CHÚ ĐỪNG QUA ĐÂY!


Đám người của Ngôn Tô vừa nhìn đã biết mối quan hệ của Tả Bân và Lãnh Di Mạt bây giờ là như thế nào.

Tả Bân điều khiển một con rối là Lãnh Di Mạt, đóng kịch trước mặt bọn họ, chung quy lại chỉ là đang diễn trò mèo khóc chuột thôi, lại có thể thoát nạn dễ như trở bàn tay, tất cả mọi việc hắn đều đã dự tính hết sẵn rồi.

Mặc dù rất rõ điều này, nhưng Ngôn Tô vẫn hù theo Tả Bân để hỏi lại Lãnh Di Mạt lần nữa.

- Lãnh tiểu thư, cô nói đi.

Tả lão đại có phải là đã âm mưu đảo chính để chiếm vị trí thủ lĩnh của Xích Bang? Lãnh tiểu thư, nếu cô có ấm ức gì thì cứ nói ra hết đi.

Tả lão đại không thể không nể mặt chúng tôi được.

Khó thở, cực kỳ khó thở.

Lãnh Di Mạt cứ tưởng mình đã chết rồi, vì nếu là một người còn sống thì sao có thể chịu đựng nổi kiểu tra tấn tinh thần, giày vò tâm can như vậy được chứ.

Nếu không phải là cô liên tục véo thật mạnh vào hai bên đùi của mình để luôn tỉnh táo, cảm nhận được cái đau từ xác thịt thì cô cũng không thể tin nổi mình còn hít thở được đến tận giây phút này.

- Ngôn lão đại nói phải đấy, Lãnh tiểu thư, cô phải nói ra sự thật, cô không thể bao che cho kẻ thù được.

Hoắc Lôi dường như cũng đang mất dần kiên nhẫn nên liền tiếp lời của Ngôn Tô mà
Từ Đạo ngồi yên tại chỗ không nêu bất kỳ ý kiến nào từ nãy giờ cũng buộc phải lên tiếng để giải vây cho Lãnh Di Mạt khi thấy mấy lão già cùng nhau dồn hỏi một cô gái.

- Các vị, mọi chuyện như vậy không phải là đã quá rõ ràng rồi ư? Chúng ta không phải không biết tình cảm của Lãnh tiểu thư và Tả lão đại tốt thế nào, các vị lại muốn làm khó một cô bé, như vậy thì có gì hay chứ?
Nghe ý kiến của Từ Đạo, Hoắc Lôi liền lên tiếng phản bác ngay.


- Từ lão đại, chính vì mối quan hệ của Lãnh tiểu thư với Tả lão đại quá tốt nên chúng ta lại càng phải làm cho rõ chuyện này.

Để tránh trường hợp Lãnh tiểu thư suy nghĩ không đủ chín chắn mà bao che cho kẻ thù.

Tả Bân vẫn bình tĩnh như không, đứng mãi sau lưng của Lãnh Di Mạt.

Hắn cảm nhận rất rõ toàn thân cô đang biến chuyển thế nào nên càng hài lòng hơn, điều duy nhất mà hắn thấy chướng mắt chính là tên Ngôn Dực đứng cạnh ghế của Ngôn Tô vẫn luôn hướng ánh mắt đến con mèo nhỏ của hắn.

Lãnh Di Mạt sắp không chịu đựng nổi sự tra tấn và giày vò của Tả Bân nữa, cô chỉ muốn nhanh chóng thoát ra khỏi đây.

Cho nên sau một hồi im lặng, rốt cuộc thì cô cũng gom được chút bình tĩnh còn sót lại để tự giải vây cho mình.

- Các vị trưởng bối, tất cả những gì tôi nói đều là sự thật.

Cha tôi, Lãnh Di Tu thật sự là đang điều trị bệnh ở nước ngoài, chuyện này là bí mật nội bộ của Xích Bang nên không tiện thông báo ra ngoài.

