CHU NHAN

“Ha ha ha…” Nàng ngửa đầu nở nụ cười, cảm thấy thoáng cái đã sáng tỏ thông suốt, thần thanh khí sảng, gánh nặng đè ép nhiều ngày nặng trịch trong ngực lập tức biến mất, cười đến vui sướng không gì sánh được, “Còn sống… Còn sống! Thật tốt quá! Lại còn sống!”

“…” Phúc Toàn không biết nói cái gì, đầu đầy sương mờ nhìn thiên kim Xích Vương ngồi ở đằng kia, vừa lẩm nhẩm, vừa cười như một đứa ngốc.

“Thật tốt quá! Uyên… Uyên huynh ấy còn sống!”

Cách một chiếc rèm rất sâu, có người ở nội đường đang lẳng lặng nghe tiếng cười của nàng.

“Cục cục.” Con chim trắng bên cạnh khẽ kêu một tiếng, giương mắt nhìn sắc mặt y, có chút vẻ lo lắng sợ hãi. Nhưng mà Thời Ảnh ngồi ở sâu trong phủ Tổng đốc Diệp Thành nghe nghe tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc quen thuộc, sắc mặt lại trầm tĩnh như nước, không có chút gợn sóng nào.

Nàng cười vui vẻ đến như vậy, vui vẻ giống như một chuỗi chuông bạc vang lên ở góc nhà, hướng thẳng đến trời cao, khiến người nghe cũng cảm thấy trong lòng sảng khoái, chứng tỏ trong hơi một tháng này, nàng cũng đã phải chịu đựng không ít dằn vặt và dày vò đây.

Cho nên giờ khắc áp lực được cởi bỏ, mới có thể vui cười như vậy.

Thì ra, trong lòng của nàng, thật so coi trọng Giao nhân kia hơn bất cứ thứ gì.

“Có điều… Vì sao sư phụ lại phải gạt ta? Còn nói chờ ta tìm người báo thù?” Cười vang một trận, Chu Nhan mới nghĩ tới vấn đề này, thì thầm một tiếng, có chút không giải thích được, “Nếu như Uyên không chết, sớm muộn gì ta cũng sẽ biết mà! Tại sao người lại cố ý nói như vậy?”

Ở phía sau rèm, Thời Ảnh hơi cúi đầu, nhìn thẻ ngọc trong tay, không lộ vẻ gì. Trùng Minh giương bốn con mắt nhìn y một cái, lại bày dáng vẻ hiểu rõ.

“Bỏ đi… Sư phụ luôn luôn mặt lạnh, lại ít nói, đoán chừng là lười giải thích với ta những chuyện này đi?” Bên ngoài Chu Nhan lại thì thầm một tiếng, “Để Uyên chạy, đại khái người cũng cảm thấy mất mặt, cho nên không chịu nói đây? Thực sự là chết cũng giữ mặt mũi nhé!”.

Trùng Minh cục cục một tiếng, giương bốn con mắt nhìn người bên cạnh một chút, dùng mỏ đẩy tay y ra, ngươi xem ngươi xem, người ta đều cười thành cái gì rồi? Ý nghĩ trong lòng nếu còn không nói ra, với cái tính cẩu thả của nha đầu chết tiệt kia, phỏng chừng kiếp sau cũng không hiểu nổi tâm ý của ngươi đâu?

Nhưng mà tay áo Thời Ảnh phất một cái, đẩy con thần điểu lắm điều sang một bên, mặt lạnh không nói lời nào.

Bên ngoài, Chu Nhan đang nói mấy câu, không suy nghĩ cẩn thận xem chuyện gì đã xảy ra, lại cảm thấy may mắn, vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm: “Thật tốt quá! Nếu Uyên không chết, ta cũng sẽ không cần tìm sư phụ báo thù! Ấy, nói lời thật lòng, ta vừa nghĩ đến chuyện đánh nhau với sư phụ thì chân đã nhũn ra rồi”.

“Hả?” Phúc Toàn ở một bên nghe nàng cười khì khì, đầy đầu hơi sương.

