“Không thể nào?” Chu Nhan vội vã vén quần áo đứa bé nhìn một chút, “Có sao đâu!”
Đứa bé lấy lại bình tĩnh, nói thầm: “Kỳ lạ, lại không sao rồi.”
“Ấy, vật này đừng nên sờ lung tung thì tốt hơn.” Chu Nhan liền vội vàng cất cái vòng cổ kia đi, “Uyên từng dặn ta, thứ này không thể để cho người khác thấy được!”
Nàng nâng má, nhìn hạc giấy bay quanh đèn dầu, mờ mịt nói: “Đáng tiếc tuy rằng huynh ấy tặng ta một cái vòng, nhưng lại không thích ta… Có lẽ trong lòng huynh ấy đã có người khác rồi? Ta nói này, Giao nhân các người, có phải trong lòng có nữ tử mình thích thì mới sẽ biến thành nam nhân đúng không?”
Đứa bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Có nghe dì Như nói qua, hình như phải đấy.” Dừng một chút, nó lại nói: “Thế nhưng bản thân ta chưa có thay đổi, cho nên ta cũng không biết có thật hay không.”
“Ấy, chờ ngươi trưởng thành rồi, nhất định sẽ là một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành đấy!” Chu Nhan nhìn đứa bé tuấn tú vô luân trước mắt, không nhịn được cười một tiếng, “Nhóc muốn trở thành nam hay nữ? Nếu như nhóc biến thành nữ, phỏng chừng còn có thể đẹp hơn cả ca cơ Thu Thủy trong truyền thuyết đó? Ta chờ mong lắm luôn”.
“Ta không thèm biến thành con gái đâu!” Tô Ma nắm chặt nắm tay, bỗng nhiên phản kháng.
Chu Nhan sửng sốt một chút: “Vì sao? Ngươi không thích con gái à?”
Đứa bé lắc đầu, trong đôi mắt trong veo màu ngọc bích xẹt qua một tia lạnh lẽo, nhỏ giọng nói: “Ta… Ta không muốn sống cuộc sống như mẹ ta.”
Lòng Chu Nhan trầm xuống, nhớ tới Ngư cơ bi thảm suốt đời, biết đứa bé này lòng của lý chỉ sợ từ lâu tràn đầy bóng ma, âm thầm thở dài, đem đề tài dẫn theo lái đi: “Ấy, biến đổi thanh nam hay thành nữ, chuyện này cũng không phải chính nhóc có thể quyết định được. Có điều nhóc còn nhỏ như vậy, đợi được lúc biến thân còn vài chục năm nữa cơ. Ta chưa chắc có thể sống mà thấy được…”
“Không đâu!” Tô Ma bỗng nhiên khẩn trương, lắc đầu, “Cô… Cô sẽ sống rất lâu. Còn lâu hơn so với ta”.
Nàng nhịn không được “xì” một tiếng nở nụ cười: Đứa bé này xem ra không có kinh nghiệm nói chuyện với người k hác, mãi mới nói được một câu dễ nghe mà còn ngại ngùng như vậy.
“Ấy, nói chung, ta sẽ không bỏ rơi nhóc đâu.” Chu Nhan thở dài, dùng ngón tay nâng chiếc cằm nhỏ của đứa bé, nghiêm túc nhìn nó, đưa ra lời hứa, “Ta sẽ luôn chiếu cố nhóc, che chở cho nhóc, ở lại bên cạnh nhóc cho đến ngày chính nhóc muốn bỏ chạy mới thôi, lừa nhóc ta là con cún!”
Đứa bé giương mắt lên, nhìn nàng như dò xét, trong ánh mắt tất cả đều là ngờ vực và do dự.
Nàng đưa tay ra ngón tay, lắc lư về phía nó: “Ngoéo tay?”
Đứa bé nhìn một chút nàng, khe khẽ hừ một tiếng, kiêu ngạo nghiêng đầu qua chỗ khác, không nói lời nào. Nhưng mà một lúc lâu sau, nó lại im lặng đi tay đến, giơ ngón tay út lén ngoắc lấy ngón út của nàng.