Tôi lấy danh nghĩa của mình ra khẳng định, không hề có chuyện chú Bân âm mưu đảo chính,...giết....cha của tôi, giống như những gì mà các vị vừa cáo buộc.

Mấy lão già không đạt được mục đích nên vẫn chưa chịu từ bỏ.

- Lãnh tiểu thư, nếu cô không chịu nói ra sự thật thì không ai có thể cứu cô và Xích Bang đâu.

Hít thở một hơi thật sâu, Lãnh Di Mạt đẩy ghế đứng dậy trước sự bất ngờ của từng người ở đây.


Cô còn tức giận đến thở hồng hộc, trừng mắt nhìn từng người một.

- Những gì cần nói tôi đều đã nói hết rồi.

Tôi xin phép trước.

Nói hết câu đó thì cô cũng đã dứt khoát bước ra khỏi bàn hội nghị và xoay người đi thẳng ra khỏi cánh cửa của phòng hội nghị.

Những lão già không đạt được mục đích đều đang ngầm nuốt cục tức này vào bụng.

Lẽ ra bọn họ đã ra lệnh bắt Lãnh Di Mạt lại, nhưng đó là phương thức tiêu cực nhất hiện giờ, vẫn chưa đến lúc phải dùng tới.

- Lão đại!
- Đuổi theo!
- Vâng, lão đại!
Lãnh Di Mạt vừa mới đi khỏi thì Hầu Tử đã rất nhanh bước tời gần Tả Bân để đợi nghe phân phó, ngay khi vừa nhận được lệnh thì cũng đi thực hiện ngay.

Ở phía trước, cũng là Lãnh Di Mạt đi rồi, người đàn ông đứng cạnh Ngôn Tô kia chỉ nhếch môi cười khẩy một tiếng, sau đó rời đi một cách âm thầm nhất.

......!
Lãnh Di Mạt một mạch chạy từ phòng hội nghị ra, không biết bằng cách nào mà cô đã xuống đến vườn hoa sau sân, nhìn xung quanh không còn thấy người của Tả Bân nữa, cô mới dám dừng lại để hít thở.

Nhưng cũng chẳng được yên ổn bao lâu vì lại có người đã đi theo cô ra đến tận đây.


- Rất muốn nói nhưng lại không thể nói.

Trong lòng hẳn là rất khó chịu đi?
Nghe tiếng người đàn ông đang nói chuyện với mình, Lãnh Di Mạt theo phản xạ lập tức quay đầu lại để xác minh.

Khi cô vừa quay lại thì đúng là người đàn ông đã đang đứng cách cô ba bước chân, cô nhận ra anh ta, chính là người đàn ông trong phòng hội nghị nhìn cô với ánh mắt quái dị, thỉnh thoảng lại nhếch môi cười châm biếm, là người của Ngôn Tô!
Đối diện với người đàn ông lạ mặt, lại có chút kỳ lạ nữa, Lãnh Di Mạt không thể không đề phòng.

Cô dè dặt nhìn anh ta, sau đó liền nhìn khắp xung quanh, giống như đang tìm thứ gì đó.

Mà người đàn ông đứng đối diện nhìn hành động đó của cô lại không nhịn được mà bật cười, thử suy đoán tâm tư của cô.

- Cô đang tìm người của Tả Bân, là vì sợ bọn họ đến bắt cô theo lệnh của anh ta hay là sợ tôi nên mới muốn tìm bọn họ bảo vệ cô?
Nhìn dáng vẻ đề phòng của Lãnh Di Mạt đối với mình, người đàn ông vừa cười vừa lắc đầu.

- Cho dù là vì lí do nào thì người của Tả Bân cũng sẽ không thể xuất hiện ở đây.

Đây là chỗ của tôi, trong bán kính tám trăm mét, chỉ có người của tôi.

