tả Bân như con gấu túi, Lãnh Di Tu liền nhíu mày tỏ thái độ không hài lòng.

Mặc dù Lãnh Di Tu rất coi trọng tình anh em với Tả Bân nhưng ông luôn phản đối chuyện con gái càng lúc càng không giữ khoảng cách với Tả Bân, là một người cha nên ông rất hiểu tâm tư của con gái, nhất là tình cảm của Lãnh Di Mạt đối với người anh em kết nghĩa của mình.

Ông bước đến trước mặt của Tả Bân, nghiêm mặt ra lệnh cho con gái bước xuống.

Thấy Lãnh Di Mạt nhất quyết không chịu buông tay thả chân ra khỏi người mình, Tả Bân đương nhiên là hiểu ý của cô, hắn liền nói đỡ cho cô.

- Đại ca, Mạt Mạt vẫn còn nhỏ, cũng quen với em rồi, anh đừng quá gắt với con bé như vậy.

Lãnh Di Tru nghiêm mặt dọa con gái sợ đến rúc mặt trong ngực của Tả Bân, ông lại nhìn qua người anh em kết nghĩa của mình.

- Lão Tả, cậu chiều nó như vậy thì sau này sao tôi có thể gả nó đi đây? Bây giờ nó đã đến tuổi trưởng thành rồi, cũng phải sắp xếp cho nó một hôn sự rồi.

Nghe ông nói vậy, Tả Bân cũng không có thái độ gì mà chỉ cười nhẹ, cúi đầu nhìn xem biểu hiện ngay sau đó của Lãnh Di Mạt.

Quả nhiên mọi cảm xúc của cô bé đơn thuần này đều đã bị hắn nắm trong lòng bàn tay rồi, Lãnh Di Mạt la toáng lên không chịu nghe lời.

- Ba ba, con không muốn kết hôn với mấy người ba ba tìm đâu.

Lãnh Di Mạt con chỉ gả cho chú Bân thôi, con là cô dâu của chú Bân rồi.

Mấy lời này cô đã nói từ nhỏ đến lớn nên toàn bộ thủ hạ của Xích Bang đều chẳng thấy gì là lạ nữa.

Nhưng với Lãnh Di Tu thì lại khác, con gái càng ngày càng bám chặt Tả Bân làm ông có cảm giác bất an.


- Mạt Mạt con nói linh tinh gì vậy? Chú Bân lớn hơn con rất nhiều, đáng tuổi ba của con đấy, sao con có thể làm cô dâu của chú chứ?
Tả Bân vẫn im lặng không chen vào, chỉ nhoẻn miệng cười cười, âm thầm quan sát thái độ của Lãnh Di Mạc, cũng như hắn đã dự đoán, cô gái nhỏ của hắn lập tức giương móng vuốt lên tranh cãi với ba.

- Chú Bân chỉ lớn hơn con mười lăm tuổi, tuổi của chú ấy sao có thể có một đứa con gái lớn như con chứ?
Nghe câu này của cô, Tả Bân liền cười thành tiếng, còn Lãnh Di Tu thì bị cô con gái của mình chọc giận rồi.

- Nha đầu này, ba ba không cãi với con nữa.

Con mau xuống đi, ba ba còn phải bàn chuyện với chú Bân nữa.

Con theo vú lên phòng tắm rửa thay đồ đi.

Từ nhỏ Lãnh Di Mạc đã quen được nuông chiều, rất ít ai có thể bắt cô nghe lời, người duy nhất luôn hàng phục được cô chính là Tả Bân của cô rồi.

- Mạt Mạt, nghe lời ba của cháu đi, tối nay chúng ta mở tiệc trưởng thành cho cháu nên cháu nhất định phải chuẩn bị thật kỹ đấy.

Lời của Tả Bân đúng là rất có tác dụng đối với Lãnh Di Mạt, cô gật đầu ngoan ngoãn liền, còn nở nụ cười rất ngọt ngào.

- Nghe lời chú Bân, cháu sẽ mặc thật đẹp, là công chúa lộng lẫy nhất tối nay.

Tả Bân xoa xoa đầu cô, cũng mỉm cười đáp lại cô, sau đó hắn để cô gái nhỏ trên tay xuống, giao cô lại cho vú nuôi..


Bình luận

Truyện đang đọc