Phía sau rèm, Trùng Minh nghe được lắc đầu, trong mắt lộ đầy vẻ trào phúng.

“Vốn là nghĩ, cho dù ta đánh không lại, bị sư phụ giết cũng tốt thôi.” Chu Nhan lắc đầu, thở dài, “Hiện tại hình như cũng không cần chết nữa.”

Câu cuối cùng của nàng nhẹ vô cùng, người phía sau rèm bỗng nhiên chấn động.

“Hả? Quận chúa còn có một sư phụ?” Phúc Toàn nghe chuyện không đầu không đuôi, chỉ có thể cười làm lành, miễn cưỡng nói tiếp trọng tâm câu chuyện, “Nhất định là một nhân vật rất giỏi ha?”

“Đương nhiên.” Chu Nhan nở nụ cười, tự hào đầy cõi lòng, “Sư phụ ta chính là người lợi hại nhất cái Vân Hoang này đấy!”

Ở phía sau rèm, ngón tay Thời Ảnh chậm rãi gõ trên thẻ ngọc, vẫn không nói gì.

“Ấy” Chu Nhan ở bên ngoài lại thở dài, không biết nhớ ra cái gì, lo lắng, “Có điều đợi lần sau gặp lại, người nhất định lại muốn đánh ta, rắc rối ta gây ra cũng lớn lắm!”.

Đúng vậy, ai kêu ngày đó nàng đầu óc mê muội, còn la hét kêu báo thù cho Uyên, muốn giết sư phụ? Phải rồi, còn nữa, câu nịnh hót bừa bãi lúc trước cũng bị người biết rồi! Trời ạ… Lúc đó không nghĩ, hiện ở nhớ lại, khi đó biểu cảm của sư phụ đáng sợ cỡ nào!”.

Nàng kinh ngạc nghĩ lại, không khỏi rùng mình.

Bỏ đi, nếu sư phụ không có giết Uyên, thì không có chuyện gì nữa. Dù sao nàng cũng không cần tìm y báo thù, cũng không cần ngươi chết ta sống… Cùng lắm ăn mấy trận đòn, nhõng nhẽo nịnh nọt, phỏng chừng sư phụ cũng sẽ giống như trước đây tha lỗi cho mình.

Lòng nàng tràn đầy sung sướng đứng lên, đưa tay cầm lệnh truy nã ề nói với Phúc Toàn: “Ấy, không sao rồi! Phải rồi, đợi Bạch Phong Lân trở về, ngươi nói với hắn, ta muốn đi Đế đô một chuyến, muốn hỏi xin hắn thủ lệnh ra khỏi thành, lát nữa ngươi kêu hắn chuẩn bị cho xong đi, ngày mai ta trở lại lấy.”

Nàng nói đến gọn gàng dứt khoát, chỉ coi thống lĩnh Tổng đốc Diệp Thành là một người thường cho nàng hô tới quát lui.

“Quận chúa phải ra khỏi thành ạ?” Phúc Toàn vô cùng kinh ngạc, nhưng không dám chất vấn, chỉ có thể luôn miệng đồng ý, “Được, chờ Tổng đốc đại nhân trở về, thuộc hạ nhất định bẩm báo!”

“Ừ, cảm ơn nhé.” Chu Nhan tâm tình tốt, cười híp mắt xoay người.

Nàng xoay người, chuẩn bị rời đi, bên ngoài dương quang cuối xuân xuyên thấu qua rèm cửa sổ, nhàn nhạt chiếu rọi ở trên người nàng, khiến thiếu nữ này giống như đi trong mây tía, xinh đẹp vô ngần.

Nhìn thấy nàng muốn đi, trong phòng, Trùng Minh dùng mỏ đẩy cánh tay Thời Ảnh một cái, bốn con mắt chuyển động nhanh như chớp, gấp đến độ trong miệng đều sắp bật ra tiếng người rồi. Nhưng mà thần quan mặc áo bào trắng ngồi ở chỗ tối, trong tay nắm chặt thẻ ngọc, cúi đầu nhìn lòng bàn tay, vẫn như cũ không nói một lời.

