CHÚ ĐỪNG QUA ĐÂY!


Tâm trạng của Lưu Phiến Phiến nhờ một câu này của người đàn ông mà đã tốt hơn được một chút.

Từ sau khi vết sẹo này xuất hiện trên mặt cô ta thì mỗi ngày Tả Bân đều vẽ họa tiết để che đi giúp cô ta.

Đó có lẽ là lúc cô ta được gần Tả Bân nhất, là giây phút ấm áp nhất mà cô ta có được.

- Lão đại hứa rồi đấy.

Hôm nay ngài phải vẽ mặt cho em đấy.

Không thấy Tả Bân trả lời những lời chất vấn của mình, ngược lại hắn còn ngó lơ chỉ để dỗ dành người phụ nữ kia, Lãnh Di Mạt đúng là quá mức thê thảm rồi.

Nước mắt của cô chạy ra càng ngày càng nhiều, cho dù cô có cố gắng mở mắt thật to đi nữa thì cũng vô ích.

- Mạt Mạt, thường ngày cháu muốn làm gì cũng được, nhưng đừng dùng tính khí ngang ngạnh của cháu nói chuyện với Phiến Phiến.

Chú nhắc lại lần nữa, Phiến Phiến không phải là thuộc hạ.

Tình thế gì đây chứ? Hầu Tử cứ định khuyên ngăn nhưng lại không biết làm vậy có đúng hay không.

Cậu ta lại cứ đứng bên cạnh đó mà hưởng trọn cảm giác căng thẳng.

- Trẻ con không hiểu chuyện.

Phiến Phiến, nếu em có thời gian thì giúp tôi dậy dỗ lại con bé.

Tả Bân vừa cầm thìa quét bơ lên sandwich vừa nói với Lưu Phiến Phiến.


Những lời này vào tai của Lãnh Di Mạt đúng là hết sức châm biếm mà, cuối cùng vẫn là đưa tay lên lau đi nước mắt trên mặt.

- Các người lấy quyền gì mà dậy dỗ tôi? Tả Bân, ông có thể vứt cái ngọn cờ chính nghĩa giả tạo của ông xuống rồi.

Một kẻ giết cả nhà tôi, lại muốn người phụ nữ của mình dạy dỗ tôi? Các người đúng là rất xứng đôi đấy, xứng đôi đến mức khiến tôi buồn nôn.

Vì động tác lau nước mắt của Lãnh Di Mạt mà chiếc vòng tay bạc hình rắn trên cổ tay của cô đã ở ngay trước tầm mắt của Lưu Phiến Phiến.

Chiếc vòng tay này....được đeo trên tay của Lãnh Di Mạt đã đánh tan mọi hy vọng vừa chớp nở trong lòng cô ta.

Cô ta vẫn nhớ rất rõ, khi Tả Bân tự mình làm chiếc vòng tay này đã nói chiếc vòng này cùng chiếc nhẫn mà hắn đeo là một đôi, cô ta đã đợi chiếc vòng này hơn ba năm rồi.

Vậy mà không ngờ, vòng tay đã được Tả Bân đeo cho Lãnh Di Mạt.

Chẳng lẽ Tả Bân làm chiếc vòng cũng là vì muốn tặng cho Lãnh Di Mạt, ngay từ đầu đã vậy rồi.

Từ khi nhìn thấy chiếc vòng trên tay của Lãnh Di Mạt, Lưu Phiến Phiến mới quan sát kỹ cô gái này, trên người cô khắp nơi đều là những dấu vết mờ đậm khác nhau, là kết quả còn lưu lại của những cuộc hoan ái xác thịt....!
Bàn tay Lưu Phiến Phiến giấu dưới bàn đang nắm chặt lại, cô ta không dám nghĩ tiếp nữa, Tả Bân và Lãnh Di Mạt, mối quan hệ của bọn họ chắc chắn không hề trong sạch.