Nghe anh ta hỏi một câu như vậy, Lãnh Di Mạt càng phải tự nhắc nhở bản thân nên cẩn thận hơn nữa với tên nam nhân này, lời nào thốt ra cũng phải cân nhắc thật kỹ trước đó.

Hình như cô đang muốn bỏ đi ngay.

- Vậy tôi xin phép không quấy nhiễu nữa.

Đã đuổi theo đến tận đây thì người đàn ông đương nhiên là sẽ không để Lãnh Di Mạt rời đi nhanh như vậy được.

- Lãnh tiểu thư, chẳng lẽ phép lịch sự tối thiểu nhất cô cũng không có sao?
Quả nhiên là bước chân của Lãnh Di Mạt đã dừng lại, đương nhiên cô rất rõ một điều đó là, người của Ngôn Tô sẽ không rảnh rỗi đuổi theo cô chi để chọc ghẹo vô bổ, người đàn ông này đã theo cô ra đến tận đây nhất định là có mục đích, mà mục đích của bọn họ bây giờ chẳng phải là sự thật về chuyện Xích Bang đổi chủ sao?

- Anh nói như vậy nghĩa là chúng ta nên chào hỏi nhỉ?
Người đàn ông gật đầu mấy cái, thái độ rất nhiệt tình và hoan hỉ khi đưa tay ra trước mặt của Lãnh Di Mạt.

- Xin được chính thức giới thiệu, tôi lả Ngôn Dực, thiếu chủ của Hồng Bang.

Nhìn người đàn ông đứng đối diện, Lãnh Di Mạt trông như đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó.

Ngôn Dực, cái tên này cô đã từng nghe cha cô nhắc đến một lần, anh ta là con nuôi của Ngôn Tô, cũng là người sẽ kế nghiệp Ngôn Tô.

Khi mới nghe đến tên của anh ta, cô chỉ nghĩ đó là một gã đàn ông với vẻ ngoài thô kệch, đáng sợ giống như Ngao Bính, nhưng bây giờ gặp được rồi, sự thật chứng minh suy nghĩ trước kia của cô hoàn toàn là sai, hóa ra thiếu chủ của Hồng Bang lại là một mỹ nam chính hiệu.

Với chiều cao trên một mét tám lăm, dáng người cân đối, vóc dáng này chính là mẫu hình lý tưởng trong mắt của biết bao nhiêu cô gái.

Ông trời đúng là ưu ái cho anh ta một thân thể hoàn mỹ rồi còn cho anh ta một khuôn mặt điển trai, ngũ quan tinh tú, chính là kiệt tác hiếm có, anh ta chỉ cần đứng yên đó thôi cũng có thể khiến cho cảnh sắc xung quanh cùng biến chuyển theo.

Nhưng có một điều rất kỳ lạ đó là....ngay từ cái nhìn đầu tiên, Lãnh Di Mạt luôn có cảm giác vô cùng quen thuộc, giống như là, cô đã từng gặp người này ở đâu rồi, và đã rất lâu.

Phát hiện ra bản thân đã quá lỗ mãng, lại bị Ngôn Dực nhìn chằm chằm từ nãy đến giờ, Lãnh Di Mạt mới vội xốc lại tinh thần để chào lại Ngôn Dực.

- Lãnh Di Mạt.

Cô cũng đưa tay ra bắt nhẹ bàn tay to gấp đôi bàn tay của mình, chào hỏi theo phép lịch sự tối thiểu nhất.

Và cô cũng không duy trì lâu, chỉ một vài giây sau thì đã tự động rút tay về, dùng thái độ không mấy thân thiện để hỏi lại Ngôn Dực.

- Cũng đã chào hỏi xong rồi.

Vậy tôi xin phép được hỏi thẳng vậy, anh theo tôi đến tận đây chắc không phải chỉ để nói mấy câu nhàm chán như vậy chứ?.


Bình luận

Truyện đang đọc