CHÚ ĐỪNG QUA ĐÂY!


Hắn vừa mới nói dứt câu thì đã ngay lập tức có hành động tiếp theo, tiếp tục cúi đầu xuống cắn thật mạnh vào một bên xương quai xanh mảnh khảnh ẩm ướt mồ hôi của nữ nhân dưới thân, khi nghe tiếng cô kêu rên vì đau đớn thì dục vọng của hắn không cần phải khắc chế nữa.

- Aaa….! Không, không được…!!! Tả Bân, aaaa….đau….ưmmmm
Hai thân thể trần truồng dán chặt với nhau nhưng lại đang giằng co dữ dội, Lãnh Di Mạt vùng vẫy phản kháng đến cùng để thoát ra khỏi ách kìm kẹp của người đàn ông nặng như sắt đá đang đè chặt cô dưới thân.

Hai chân thon dài, trắng mịn không chút tì vết co rồi dũi chà sát vào giường đến mức ga giường đều nhăn nhúm, hiện đang bị người đàn ông dùng hạ thân tách rộng ra, cưỡng chế tiếp nhận sự xâm nhập của hắn.

Có lẽ vì khó khăn đón nhận được dị vật quá lớn, cũng vì tâm trí bài xích hắn nên Lãnh Di Mạt mới có phản ứng chống đối như vậy.

Bên trên tấm lưng trần với làn da màu đồng nam tính đầy rẫy các vết sẹo kết vẫy, hai tay nữ nhân hết đánh rồi lại cào cấu loạn xạ, lưu lại những vết xước màu đỏ chói mắt nhưng lại dâm mị vô cùng.

Những tiếng kêu rên thống khổ, cật lực của Lãnh Di Mạt vẫn không dừng lại mà càng lúc càng nhanh hơn…
Tả Bân không cần tốn quá nhiều sức lực vẫn dễ dàng khóa chặt cô gái nhỏ trong ngực của mình.

Bên dưới thắt lưng không ngừng luật động, tốc độ ra vào càng lúc càng nhanh đến mức ép Lãnh Di Mạt phải há hốc mồm thở dốc dồn dập, cứ mỗi lần nhìn biểu cảm phóng tình vì dục vọng của cô thì hắn lại không nhịn được cúi đầu khóa môi của cô lại bằng một nụ hôn vừa sâu vừa mãnh bạo, mang đậm mùi vị của thứ ham muốn phàm tục đang hiện hữu, cũng vì vậy mà tiếng kêu rên của Lãnh Di Mạt không thể phát ra ngoài, nhưng hắn đương nhiên không tốt bụng mà giúp cô chặn những thứ âm thanh xấu hổ này, hắn ngược lại rất thích nghe cô rên rỉ dưới thân hắn cầu hoan, cầu xin hắn muốn cô, làm cô đến thần trí điên loạn.


- Ưmm….không…đừng mà….không muốn…Tả Bân…aa.aaaa…dừng lại…dừng lại…
Nếu không phải vì cắn chặt môi giữ lại chút lí trí cuối cùng thì Lãnh Di Mạt cũng không thể kháng cự đến mức này.

Cô không muốn thỏa hiệp, không muốn hắn được như ý, nhưng…
- Mạt Mạt của chú, không muốn hửm? Nếu không muốn thì sao còn kẹp chặt chú như vậy?
Cơ thể cô chính là không nghe lời cô mà đang nghe lời hắn, nghe theo mọi dẫn dắt dâm loạn cùng hắn.

Cô hận chính bản thân, hận chính mình lại có thể phóng túng cùng hắn như vậy.

Không, cô không muốn, thật sự không muốn!
- Cháu nhìn đi, kẹp chặt như vậy không phải muốn bị chú cắm đến hỏng hửm? Đúng là tiểu yêu tinh trời sinh dâm đãng mà.

Hắn không ngừng thì thầm bên tai những lời vô sỉ, tục tĩu không chút che đậy.

Không để cô có thời gian phản ứng thì lại ôm cô lên, đổi sang một tư thế khác.

Toàn thân hắn ngồi phía sau cô, rất nhanh lại đưa thứ thô dài to lớn kia vào sâu bên trong cô từ phía sau, một tay hắn giữa chặt hông của cô, thỉnh thoảng lại xoa nắn, nhào nặn cặp mông căng đầy, từng cái đánh thật mạnh tạo ra thứ âm thanh dâm mị, kích thích thính giác, lưu lại một màu đỏ ửng trên làn da trắng mịn.