Ngón tay nho nhở đưa ra, giống như một lời đồng ý nho nhỏ.
“Gọi ta là chị đi.” Lòng Chu Nhan dâng lên tình cảm ấm áp, cười nói, “Ta vẫn luôn chỉ có một mình, không có em trai em gái, cũng cô đơn lắm.”
“Không thèm”. Đứa bé kia nghiêng đầu, hừ một tiếng, “Ta đã bảy mươi mốt tuổi rồi, cô mới mười chín.”
“Nhóc con xấu xa.” Chu Nhan cười mắng một tiếng, cẩn thận đẩy cửa sổ ra, nhìn ra phía ngoài, thở dài một hơi.
“Chim đã bay đi rồi à?” Đứa bé rất nhạy cảm.
“Ừ.” Chu Nhan thoáng cái đẩy cửa sổ ra thật to, “Rốt cục cũng chịu bay đi rồi! Thật tốt quá!”
Ngay khoảnh khắc đó, gió ngoài cửa sổ thổi ùa vào, hạc giấy đang bay quanh ngọn đèn dầu bên trong bỗng nhiên tung cánh bay ra ngoài.
“Ối chao!” Đứa bé nhịn không được bật thốt lên, vươn tay muốn bắt lại. Nhưng mà sao kịp chứ? Một trận gió thổi qua, những sinh linh nhỏ bé màu bạc cứ như vậy bay theo hướng ngón tay nó chỉ đi mất hút.
Tô Ma đứng ở nơi đó, một tay còn ngoắc ngón tay nàng, buồn vô cớ.
“Không sao không sao, lát nữa ta sẽ gấp mấy con nữa cho đệ! Có lẽ, đệ học phép thuật ta dạy, nửa ngày sau là có thể tự mình gấp được mấy con rồi.” Nàng vội vã dỗ dành đứa bé đang buồn thiu này, nắm bàn tay nhỏ bé của nó, “Chúng ta đi ăn cơm tối đi… Thịnh ma ma nhất định đang giục rồi đó!”
Nàng nắm tay Tô Ma đi ra ngoài, cười nói: “Ngày mai ta sẽ đưa đệ ra ngoài chơi, có được hay không?”
“Đi chơi đâu cơ?” Đứa bé ngẩng đầu, đôi sáng trong veo.
“Tinh Hải Vân Đình, thanh lâu lớn nhất náo nhiệt nhất Diệp Thành” Nàng cười híp mắt, khóe mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, hưng phấn không thôi, “Ấy, có người nói đó cũng là nơi xa hoa nhất Vân Hoang đó, ta vẫn muốn đi xem từ lâu rồi”.
“… Ta không đi.” Nhưng mà biểu cảm của đứa bé chợt thay đổi, dùng một loại ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn cô gái hứng thú tràn ra mặt vì sắp được đi dạo lầu xanh này, bỗng nhiên hất tay nàng đi, lạnh lùng nói, “Muốn đi tự cô đi!”
“Làm sao vậy?” Nàng nhìn đứa bé hở chút là giận dỗi này, liên tục dỗ dành, “Người ta nói chỗ đó người đẹp nhiều như mây, chốn tiêu tiền thiên đường của nhân gian đó, ngợp trong vàng son, ăn ngon chơi thật tốn một đống tiền, đệ không muốn đi mở mang tầm mắt sao?”
“Không muốn!” Đứa bé chỉ lạnh lùng nhìn nàng một cái, buông lỏng tay ra ôm lấy đầu ngón tay nàng, tự nhiên đi về phía trước, không thèm để ý đến nàng nữa.
“Không đi thì thôi, còn phải nịnh nhóc chắc?” Chu Nhan nhíu, tức giận đánh vào ót đứa bé: “Nhóc con bé tí tẻo, chẳng biết cái gì, chỉ biết trở mặt thì nhanh hơn lật sách nữa!”
