CHÚ ĐỪNG QUA ĐÂY!


Xe đưa Lãnh Di Mạt về tới trước cổng thủ phủ Xích Bang thì dừng lại…
- Lãnh tiểu thư, tôi tin cô sẽ đưa ra quyết định đúng đắn và sáng suốt nhất.

Trước khi mở cửa cho Lãnh Di Mạt xuống xe, Ngôn Dực vẫn không quên nhắc nhở, còn kèm theo một nụ cười lịch thiệp vừa phải.

Lãnh Di Mạt không trả lời gì anh ta, chỉ gật đầu cảm ơn rồi nắm khóa cửa chuẩn bị mở.

- Cảm ơn đã đưa tôi về.

Ngôn Dực nhìn cô đã sắp bước ra ngoài, mới nói thêm một câu.

- Như vừa rồi tôi đã nói, Lãnh tiểu thư, đàm phán của chúng ta là bí mật, tôi hy vọng cô biết phải làm gì.

Lãnh Di Mạt nhoẻn miệng cười nhẹ nhàng, cũng bình thản đáp lời.

- Yên tâm, tôi sẽ không để Tả Bân biết về cuộc nói chuyện hôm nay đâu.

Nghe đáp án của cô xong rồi, Ngôn Dực cũng có thể yên tâm mà rời đi.

Cửa xe đóng lại từ từ, hình bóng của Lãnh Di Mạt cùng khuất dần khi xe đã lăn bánh.

Đứng đó nhìn chiếc xe đã dần dần hòa vào đường lớn, Lãnh Di Mạt hít thở một hơi thật sâu, nhẹ nhàng thở ra rồi quay đầu đi vào trong thủ phủ.

- Tiểu thư, cuối cùng cháu cũng về rồi.

Cả thủ phủ còn đang nhốn nháo lên khi không tìm được Lãnh Di Mạt, bây giờ thấy cô trở về lành lặn thì từ vú nuôi đến những người hầu khác đều có thể tạm thời thở phào nhẹ nhõm.

Vú nuôi vội phân công cho một người làm gọi điện thoại báo tin, còn bà thì đưa Lãnh Di Mạt lên lầu.


- Haiza, tiểu thư, rốt cuộc cháu đã đi đâu vậy?
Trời mưa bên ngoài mới vừa tạnh thôi, thấy Lãnh Di Mạt không bị dính mưa thì vú nuôi mới yên tâm hơn.

Mà Lãnh Di Mạt từ đầu đến cuối vẫn im lặng không nói nửa câu, cô đi thẳng một mạch vào trong phòng và ngồi xuống giường.

- Vú nuôi, cháu mệt rồi, cháu muốn nghỉ ngơi.

Vú nuôi nghe vậy thì cũng chỉ gật đầu rồi đi ra, dặn dò mấy câu trước khi đóng cửa phòng lại.

…...!
Hầu Tử lấy chiếc chìa khóa đã tìm được ở bến cảng giao cho một tên thuộc hạ làm nhiệm vụ chuyển đồ của Ngôn Tô, thong thả nhắc lại ý tứ của Tả Bân.

- Ngôn lão đại chắc không lạ gì với vật này nhỉ? Hôm nay hàng của chúng tôi đang trên đường vận chuyển thì bị nổ, lại vô tình phát hiện ra vật này bị lẩn bên trong.

Ngôn lão đại, khi nhìn thấy vật nãy, lão đại của tôi rất kích động đấy, đặc biệt dặn tôi đến để cảm tạ tấm lòng của Ngôn lão đại đây.

Cầm chiếc chìa khóa trong tay, thái độ của Ngôn Tô đúng là khác hẳn so với dự đoán ban đầu của Hầu Tử, ông ta nhíu mày kinh ngạc, còn giống như đang cố suy nghĩ gì đó, mặc dù không quá lộ liễu nhưng Hầu Tử vẫn đủ tinh mắt để nhìn ra.

Ngược lại thì, tên thuộc hạ Ngao Bính kia lại có vẻ mặt rất đáng được lưu tâm, đó là lo lắng và khó tin? Chỉ mới liếc mắt quan sát một lượt, dường như Hầu Tử đã phỏng đoán được tình tiết vấn đề ở đâu rồi.

Để phá vỡ thế bị động, Ngôn Tô liền bật cười ha hả, hoàn toàn đang khoác trên người phong thái của một kẻ vô can.

- Chắc là hiểu lầm thôi.

Mong Tả lão đại cho Ngôn mỗ một cơ hội để điều tra rõ chuyện này.

Nhất định sẽ cho Tả lão đại một lời giải thích công tâm nhất.

Hầu Tử cũng không thèm tiếp lời nữa, trực tiếp nhìn thẳng qua Ngao Bính có lẽ đang khá bất an, cậu ta đương nhiên sẽ bắt ngay cơ hội này mà xoáy vài câu.

- Ngao Bính, hình như anh không được khỏe lắm thì phải.

Để không để bị nhìn thấu quá rõ ràng, Ngao Bính bây giờ không khác gì đang cố gắng tự chữa cháy cho mình.

Ông ta cẩn thận nhìn sang Ngôn Tô đứng gần đó mà vẻ mặt đã có sự biến chuyển.

