CHU NHAN

Làm… làm sao vậy?

Nàng quay đầu, bỗng há to miệng: Thình linh từ đâu xuất hiện một đội quân ngay trên cánh đồng hoang vu rạng sáng.

Không biết từ lúc nào toàn bộ chiến sĩ Hoắc Đồ Bộ đã nhận được mệnh lệnh, đã nhanh chóng được triệu tập đến nơi này. Các chiến sĩ võ trang đầy đủ bao vây chặt lấy cánh đồng này không khác gì thùng sắt, người người đều tuốt kiếm khỏi vỏ, giương tên trên cung, đằng đằng sát khí. Người đứng đầu chính là mẹ chồng của nàng, Tô Đát đại phi, sắc mặt nàng tái mét, nắm cung tiễn trong tay.

“Không phải chứ?”. Chu Nhan thấy đại quân võ trang đầy đủ, thì thào… trời ạ, ngày hôm nay nàng chỉ muốn đào hôn mà thôi… Thế nào ngoảnh đi ngoảnh lại đã biến thành đánh giặc rồi? Kịch bản này cũng diễn biến quá nhanh đi.

“Tô Đát đại phi, hôm nay bà còn cái gì để nói nữa không?”. Thời Ảnh cầm thẻ ngọc trong tay, lạnh lùng nhìn thiên quân vạn mã trước mặt, không hề lùi bước. Y chỉ vào “Chu Nhan” đang hấp hối trên mặt đất, rồi chỉ vào đại trận rực lửa vừa bị dập tắt cùng với đại vu sư đã chết kia, thản nhiên nói: “Bà cấu kết với đại vu sư, bí mật thi triển trận pháp bị nghiêm cấm, có ý đồ mưu hại quận chúa Chu Nhan! Bà tưởng như vậy có thể điều khiển Tây Hoang hay sao?”.

“Hở?”. Chu Nhan nghe được đờ người.

Cái gì mà “mưu hại quận chúa Chu Nhan”? Rõ ràng là nàng tự giết mình, tự chạy trốn, sao vào miệng sư phụ lại thành âm mưu của đại phi hết rồi? Lại… lại còn nàng ù ù cạc cạc bị cuốn vào chuyện gì đây?

Nàng theo bản năng đi về phía trước vài bước, muốn chạy tới để hỏi cho rõ ràng. Nhưng mà đại phi vừa liếc thấy nàng từ trong tuyết đi tới thì rùng cả mình, hốt hoảng muốn ngã khuỵu.

“Quận chúa Chu Nhan… còn… còn sống?”. Bà thì thào, khó hiểu nhìn người sống sờ sờ không chút thương tích, lại nhìn Chu Nhan hình người đang giãy dụa vặn vẹo trên mặt đất, nhất thời không thốt nên lời.

“Đây là âm mưu của các người đúng không? Toàn bộ mọi chuyện đều là kế hoạch của các người?”. Cuối cùng đại phi cũng nghĩ ra đầu dây mối nhợ, lấy lại tinh thần, chỉ vào Thời Ảnh gào thét điên cuồng: “Người của núi Cửu Nghi lại cấu kết với Xích tộc, đưa tay đến tận nơi này! Các ngươi đã có kế hoạch dùng cuộc hôn nhân này đối phó với chúng ta từ đầu, đúng chứ? Chết tiệt!”.

Ơ! Ý gì chứ? Ta và sư phụ không phải một bọn đâu.

Nhưng mà, không đợi Chu Nhan mở miệng giải thích, sư phụ chỉ cười lạnh một tiếng: “Đừng tự suy diễn nữa, cho dù không có chuyện này, âm mưu các ngươi ở Tây Hoang bí mật nuôi huyết thực, cung phụng Tà Thần sớm muộn gì cũng bị phát hiện thôi”.

Cái gì? Sao sư phụ biết bí mật người hũ dưới mặt đất phòng củi kia?

“Người đâu!”. Ánh mắt đại phi đã lạnh như sương, trong đó bao phủ một tầng sát khí, giơ tay lên: “Giết hết toàn bộ người ở đây cho ta! Không cho bất cứ ai rời khỏi Susa Dhaalu!”.

“Rào”, tiếng áo giáp vang động tản ra, bao vây người trên cánh đồng hoang vu lại.

“Mẹ?”. Thân vương Kha Nhĩ Khắc nhìn hết thảy những gì trước mắt, nhất thời chưa hoàn hồn lại, mấy năm nay mẫu thân và đại vu sư luôn rất thân nhau, hắn biết chuyện này. Thế nhưng hắn cho rằng mẫu thân chỉ là muốn lôi kéo đại vu sư, mượn sức mạnh của ông ta để củng cố thế lực của mình trong bộ tộc mà thôi, không ngờ còn dính tới chuyện không thể tưởng tượng này.

Nếu như muốn giết chết đại thần quan của Cửu Nghi và quận chúa Xích tộc ở đây, chẳng phải là đại tội tạo phản hay sao?

“Kha Nhĩ Khắc, mẹ vẫn luôn không muốn con bị cuốn vào việc này, cho nên chưa từng nói với con”. Đại phi quay đầu nhìn con trai, ánh mắt nghiêm trọng: “Nhưng việc đã đến nước này, thì đã không cách nào buông tay nữa. Hôm nay nếu để bất cứ ai trong số họ chạy khỏi đây, thì Hoắc Đồ Bộ chúng ta sẽ tai họa ngập đầu”.

Đại phi lớn tiếng hạ lệnh: “Tất cả, giương cung! Bắn chết hai kẻ đó cho ta!”.

Tiếng cung giương lên rào rào, khiến Chu Nhan nghe thấy cũng rợn tóc gáy, nàng rất sợ sẽ lập tức bị vạn tiễn xuyên tâm bắn thành con nhím, theo bản năng đi lên phía trước một bước, kéo góc áo sư phụ.

“Không sao đâu”. Thời Ảnh bất động thanh sắc, chỉ đưa dù trong tay cho nàng: “Con cầm cái này, qua đứng bên cạnh Trùng Minh đợi ta”.

“Thế nhưng… người… người thì làm sao giờ?”. Nàng nhận lấy cây dù của sư phụ, biết đó là pháp khí của y, nhìn y tay trần đứng trong tuyết, đối mặt với cả ngàn dũng sĩ như hổ báo thì không khỏi hơi run, buộc miệng nói: “Chúng… chúng ta chạy mau đi!”.

“Chạy?”. Y cười lạnh một tiếng: “Cuộc đời này của ta, thà rằng chết chứ không lâm trận lùi bước!”.

“Bắn!”. Ngay lúc đang lôi lôi kéo kéo, đại phi gào to một tiếng.

Mưa tên gào thét bay đến, trong nháy mắt xẹt qua giữa cánh đồng hoang.

Chu Nhan kinh hô một tiếng, giương cái dù lên theo bản năng, muốn nhào tới giúp sư phụ. Nhưng Thời Ảnh trong nháy mắt khẽ chuyển động thân hình, trực tiếp đón lấy mưa tên bay tới!

“Sư phụ!”. Chu Nhan hô thất thanh.

Giữa sắc trời mờ sáng, chỉ nhìn thấy hoa tuyết tung bay khắp trời, còn y áo bào trắng bay lượn trong gió, phần phật như cờ… vô số mũi tên nhọn bắn tới trước mắt y, đan vào nhau giữa không trung thành trận tên khí thế kinh người, gào thét bay tới như bão tố. Thời Ảnh y phục đơn bạc, nghênh đón vạn mũi tên, ngưng thần tụ khí, bỗng nhiên đưa tay ra, chụp lấy mũi tên đầu tiên bay tới.

Trong nháy mắt đó, tất cả mũi tên trong không trung dừng lại.

Ngón tay y vừa di động, đầu ngón tay hợp lại, đầu mũi tên “rắc” một tiếng gãy làm đôi.

Trong khoảnh khắc đó, tất cả mũi tên trong không trung đều ở giữa không trung gãy làm hai nửa.

Y buông ngón tay ra, ném đoạn tên đó xuống mặt tuyết.

Trong khoảnh khắc đó tất cả mũi tên đều trống rỗng rơi xuống mặt đất.

Trên chiến trường lặng thinh, thiên quân áp sát, nhưng tất cả mọi người đều sợ đến ngây người… Đây… đây là pháp thuật gì chứ? Vị thần quan bạch y này có thể trong nháy mắt có thể dùng cách không chế một mũi tên để khống chế ngàn vạn mũi tên, y chẳng qua chỉ là một người mà có thể địch lại cả nghìn người?

Đây… đây rốt cuộc là tà thuật đáng sợ gì?

Chỉ trong khoảnh khắc, Thời Ảnh đã xuất hiện trước mắt đại phi, nhìn người đàn bà tay cầm vũ khí kia, lạnh lùng mở miệng: “Tô Đát đại phi, bà có nhận tội và đền tội hay không?”.

“Không nhận!”. Người đàn bà kia cũng vô cùng dũng mạnh, từ trong kinh hãi lấy lại tinh thần, một tiếng hét chói tai vang lên, từ bên yên ngựa rút phựt một lưỡi đao dài ra, đâm về phía Thời Ảnh.

Tuy bà là phụ nữ, nhưng cũng là dũng sĩ lừng lẫy Tây Hoang, một đao này có thể chém gió, tốc độ rút dao cực nhanh, chỉ trong nháy mắt có thể cắt tới yết hầu Thời Ảnh.

“Sư phụ!”. Khoảnh khắc đó Chu Nhan như vỡ tim, liều lĩnh lao tới. Không biết lấy đâu ra sức lực, trong nháy mắt đó nàng chạy trốn rất nhanh, cự ly hơn mười trượng như rút lại trong bước chân, tiếng kinh hô còn chưa dứt nàng đã vọt tới trước ngựa.

Tốc độ quỷ mị như vậy, làm cho đại phi trên ngựa cũng không thể tin được vào mắt mình. Quận chúa Xích tộc, đứa con dâu được nuông chiều từ tấm bé kia lại có thể chạy đến đây bằng tốc độ không thể tin nổi, tay không cầm đao bà chém tới.

Một đôi tay mềm mại yêu kiều, cầm chặt lấy lưỡi đao, máu tươi chảy theo rãnh đao đi xuống.

“Ngươi…”. Đại phi hít sâu một hơi khí lạnh, lập tức cắn răng, tiếp tục đâm trường đao về phía trước, muốn thuận thế cắt đứt bàn tay rồi xuyên thủng trái tim thiếu nữ này. Nhưng mà cánh tay bà vừa khẽ động, chợt toàn thân co quắp, nói không ra lời… bởi vì lúc này có một bàn tay từ phía sau đưa tới, bóp chặt yết hầu bà.

“Sư… sư phụ?”. Chu Nhan ngây ngẩn cả người, nhìn Thời Ảnh bỗng nhiên xuất hiện phía sau đại phi. Theo bản năng nàng lại quay đầu nhìn một cái. Nhưng mà Thời Ảnh phía sau nàng vẫn đứng yên ở đó không hề nhúc nhích, đao phong của đại phi đã cắt đứt yết hầu y, nhưng thứ quỷ dị chính là không hề có một giọt máu chảy ra.

“…”. Chu Nhan ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau, mới dùng ngón tay chảy máu của mình đẩy nhẹ vào Thời Ảnh sau lưng mình. Ngón tay nàng vừa chạm qua thân thể y thì lại không gặp bất cứ cản trở nào, giống như một tầng sương trống rỗng.

Khoảnh khắc ấy, nàng đã hiểu.

Đó là huyễn ảnh phân thân! Vừa khoảnh khắc kia, sư phụ đã thay hình đổi vị từ lâu.

“Tốc độ tiếp đao rất nhanh”. Thời Ảnh quay về phía đệ tử đang đờ ra mà mỉm cười, nụ cười kia đúng là dịu dàng hiếm thấy. Y vừa khống chế đại phi, lôi bà xuống ngựa, vừa quay về phía các chiến sĩ hô to: “Đại phi cấu kết yêu nhân, mưu hại lão vương gia, tội ác tày trời! Các người đều là dũng sĩ Hoắc Đồ Bộ, chẳng lẽ muốn theo người đàn bà ác độc này làm phản sao?”.

“Cái gì?”. Mọi người lập tức sợ hết hồn, ngay Kha Nhĩ Khắc cũng ghìm cương ngựa.

Mưu hại lão Vương gia? Tin tức này quá kinh người, khiến trong quân đội gần như nổi sóng.

“Lão Vương gia suốt đời oai hùng, đại thọ năm mươi còn có thể ăn nguyên một con dê đầu đàn, uống cạn mười hũ rượu, làm sao có thể nói chết vì cảm lạnh là chết được luôn?”. Thời Ảnh giục ngựa, giơ đại phi bị chế ngự trong tay lên cao, giữ chắt yết hầu bà: “Chính là người đàn bà này! Bởi vì thất sủng lòng mang oán hận, bèn cấu kết với đại vu sư, gieo nguyền rủa ác độc lên người lão Vương gia! Nếu không tin các vị có thể nhìn thứ này…”.

Ngón tay y chỉ ra xa, tuyết lớn bay tứ tung, nóc hầm ngầm bỗng nhiên bị mở ra.

“Trời ơi…”. Trong nháy mắt đó, mọi người đều la thất thanh, tay nắm cung tiễn gần như buông xuống hết. Sau khi tấm ván gỗ được rời đi, dưới tầng hầm lộ ra từng hàng người hũ, tất cả bên trong đều là những Giao nhân không có tứ chi, mặt đầm đìa máu.

Cảnh tượng thảm thương không nỡ nhìn, đã chấn động chiến sĩ trên đại mạc.

“Mẹ!”. Kha Nhĩ Khắc nhướn mày, vành mắt như muốn nứt ra, nhìn về phía đại phi, run giọng: “Tất… tất cả… đều là do mẹ và đại vu sư làm sao? Vì sao chứ?”.

Đại phi bị giữ chặt yết hầu không nói được câu nào, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng, không hề có ý phủ nhận hay cầu xin. Kha Nhĩ Khắc biết rõ tính nết của mẫu thân, vừa nhìn thấy ánh mắt này cũng đã biết đáp án, chỉ cảm thấy toàn thân rét run, chiến trường căng thẳng bỗng chốc chỉ còn những tiếng xôn xao.

“Mụ đàn bà ác độc này đẩy Hoắc Đồ Bộ vào tình cảnh như thế này”. Thời Ảnh lạnh lùng nói, giọng nói không cao, nhưng mỗi chữ mỗi câu đều truyền đến bên tai chiến sĩ Hoắc Đồ Bộ một cách vô cùng rõ ràng: “Ta phụng mệnh đế quân tới đây, giết sạch đầu đảng tội ác,, trị tội tòng phạm bị ép buộc nghe theo! Xích Vương đã mang binh đến đây, quân đội kỵ binh dũng mãnh của đế đô cũng sắp đến… các vị đây… chẳng lẽ còn muốn giúp vua Kiệt làm điều ác, đối kháng với thiên quân hay sao?”.

“…”. Trên cánh đồng hoang vu, ba nghìn áo giáp, trong lúc nhất thời lại vắng vẻ không một tiếng động.

Lòng Chu Nhan căng thẳng, dùng bàn tay chảy máu nhặt chiếc ô dưới đất lên, lặng lẽ đi về phía sư phụ, rất sợ những kỵ binh như hổ báo cáo chồn này đột nhiên nghe được hiệu lệnh mà thình linh đánh tới.

Nhưng mà, trong yên tĩnh, đột nhiên vang lên một tiếng “bịch”.

Một cây cung bị ném xuống từ trên lưng ngựa, rơi xuống mặt tuyết.

“Việc đã đến nước này cũng không có gì để nói cả”. Không ngờ Kha Nhĩ Khắc lại là người đầu tiên vứt bỏ cung tiễn, ném xuống mặt đất, từ trên lưng ngựa nhảy xuống, quay đầu nói với các chiến sĩ sau lưng: “Tất cả đều là lỗi của mẫu thân ta, Hoắc Đồ Bộ không để chống là thiên quân của Đế đô, nếu không đại nạn diệt tộc chỉ trong nay mai thôi… tất cả mọi người buông đao tiễn xuống hết đi”.

“…”. Các chiến sĩ thấy tân vương làm như thế thì chần chừ một lát.

“Các người thật sự muốn ép Hoắc Đồ Bộ tạo phản sao? Mau giải giáp đầu hàng!”. Kha Nhĩ Khắc có chút nóng nảy, rất sợ trong nháy mắt không khống chế được cục diện, lớn tiếng hô to: “Ai làm người đó chịu, đây là tội do nhà ta phạm phải, không thể liên lụy cha mẹ vợ con các ngươi, càng không thể liên lụy Hoắc Đồ Bộ bị diệt cửu tộc! Xin mọi người thành toàn!”.

Các chiến sĩ chần chừ chốc lát, rốt cuộc đều cởi vũ khí xuống, lần lượt ném vũ khí xuống mặt đất, rất nhanh trên mặt tuyết đã chồng chất đao tên.

“Các vị Thiên phu trưởng, phân công nhau đưa mọi người về đại doanh đi!”. Kha Nhĩ Khắc phân phó, giọng nói nghiêm khắc, không giận tự uy: “Đều tự trở về vị trí cũ, không có lệnh của ta, không được tự ý xông ra!”.

Bình luận

Truyện đang đọc