- Lãnh tiểu thư, nếu ở đây khiến cô khó chịu như vậy thì tôi xin phép lui xuống.

Cô vẫn nhớ cô là chủ ở đây thì nên cư xử giống một người chủ, cô làm loạn như vậy chỉ làm cho cười cho những thuộc hạ trong thủ phủ thôi.

Lãnh Di Mạt dứt khoát lau hết nước mắt trên mặt, gật gật đầu mấy cái rồi quay người bỏ đi.

- Cháu định đi đâu? Ngồi xuống ăn sáng!
Tiếng của Tả Bân từ phía sau cất lên, nhất định là đang rất tức giận nên mới mang theo hơi lạnh khiến người khác phải rùng mình đến vậy.


Lãnh Di Mạt tạm dừng bước một lát, không thèm ngoảnh đầu lại mà cứ trả lời hắn luôn.

- Xin lỗi, tôi nuốt không trôi.

Nói xong, cô vụt chạy một mạch ra khỏi phòng bếp.

- Tiểu thư!
- Tiểu, tiểu thư.

- Không cần theo!
Khi Lãnh Di Mạt vừa bỏ chạy thì vú nuôi vô cùng lo lắng gọi theo, Hầu Tử đứng phía sau cũng đang định đuổi theo thì Tả Bân lại tức giận gầm lên một tiếng, ra lệnh cho Hầu Tử đứng lại.

Phản ứng này của Tả Bân làm cho Hầu Tử có chút kinh ngạc, không phải ông chủ lúc nào cũng phải để tiểu thư trong tầm mắt sao? Như thế nào mà lại không cho thuộc hạ đuổi theo nữa?
- Nhưng mà lão đại, tiểu thư....!
- Mặc kệ con bé.

Trẻ con giận dỗi cũng tự về thôi.

Không muốn nghe hết lời khuyên của Hầu Tử, Tả Bân tức giận cắt ngang.

Có phải thường ngày hắn vẫn còn quá nương tay nên Lãnh Di Mạt mới được đà lấn tới như vậy, hôm nay là cô gây chuyện trước, còn vô cùng ngang bướng nữa, chỉ vì nhìn Lưu Phiến Phiến không thuận mắt?
..

- Ha ha ha! Đúng là kịch tính, kích tính đấy! Lưu Phiến Phiến trở về rồi, xem ra lần này lão Tả rất mệt đây.


Một lúc đối phó với hai mỹ nhân, lão Tả ơi lão Tả, cậu thật là có phúc mà.

Cuộc gọi mới báo cho Ryan một tin khá chấn động nên trông anh ta bây giờ đang vô cùng hào hứng.

Vừa mới tắt điện thoại và ném sang một bên thì anh ta càng cười lớn hơn, trước mặt thì ôm một chiếc laptop được kê bằng gối.

- Công chúa Ryan, anh vừa nói ai đã về cơ? Lưu Phiến Phiến, đó là ai vậy?
Tiểu Ngư bưng một dĩa trái cây đi ra, lúc nãy nó cũng đã nghe được một chút thông tin trong cuộc điện thoại của Ryan, nhưng vẫn không thể hiểu hết toàn bộ câu chuyện nên nó vừa ngồi xuống sofa đã hỏi ngay.

Ryan ngẩng đầu nhìn nó rồi cười cười, sau đó cầm xiên lấy một miếng táo lên ăn.

- Lưu Phiến Phiến, từng là thuộc hạ cũng là ân nhân của lão Tả, mấy năm nay quản lý bất động sản của Xích Bang ở Thái Lan, vừa mới trở về sáng nay.

Mặc dù là người của Xích Bang nhưng không phải ai thì Tiểu Ngư cũng từng được gặp, và đương nhiên vì vậy với cô gái tên gọi Lưu Phiến Phiến kia, nó cũng chưa từng nghe nhắc đến.

- Từng là thuộc hạ? Ân nhân? Vậy rốt cuộc là gì chứ?
Ryan lấy thêm một trái dâu lên ăn, lại nhìn sang nữ nhân vừa hỏi mình, nhẹ nhàng giải thích cho nó hiểu.

- Lưu Phiến Phiến từ nhỏ đã ở Xích Bang, cùng với Hầu Tử được đích thân lão Tả huấn luyện.

Cũng là hai cánh tay đắc lực của lão Tả.

Năm năm trước, Lưu Phiến Phiến vì cứu lão Tả trong một lần bọn họ bị truy sát mà dung nhan bị hủy, chính vì chuyện này mà lão Tả mới hạ lệnh hủy bỏ cái danh thuộc hạ, đặc cách cho Lưu Phiến Phiến không cần tham gia vào những hoạt động nguy hiểm của Xích Bang, lão Tả còn hứa sẽ chăm sóc cô ấy cả đời, coi như là trả ơn cứu mạng.

Anh ta rất ra dáng của một bậc tiền bối đang chỉ giáo hậu bối của mình, miệng lại tiếp tục nhai và hai tay lại bận rộn gõ bàn phím liên tục, nụ cười vô cùng đắc ý.

- Cuối cùng cũng có ý tưởng tiếp theo cho tác phẩm của tôi rồi.

Nữ phụ yêu đơn phương nam chính nhiều năm, một lòng một dạ vì anh ta, đến mạng sống cũng không tiếc.

Khi nữ phụ quay về, chắc chắn là nữ chính đáng thương sẽ rất khó sống....!
Nghe anh ta luôn miệng lẩm bẩm kịch bản của mình mà Tiểu Ngư phải hô hào lên để chất vấn.


- Công chúa Ryan! Anh đem chuyện của lão đại và tiểu thư viết thành tác phẩm của anh sao?
Ryan không có ý định phủ nhận, ngược lại còn coi đó như một điều vô cùng bình thường và hiển nhiên.

- Cô thật không biết gì về nghệ thuật.

Câu chuyện của bọn họ chính là một nguồn cảm hứng rất đắc giá đấy.

Lẽ ra Tiểu Ngư sẽ tiếp tục chất vấn anh ta nhưng hình như nó mới phát hiện ra có chuyện quan trọng hơn cả điều này nữa.

- Khoan đã, công chúa Ryan, anh vừa mới nói gì cơ? Sao tiểu thư của tôi lại khó sống? Chẳng lẽ Lưu Phiến Phiến gì đó đã bắt nạt tiểu thư?
Ryan đang thả hồn trong tập mới của tiểu thuyết nên mới diễn tả lại sự việc một cách rất chân thật.

- Tự dưng vừa trở về mà nhìn thấy một người phụ nữ đang ở chung với người đàn ông mình yêu thì chắc chắn là không thuận mắt thôi.

Tiểu thư của cô vừa cãi nhau một trận với lão Tả xong và bỏ ra khỏi thủ phủ rồi.

Điều đáng kinh ngạc ở đây chính là lão Tả không cho bất kỳ thuộc hạ nào đuổi theo cả.

Nghe anh ta nói xong, Tiểu Ngư hoàn toàn không còn giữ được bình tĩnh nữa.

Nó đứng dậy ngay, đang muốn đi tìm Lãnh Di Mạt mà.

- Tôi phải đi tìm tiểu thư.

Một mình tiểu thư ở bên ngoài lỡ xảy ra chuyện mất.

Ryan đang bận viết tình tiết mới cho tiểu thuyết mà vì sự nóng vội của Tiểu Ngư cũng phải tạm ngừng một lát, vươn tay ra kéo nó ngồi trở lại.

- Cô lại kích động gì chứ? Có khi Mạt Mạt sẽ đến đây tìm cô đấy, không phải cô luôn mong điều này à? Nghe lời tôi, cứ ngoan ngoãn mà ở yên đây đi..


Bình luận

Truyện đang đọc