- Nói năng lung tung, cẩn thận tao bẻ gãy hết răng của mày!
Hầu Tử lại đá đá chân vào mấy viên sỏi bên dưới, cười cười như đang thách thức.

Cậu ta không nói gì với Ngao Bính nữa cả, chỉ quay sang nói với Ngôn Tô, còn đưa mắt nhìn đăm đăm tứ phía, nói một cách bơ quơ.

- Không biết Ngôn thiếu chủ có đang ở trong thủ phủ không.

Ngôn Tô lúc này cũng không hiểu tại sao Hầu Tử lại đang hỏi đến Ngôn Dực, nhưng ông ta cũng có thể nhìn sang để quan sát thái độ của Ngao Bính.

Tạm thời vẫn phải cẩn thận một chút.

- Không biết Hầu gia đây có chuyện gì cần chỉ giáo A Dực.


Biết trước sẽ không gặp được Ngôn Dực ở đây nên Hầu Tử cũng chỉ làm theo đúng những gì đã chuẩn bị từ trước.

- Cũng không có gì quan trọng lắm.

Chỉ là muốn trả một món đồ mà Ngôn thiếu chủ đã để lại chỗ của chúng tôi.

Vừa nói xong, cậu ta cũng lấy ra một vật trong túi áo và ném thẳng xuống dưới mặt đất, ngay trước mũi giày của Ngôn Tô.

- Chắc Ngôn lão đại vẫn nhận ra đây đúng là đồ của Ngôn thiếu chủ chứ?
Nhìn viên đạn dưới mũi giày, Ngôn Tô càng nhíu chặt chân mày hơn.

Đương nhiên là ông ta nhận ra ký hiệu trên viên đạn, đó chính xác là của Ngôn Dực.

Chỉ trong một đêm mà xảy ra nhiều chuyện ông ta không nắm rõ ngọn ngành như vậy, đúng là càng lúc càng ngông cuồng rồi.

- Đã quấy rầy Ngôn lão đại nghỉ ngơi rồi.

Tôi xin phép cáo lui trước.

Nếu đúng như bản chất của Ngôn Tô thì ông ta sẽ không để cho Hầu Tử được toàn mạng ra khỏi thủ phủ này.

Nhưng tối nay tâm lý của ông ta có lẽ đã bị những thông tin mà Hầu Tử mang tới tác động không ít, cho nên ông ta mới để cho đám người của Hầu Tử rời đi, vì còn chuyện đang cần ông ta giải quyết mà.

Khi chưa tìm được chút tung tích nào của Lãnh Di Mạt thì không có tên thuộc hạ nào dám tới gần Tả Bân để nói những lời vô nghĩa nữa.

Người đàn ông đứng yên một chỗ đã hơn hai tiếng rồi mà vẫn không có dấu hiệu gì là sẽ trở vào trong xe.

Trên tay hắn lại kẹp điều xì gà cháy dở, thỉnh thoảng lại nhắm mắt dưỡng thần như đang cố ép cho bản thân mình bình tĩnh.

- Lão đại, có tin tức của tiểu thư rồi.

Một tên thuộc hạ chạy vội tới báo với Tả Bân, hình như vừa mới nhận được cuộc điện thoại thông báo tình hình.

Nghe được vậy thôi mà đã làm cho Tả Bân đang thất thần nghiêm trọng phải thay đổi hẳn thái độ ngay.


Hắn kích động quay đầu nhìn lại, xác nhận cho đúng.

- Con bé đang ở đâu?
Tên thuộc hạ vừa báo cáo với thái độ vô cùng chắc chắn.

- Tiểu thư đã trở về thủ phủ rồi, là điện thoại từ thủ phủ gọi đến, nói là tiểu thư đã an toàn và vú nuôi đang chăm sóc tiểu thư.

Tảng đá lớn trong lòng của Tả Bân như vừa được thả xuống, hắn ném thẳng điếu thuốc trên tay xuống đất và giơ chân giẫm lên, sau đó thì bước nhanh lên xe, dứt khoát ra lệnh.

- Trở vể thủ thủ!
..

Khi Hầu Tử đi ra khỏi cổng của thủ phủ, cậu ta bất chợt lại dừng bước vì đã nhìn thấy chiếc xe đang chạy vào cổng sau của thủ phủ Hồng Bang.

Mặc dù tầm nhìn bị hạn chế do trời tối nhưng cậu ta vẫn có thể nhìn ra từ một góc, đó chính xác là Ngôn Dực, đây chính là minh chứng chính xác nhất cho việc Ngôn Dực đã gây ra chuyện Lãnh Di Mạt.

- Nhị gia, có vấn đề gì nữa sao?
Một tên thuộc hạ cũng nhận ra điều không đúng nên liền hỏi.

Chiếc xe kia đã khuất dạng sau cánh cổng rồi mà Hầu Tử vẫn nhìn khá lâu, cho đến khi tên thuộc hạ vừa rồi hỏi xong thì cậu ta mới thu hồi lại tầm mắt, lắc lắc đầu.

- Một con chó vào cửa giành cho nó thôi.

Nói dứt câu, cậu ta cũng xoay người bước lên xe.

Mấy tên thuộc hạ khác nối đuôi nhau khẩn trương vào vị trí..


Bình luận

Truyện đang đọc