Tô Ma bỗng vung tay đánh văng tay nàng ra, hung hăng trừng mắt với nàng. Nó ra tay rất nặng, ánh mắt kia đột nhiên biến thành ánh mắt của con thú nhỏ bị nhốt trong lồng, tràn ngập đề phòng, lạnh lẽo, ngờ vực, tràn đầy thù địch và không tin tưởng bất cứ ai.
Chu Nhan sửng sốt một chút, không biết lại động vào nỗi đau nào của nó, chỉ có thể hậm hực.
Bạch điểu Trùng Minh lượn lờ bay lượn vài vòng trên bầu trời Diệp Thành, cuối cùng nhanh nhẹn đáp xuống, biến thành một chú chim nhỏ cỡ con vẹt ở trong đình viện, một lần nữa đáp trên vai thần quan.
“Trùng Minh, tìm được chưa?” Thời Ảnh hỏi qua, “Hang ổ của Giao nhân ở nơi nào?”
Thần điểu ngạo nghễ gật đầu, ghé vào lỗ tai y cục cục vài tiếng.
“Đi vào đó cơ à?” Đại thần quan hơi nhíu mày, có chút do dự cúi đầu, nhìn đôi dày tơ tằm trắng noãn dưới chân, thấp giọng, “Cái chỗ bẩn thỉu như vậy”.
Thần điểu nhún vai, bốn mắt đảo quanh, toát ra chút ý cười.
“Hay là đi một chuyến đi!” Thời Ảnh rũ mắt, “Dù sao sự tình trọng đại.”
Nhưng mà, khi y vừa buông mành, gần lúc rời đi, bỗng nhiên như thể cảm giác được cái gì, bỗng dưng dừng chân dưới hành lang, nhìn lại giữa bầu trời đêm trong trẻo lạnh lùng, dưới trăng tròn treo cao, ánh len đèn đuốc khắp thành. Ở trong gió, như thể có đom đóm đang chuyển động.
Khí trời tháng ba, sao lại có đom đóm chứ?
Thời Ảnh phất ống tay áo một cái, vài đốm sáng bị cuốn tới, trật tự nằm trong lòng bàn tay y. Y cúi đầu nhìn thoáng qua, bỗng ngẩn người.
Đó là một con hạc giấy, gấp bằng giấy gói kẹo rất mỏng, còn tỏa ra mùi mứt hoa quả. Hạc giấy được gấp bằng pháp thuật của Cửu Nghi, chỉ là gấp rất vội vàng, nếp gấp không trật tự, cánh xiêu xiêu vẹo vẹo, cổ thô xấu nghẹo sang một bên, giống như con hạc què chân gãy cổ, vô cùng thê thảm.
Y chỉ nhìn thoáng qua, trong mắt bỗng nhiên hiện ra một nụ cười thản nhiên. Nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt suốt bao năm vắng lặng như giếng cổ, không khác nào long trời lở đất, khiến cho thần điểu Trùng Minh cũng phải kinh ngạc đến nhảy lùi sang một bên, lông chim run rẩy, phát ra tiếng “cục cục”.
“Nhóc con kia, quả nhiên đã ở Diệp Thành rồi …” Y nhẹ giọng nói, cầm con hạc giấy kia lên, “Trình độ gấp hạc giấy thê thảm thế này, trừ con bé ra còn có thể là ai chứ?”
Thần điểu đảo mắt vòng quanh, cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng, cục cục một tiếng, dùng móng vuốt gãi gãi vai Thời Ảnh, như thể gấp không thể chờ. Nhưng mà thần quan chỉ lắc đầu, không hề động dung: “Gấp cái gì? Chờ ngày mai xử lý xong việc chính thì chúng ta đi tìm nó sau.”
Thần điểu bất mãn thì thầm một tiếng, cúi đầu xuống.
“Làm sao vậy?” Thời Ảnh nhìn chú chim trắng như tuyết, có chút khó hiểu, “Ngươi không phải rất ghét nhóc con tối ngày đòi nhổ lông ngươi kia sao?”
Trùng Minh thần điểu chuyển động bống con mắt màu đỏ thắm nhanh như chớp, liếc mắt trừng thần quan, sau đó nhìn trăng lạnh treo trên bầu trời đình viện, cúi đầu cục cục. Không biết nó nói cái gì, đuôi lông mày Thời Ảnh khẽ động, bỗng nhiên vung tay một cái, nặng nề hất bay nó khỏi vai!
Thần điểu bất ngờ không kịp đề phòng, bị hất bay trúng lan can, chật vật nhếch nhác.
Thời Ảnh nhìn nó, lạnh lùng nói: “Còn nói bậy, ta sẽ cắt sách cái đuôi của ngươi!”
Đại khái là chưa từng nghe phải giọng nói nghiêm nghị như thế, thần điểu Trùng Minh run run một chút, cụt hứng rũ đầu xuống, không nói một lời bay trở về cái giá bằng vàng, núp đầu vào giữa hai cánh, yên lặng nói thầm lại câu nói vừa rồi.
“Giữ mặt mũi làm gì cho khổ thân, xem ngươi có thể nhịn đến lúc nào?”
Rạng sáng ngày hôm sau, Chu Nhan không kịp chờ đợi đứng lên rửa mặt chải đầu, cải trang thành một chàng công tử bột, giấu diếm Thịnh ma ma, chuẩn bị len lén đi Tinh Hải Vân Đình nhìn cho đã mắt. Quản gia biết quận chúa tính tình quyết đoán, mình ngăn không nổi, bèn thẳng thắn biết thời biết thế, cùng theo nàng ra ngoài.
Hai người ngồi trên chiếc xe ngựa không có phù hiệu của phủ Xích Vương đi vào Quần Ngọc Phường, dẫn theo mười hai người thị vệ, mỗi người đều mặc thường phục, hành sự đơn giản, bảo vệ hai bên.
Nhưng mà, đến khi bước vào Tinh Hải Vân Đình, Chu Nhan đã biết vì sao ngày hôm qua Tô Ma bỗng nhiên nổi cáu, không thèm nói câu nào với nàng nữa. Thanh lâu lớn nhất cõi Vân Hoang này quả nhiên xa hoa chưa từng thấy, vàng ngọc khắp nơi, oanh ca yến hót, cẩm tú giăng khắp, bày biện tinh mỹ, trang trí xa hoa lãng phí, cực kỳ kinh người, cho dù quận chúa phủ Xích Vương đã quen với lầu son gác ngọc cũng không khỏi líu lưỡi.
Mà giữa những lầu các này, toàn bộ mỹ nhân tiên tử yểu điệu đều là Giao nhân.
Người nào cũng đẹp đẽ, phong thái vô song, người nâng chén, kẻ múa ca, người dựa vào lan can, kẻ xúm ba tụm năm, nhẹ giọng cười đùa, đúng là đã trải quan dạy dỗ chuyên nghiệp, đi đứng lả lướt, cử chỉ tiêu hồn, làm cho ai nấy vừa nhìn đã đắm chìm trong đó.
Chuyên môn của Tinh Hải Vân Đình này, lẽ nào là buôn bán Giao nhân?
Chu Nhan ngạc nhiên không thôi, nghỉ chân nhìn lại thật kỹ, chỉ thấy những Giao nhân này đang độ tuổi đẹp nhất, phần lớn là nữ tử, thỉnh thoảng cũng có Giao nhân nam tử hoặc không nhìn ra giới tính, đều có khuôn mặt cực đẹp, thân thể thướt tha.
Những Giao nhân đeo đầy trang sức châu ngọc này, đều ở trong một đình viện khổng lồ. Bốn phía đình viện đều là lầu các bẩy tầng, có hành lang vờn quanh. Những vị khách bên ngoài được đưa lên lầu, dọc theo hành lang liên tục ngoảnh lại, nhiều lần nhìn xuống mỹ nhân bên dưới, cứ đi thẳng lên, đến tầng thứ bảy rồi, nếu nhìn trúng ai sẽ chỉ cho quy nô bên cạnh xem.