- Mạt Mạt dâm đãng, ướt hết cả giường của chú rồi này, còn bảo không muốn hửm? Mau nói chú nghe, có phải cháu rất thích được chú cắm thế này không hả? Mau nói cháu thích được chú cắm nào.

Nếu không phải bị hắn khống chế như vậy thì Lãnh Di Mạt đã cho hắn mấy bạt tai rồi, sao hắn có thể nói ra được những lời bẩn thỉu đến mức này chứ? Cô thà chết cũng không nhẫn nhục, liều mạng lắc đầu, cố tình làm trái ý của hắn.

- Tôi không muốn! Không muốn!
Từng câu từng chữ mà cô vừa nói, Tả Bân đều nghe không xót một chữ nào.

Không cần phải suy nghĩ thì cũng biết hắn đang vô cùng tức giận rồi.

Động tác dưới hạ thân càng nhanh và thô bạo hơn nữa, đánh không thương tiếc vào hai bên mông của cô đến mức đỏ lên như lửa, còn tay luồn trong chân tóc mềm mại đang dùng sức giữ chặt, kéo ngược đầu của cô ra sau.


- Aaa…đau…đau…aaa…
Hắn cúi người xuống, ghé sát môi bên tai cô nhả ra từng chữ, ánh mắt sắc lạnh đến mức sắp giết người đến nơi.

Thân thể trần truồng ướt đẫm mồ hôi của hai người dán vào nhau thế này đúng là một khung hình vô cùng dâm loạn, mờ ám.

Cơ bụng săn chắc của người đàn ông áp lên tấm lưng trần sâu hõm với đường cong quyến rũ.

- Cháu vừa nói gì cơ, chú nghe không rõ, cháu nói lại lần nữa nào.

Nói lớn lên!
Đau đớn đến da đầu sắp rách ra, hạ thân bị tra tấn đến mức chẳng còn trên người mình nữa, Lãnh Di Mạt không thể tiếp tục chống đối với hắn.

Nước mắt từ hai bên mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp, cô chịu thua và buông giáp đầu hàng, cắn chặt môi gật đầu trong tuyệt vọng.

- Tôi muốn…tôi nói là muốn…
Nhưng Tả Bân vẫn chưa chịu tha cho cô ở đây, hắn tiếp tục thủ thỉ bên tai cô thêm lần nữa.

- Muốn? Cháu muốn gì nào? Mạt Mạt ngoan, mau nói chú nghe cháu muốn gì nào.


Lãnh Di Mạt nức nở, nghẹn ngào từng tiếng một.

- Tôi…muốn…muốn bị, bị ông cắm….

Chỉ khi khiến hắn hài lòng thì hắn mới không làm cô đau, Tả Bân buông lỏng tay đang nắm tóc của cô, còn cúi đầu hôn lên vai trần gầy guộc, ghé sát môi bên tai cô, liếm láp vành tai non mềm.

- Đúng là trời sinh dâm đãng, nếu Mạt Mạt đã muốn bị chú cắm như vậy, thì chú liền thỏa ý cháu.

Nói rồi, hắn lại tăng nhanh tốc độ ra vào của thắt lưng, ra vào như giã gạo không ngừng nghỉ, hai tay hắn nắm vòng eo thon nhỏ, ngồi thẳng dưới cặp mông căng đầy không ngừng đưa đẩy theo động tác của hắn.

Cơ thể cường tráng của nam nhân với mồ hôi bóng loáng trên làn da màu đồng càng thêm phần quyến rũ, từng bắp thịt, cơ bụng không chút mỡ thừa, giống như một bức tượng được đúc ra chứ không thể là một người bình thường nữa.

Từng động tác luật động cư nhiên muốn đem nữ nhân dưới thân làm đến hỏng mà, hắn thúc mạnh thắt lưng rồi thở dốc kịch liệt, những thứ âm thanh va chạm giữa hai thân thể vang khắp căn phòng nhỏ, đến chiếc giường cũng vì động tác của hắn mà vang lên tiếng kêu.

Nằm sấp trên giường, hai tay Lãnh Di Mạt bấu chặt vào ga giường, cắn chặt môi nhẫn nhịn, chỉ đếm từng giây từng phút mong cho cuộc tra tấn này nhanh chóng qua đi, cô sắp không thể chịu đựng nổi nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc