CHU NHAN

Quy nô thì sẽ ngầm hiểu, chạy một mạch xuống phía dưới gọi mỹ nhân dưới đình viện lên, hầu hạ khách nhân.

Tinh Hải Vân Đình là thanh lâu số một của Vân Hoang, khách hàng tự nhiên cũng sang quý phi phàm. Không cần biết khách nhân coi trọng người nào, cũng phải bỏ ba mươi lượng vàng ra mới có thể gặp mặt. Thấy mặt rồi, cũng cũng lắm chỉ được hầu rượu hầu trà hát một khúc ca mà thôi, còn tay cũng không được sờ vào. Nếu muốn một lần đêm xuân, thì sẽ phải bỏ trên trăm lượng vàng mới được.

Chu Nhan được quy nô dẫn đường, đi qua từng tầng một, từ góc nhìn không giống nhau quan sát toàn bộ hơn trăm mỹ nhân bên dưới, càng xem càng ngạc nhiên, không khỏi thốt lên: “Sao mà, tất cả bọn họ đều là Giao nhân vậy?”

“Đương nhiên rồi! Chỗ này là Tinh Hải Vân Đình mà”. Quy nô dẫn đường cho nàng nghe vậy, không khỏi nở nụ cười, “Đã được gọi tên này, tự nhiên bên trong tất cả đều là Giao nhân rồi, công tử nhất định là lần đầu tiên tới Diệp Thành phải không?”

“Khụ khụ.” Chu Nhan lúng túng sờ sờ ria mép trên môi, làm bộ gật đầu, “Chê cười rồi.”

Để lần này đi chơi được tận hứng, nàng đã dùng pháp thuật tạm thời thay đổi hình dạng của mình. Thời khắc này trông nàng chỉ như một cậu ấm mới ngoài hai mươi, ăn mặc loè loẹt, trang sức quý giá, trên tay phải đeo một chiếc nhẫn ban chỉ bằng ngọc bích, đây là trước lúc đi nàng lén lấy trong phòng phụ vương ra, xong việc phải lập tức trả lại, nếu như bị phụ vương phát hiện nàng ăn trộm trang phục và đồ đạc của cha đi ra dạo thanh lâu, còn không đánh gãy chân nàng ư?

“Vậy công tử đến nơi này là đúng rồi!” Quy nô cười hì hì khoe, “Đến Diệp Thành mà không đến Tinh Hải Vân Đình thì coi như chưa đi rồi, Giao nhân nơi này đều là mỹ nhân tuyệt sắc số một Vân Hoang, cho dù là trong hậu cung Đế đô Già Lam cũng không tìm ra người đẹp hơn đâu.”

“Khiếp vậy sao?” Chu Nhan tính tình thẳng thắn, nhất thời hiếu kỳ, nhịn không được tích cực hỏi, “Giao nhân như ca cơ Thu Thủy, các người ở đây cũng có à?”.

“Cái này á…” Quy nô thoáng cái bị nàng vặn hỏi thì có chút xấu hổ, “Thu Thủy ca cơ cũng chỉ là mỹ nhân trong truyền thuyết, luận về nhan sắc thật sự, chắc gì đã hơn những người ở nơi này của chúng ta chứ!”

“Thế à?” Nàng trời sinh tính đơn thuần, thế mà lại tin là thật, “Nếu thế các cô nương này chẳng phải rất không may sao? Rõ ràng có thể đến Đế đô làm điên đảo Đế vương, thế mà lại phải đắm chìm vào phong trần?”

“Ha ha… Đây cũng không tính là xui xẻo gì.” Quy nô có chút lúng túng nở nụ cười, vội vã đổi đề tài, “Ca cơ Thu thủy tuy rằng nhất thời được cưng chiều trong hậu cung, nhưng cuối cùng chẳng phải cũng có kết cục rất thảm sao? Không dưng bị hạ độc chết, có người nói ngay cả mắt cũng bị móc đi luôn! Đâu có tiêu dao được như chúng ta ở nơi này chứ?”.

“Thật à?” Đây là lần đầu tiên Chu Nhan nghe thấy chuyện này, không khỏi líu lưỡi, “Bị ai hạ độc chết?”

“Có có thể là ai chứ? Bạch hoàng hậu đó!” Quy nô nói chuyện thâm cung mà thuộc làu như chuyện hàng xóm sát vách nhà mình, “Bắc Miện đế tế thiên trở về phát hiện phi tử mình cưng chiều đã chết rồi, dưới cơn nóng giận đã thiếu chút nữa phế đi hoàng hậu, nếu không phải Lục vương nhất tề ngăn cản… Ôi, lúc đó thiên hạ ầm ĩ cả, công tử không biết à?”

“Không biết thật luôn.” Chu Nhan lắc đầu.

Mười lăm năm trước nàng mới có ba bốn tuổi mà thôi, làm sao biết được cơ chứ?

Mắt thấy hai người bọn họ chém gió càng ngày càng xa, quản gia bên cạnh ho khan một tiếng, đi ra nói câu dàn xếp: “Công tử nhà chúng tôi là từ Trung Châu đến Vân Hoang bán hàng, lần này chở một xe Dao thảo, đã bán cháy hàng ở chợ Đông rồi, dự định ở Diệp Thành nấn ná thêm mấy ngày, vui đùa một phen cho vui vẻ, công tử chúng ta không thiếu tiền, chỉ muốn thấy mỹ nhân tuyệt sắc thật sự thôi.”

Quản gia nói xong lời này, nhất thời quy nô vui vẻ ra mặt. Một xe Dao thảo! Vị công tử này chẳng lẽ là người của Mộ Dung thế gia? Đây chính là đại kim chủ ở Diệp Thành rồi!

“Công tử có nhìn trúng người đẹp nào không?” Quy nô lập tức đổi giọng, nịnh bợ nói, “Nếu công tử thấy đám dưới sảnh đều chướng mắt, thì chúng tôi còn có hàng tốt hơn đó!”

“Còn có cả tốt hơn ư?”. Chu Nhan nhìn hoa cả mắt, không khỏi vô cùng kinh ngạc, “Ở nơi nào?”

“Đương nhiên rồi”. Quy nô cười nói, “Giao nhân nơi này đều để cho khách lạ bên ngoài xem thôi, chỉ là mặt hàng thông thường thôi. Mỹ nhân thật sự đều giấu ở trong lầu đó, đâu thể tùy tiện xuất đầu lộ diện?”

“Nói cũng phải, ngọc quý ở thâm sơn.” Chu Nhan nhìn kỹ Giao nhân trong đình viện, tất cả đều là khuôn mặt xa lạ, không khỏi thở dài: Ở đây mặc dù lànơi có nhiều Giao nhân nhất Diệp Thành, nhưng Uyên đâu thể tới nơi này chứ? Tới nơi này hỏi thăm tung tích Uyên, chỉ e tính toán của mình công cốc rồi.

Nhưng mà nếu đã tới, nàng cũng đâu kiềm chế được lòng hiếu kỳ, thuận miệng nói: “Tốt lắm, ngươi cho ta xem thế nào là mỹ nhân tuyệt sắc thật sự đi!”

Nàng liếc mắt nhìn quản gia, quản gia bèn ném một lượng vàng ra cho quy nô.

Quy nô thấy tiễn, vui vẻ ra mặt, nhỏ giọng: “Nói về mỹ nhân tuyệt thế, người đứng đầu Tinh Hải Vân Đình, đương nhiên là Như Ý! Đêm qua Tổng đốc đại nhân tới đây, thì đã gọi nàng đến hầu hạ đó”.

“Tổng đốc đại nhân?” Chu Nhan lấy làm kinh hãi, “Bạch Phong Lân sao?”

“Suỵt…” Quy nô vội vã ý bảo nàng nhỏ giọng, nói khẽ, “Tổng đốc đại nhân là khách quen của nơi này, nhưng mỗi lần tới đều mặt thường phục thôi, không thích lộ diện.”

“Hờ” Chu Nhan cười lạnh một tiếng, “Tên kia nhìn thì đoan chính mà bản chất không ra gì, lại còn là khách quen cơ đấy?”

Ngực quản gia giật thộp một cái, nhớ lại Tổng đốc Diệp Thành rất có ý kết thân với Xích Vương, lúc này lại bị quận chúa biết được bình thường hắn hay vào thanh lâu, chỉ sợ mối hôn sự này sẽ hỏng bét thôi, vội vã ngắt lời, hỏi: “Hoa khôi Như Ý kia, làm thế nào gặp được?”

“Lạc phu nhân, quản lý của Tinh Hải Vân Đình Hoa sáng sớm phải đi ra hai chợ rồi, muốn mua về mấy Giao nhân non tơ nhìn trúng từ trước” Quy nô cười nói, “Như ý là hoa khôi đầu bảng ở đây, không có lời dặn của phu nhân nàng sẽ không gặp khách đâu.”

Chu Nhan không khỏi có chút nổi giận, nói thầm: “Thế nào, làm giá ghê nhỉ?”

Quy nô cười làm lành: “Như Ý xinh đẹp, lại mạnh vì gạo, bạo vì tiền, mọi việc đều thuận lợi, ngay cả Tổng đốc Diệp Thành cũng là thượng khách của nàng, ở Tinh Hải Vân Đình, kể cả là phu nhân Hoa Lạc cũng phải khách khí với nàng ba phần đó.”

“Ta đây thật muốn gặp một lần đó.” Chu Nhan không khỏi tò mò, “Cho cái giá đi!”

“Chuyện này…” Quy nô lộ ra biểu cảm khổ sở.

Quản gia sành sỏi, lập tức không lên tiếng lấy ra một túi tiền, đặt ở trong lòng bàn tay quy nô, nặng chình chịch có khi phải đến mấy chục miếng vàng, quy nô nhận lấy cười nói: “Công tử đi theo tôi.”

Chu Nhan theo hắn rẽ đi, dọc theo đường đi nhìn đình viện to lớn bên dưới, vô số Giao nhân đi lại dưới bóng cây, bơi lội ở trong hồ, trước mắt oanh yến nhộn nhàng, đẹp không sao tả xiết, quả thực như thiên đường của nhân gian. Nhưng mà nàng ở bên cạnh nhìn, lòng lại nghĩ có chút khó chịu.

“Thế mà toàn là Giao nhân? Thảo nào tên tiểu tử kia vừa nghe ta muốn tới Tinh Hải Vân Đình thì lập tức lật mặt.” Nàng thì thào, quay đầu hỏi quy nô, “Khách nhân đến nơi này của các người, chủ yếu là những ai?”

“Phần lớn đều là phú hào quyền quý của Không Tang, cũng có một phần là phú thương tới từ Trung Châu.” Quy nô cười trả lời, “Nếu khách muốn Hoa Lạc phu nhân dẫn tới chỗ ngồi, ngoại trừ vung tiền như rác, còn phải có thân phận tôn quý nữa”.

Chu Nhan nhịn không được cười lạnh một tiếng: “Thế nào? Dạo thanh lâu cũng phải xem huyết thống à? Thảo nào Tổng đốc đại nhân cũng được coi là thượng khách nơi này, hắn đúng là danh môn vọng tộc đấy!”

Quản gia ở một bên nghe, không khỏi cau mày, có chút hối hận không cố ngăn cản quận chúa tới nơi này. Nghe ngữ khí, cái nhìn của quận chúa đối với Bạch Phong Lân đã tụt giảm thê thảm, cho dù hắn thực sự đề phủ Xích Vương cầu hôn, cửa này hơn phân nửa cũng thất bại thôi. Nếu Xích Vương biết chuyện, không biết là vui hay giận?

Dọc theo đường đi Chu Nhan nhìn những Giao nhân, nhịn không được thở dài: “Những Giao nhân này thật thảm…”

Bảy ngàn năm trước tinh tôn đại đế chỉ huy vào biển, giam cầm Long thần, diệt Hải quốc, bắt rất nhiều tù binh Giao nhân về đại địa Vân Hoang.

Từ đó về sau, bộ tộc vốn đã quen sinh sống ở biển Bích Lạc nãy đã trở thành tù binh nô lệ của người Không Tang, đời đời làm nô làm điếm, trọn đời không được tự do.

“Được làm vua thua làm giặc, đơn giản vậy thôi.” Một bên quản gia lại lơ đễnh, “Ngày đó nếu người Không Tang chúng ta chiến bại, lục bộ cũng đều trở thành nô lệ của Hải quốc mà?”

“Nói bậy!” Chu Nhan nghe cái loại lý do này, nhất thời hai hàng lông mày dựng thẳng, nhịn không được cả tiếng phản bác, “Giao nhân ngay cả chân cũng không có, đòi xưng bá lục địa làm gì? Kể cả là hai tộc có thù hận, một thời thành bại, hôm nay cũng đã đi qua mấy nghìn năm rồi, liên quan gì đến những Giao nhân bây giờ?”.

Quản gia không ngờ tới quận chúa bỗng nhiên tức giận, vội vàng nói: “Phải, phải.”

Quy nô cũng không đồng ý ở một bên cười nói: “Nếu người trong thiên hạ ai cũng nhân hậu như công tử đây, thì Tinh Hải Vân Đình chúng tôi thật là phải đóng cửa rồi…”

“Đóng cửa cũng tốt chứ sao”. Nàng hừ một tiếng, “Vốn là một nơi làm bậy mà thôi.”

Quy nô không dám phản bác, chỉ đành khúm núm đáp lời, một mạch dẫn bọn họ tới một gian nhã thất, lầu các trùng điệp, hành lang gấp khúc quanh co, không biết đã đi bao xa rồi. Nơi này cách đình viện kia quá xa, đến đây đã không nghe thấy đủ mọi tạp âm huyên náo bên ngoài nữa.

Chu Nhan nhìn quanh căn phòng nhỏ này một chút, phát hiện nơi này bố trí nhẹ nhàng như động tuyết, bày biện thanh lịch hơn bên ngoài rất nhiều. Nhưng bàn ghế đều là loại quý giá, được chế thành từ gỗ trầm hương của biển Bích Lạc, quả thực giá trị liên thành, có thể so sánh với vương cung.

Giản dị mới biết hoa rất đẹp. Nữ tử có giá trị cao nhất thanh lâu này, vốn là một đóa mẫu đơn tươi đẹp cực kỳ, lúc này ngược lại còn đi giả dạng thanh cao như sương tuyết làm cái gì chứ?

“Hoa khôi đâu?” Nàng có chút không chịu nổi, trực tiếp hỏi.

Quy nô pha cho nàng một ly trà, cười nói: “Công tử chớ vội, lúc này mới vừa chính ngọ… Hoa khôi vừa mới ngủ dậy, chắc đang ở trang điểm đó.”

“Chiều chuộng như vậy?” Chu Nhan bắt đầu nổi cáu, “Còn phải đợi bao lâu nữa mới có thể gặp khách?”

“Hết cách rồi, khách bên ngoài muốn gặp Như Ý quá nhiều, hoa khôi đáp ứng không xuể, bèn lập ra một quy củ, ngoại trừ Hoa Lạc phu nhân sắp xếp, thì một ngày nàng chỉ gặp một vị khách mà thôi, sẽ trả tiền riêng.” Nói đến đây, hắn thấp giọng, dựng thẳng một ngón tay lên, “Một nghìn lượng vàng, lén trả cho nàng, không tính vào sổ sách của Tinh Hải Vân Đình.”

“Mắc như vậy?” Chu Nhan lấy làm kinh hãi, nhịn không được thốt ra, “Ngủ với cô ta mấy đêm, chẳng phải có thể mua một Giao nhân mới luôn sao?”

Quy nô thấy nàng ngại đắt, nhịn không được hơi biến sắc mặt, miệng lại cười nói: “Công tử nói như vậy có chút ngoài nghề rồi? Như Ý là hoa khôi Diệp Thành, mỹ nhân hàng đầu đó, mấy cô nương non tơ mới được Đồ Long hộ phá thân, máu thịt còn lẫn lộn làm sao mà sánh được? Nếu công tử ngại đắt…”

“Ai ngại đắt?” Chu Nhan sửng sốt một chút, vội vã cười lạnh một tiếng, “Thế nhưng dù sao cũng phải để người ta nhìn một cái chứ? Ngàn vàng đổi một nụ cười, ai biết có đáng giá nhiều như vậy hay không?”

Quy nô đại khái cũng nhìn quen phản ứng này của khách, cả cười một tiếng, nói: “Phải phải… Công tử nói có đạo lý, mời đi bên này.”

“Thế nào?” Chu Nhan bị hắn dẫn tới một gian phòng bên.

Quy nô kéo giấy mỏng đang che khung cửa sổ ra, giơ tay lên nói: “Mời nhìn.”

Chu Nhan nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi sửng sốt một chút. Tầng dưới bên ngoài có một cái đình viện. Rất nhỏ, cùng lắm ba trượng vuông thôi, bên trong chỉ có một mảng trắng đơn thuần, tựa như tuyết phủ. Tập rung nhìn lại, mới biết màu sắc đó đến từ hoa văn mà cây chổi trúc nhẹ nhàng quét bọt nước trên lớp cát mịn trải đầy sân.

Trong mảnh trắng thuần đó, chỉ có một màu đỏ duy nhất, là một cây san hô đỏ cao tới sáu thước.

Chạc cây tinh xảo đặc sắc, nghiêng nhẹ một bên, tinh mỹ tuyệt luân. San hô cao như vậy, có khi phải ba trăm năm mới lớn, được vớt lên từ vạn trượng dưới biển sâu, thế mà quanh thân không hề có một chút va chạm xước xát, là hàng loại một, ngay cả phủ Xích Vương cũng chưa từng có. Chỉ một cây san hô đỏ này cũng phải có giá mười vạn lượng vàng!

Bình luận

Truyện đang đọc