Con gái Xích Vương tâm tình thật tốt, nhảy tung tăng đi ra ngoài. Nhưng mà, mới vừa đi tới bên bậc thang, bỗng nhiên cảm giác phía sau có một đạo kình phong kéo tới!

“Ai?” Nàng lấy làm kinh hãi, không kịp quay đầu, không chút nghĩ ngợi giơ tay lên, kết ngay một cái ấn, mấy ngày nay thuật pháp của nàng đột nhiên tăng mạnh, phất tay một cái đã dựng thành “Lá chắn kiên cố”, có vật gì vừa xẹt qua đụng phải kết giới vô hình, lập tức phát ra một tiếng vang nặng nề, té xuống đất, toàn bộ kết giới đều rung lên.

“Ơ?” Nàng tập trung nhìn vào, không khỏi la thất thanh, “Chim… chim bốn mắt?”

Quả nhiên, có bốn con mắt màu máu đỏ cách kết giới trong suốt trừng mắt nhìn nàng, chuyển động nhanh như chớp, phẫn nộ mà hung ác. Mới nháy mắt vừa rồi, Trùng Minh hóa thành con chim nhỏ cỡ người tuyết muốn đi tới ngậm vạt áo của nàng, kết quả lại đụng đầu vào kết giới, gần như bị đụng đến vẹo cả mỏ rồi.

“Xin… Xin lỗi!” Chu Nhan vội vã phất tay giải tán kết giới, ôm nó vào trong lòng, giơ ngón tay lên, chỉnh lại cái mỏ bị lệch của Trùng Minh về như cũ, “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”

Thần điểu tức giận mổ vào mu bàn tay nàng một cái, nàng đau đến nhịn không được kêu một tiếng.

“Ai biết ngươi lại ở chỗ này chứ? Còn không nói tiếng nào đã bắt đầu cắn ta! Ta đây là ngộ thương ngươi thôi!” Chu Nhan giận dữ nói thầm, phảng phất bỗng nhớ ra cái gì đó, rồi đột nhiên đổi sắc mặt, thốt lên, “Úi! Nếu ngươi đã ở chỗ này, như vậy đến, sư phụ người… chẳng phải người cũng…”

Nói được phân nửa, nàng không nói được gì nữa, há to miệng kinh ngạc nhìn vào gian phòng.

Phía sau cửa lớn, sâu sau rèm che, một nam tử trẻ tuổi ngồi im trong bóng tối, đang im lặng nhìn nàng, ánh mắt sắc bén, gò má vắng vẻ như giếng cổ, không có một tia biểu cảm.

Sư… Sư phụ!

Trong một cái chớp mắt, nàng chỉ cảm thấy chân tay mềm nhũn, gần như muốn quỳ xuống ngay tại chỗ.

Nếu như không phải Trùng Minh kéo chặt lấy vạt áo của nàng, Chu Nhan gần như muốn bỏ chạy theo bản năng rồi, mà sau thời khắc kinh hãi ban đầu, đầu óc của nàng khôi phục lại chút tri giác, ở trên mặt vẻ ra một nụ cười nịnh nọt, ho khan một tiếng, nhích từng tí một qua, muốn nghĩ lời cầu xin tha thứ cho thật hay ho vào.

Đúng vậy, nếu đã gây họa, chọc giận sư phụ rồi, cũng không thể rúc đầu trốn cả đời được? Nếu sớm muộn cũng phải qua cửa ải này, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay gặp được, không bằng kiên trì qua cầu xin tha thứ đi.

Cứ với thái độ của sư phụ đối với mình trước kia, thì cứ ăn no một trận đòn, phỏng chừng cũng tốt rồi.

“Ơ… Vị này là…” Là tâm phúc, Phúc Toàn đương nhiên cũng biết gần đây Tổng đốc đại nhân tiếp đãi một vị quý khách trong viện sâu, nhưng mà thân phận đối phương thần bí, Tổng đốc đại nhân cũng không cho tôi tớ đi vào, nên lúc này cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng dấp vị khách quý này, không khỏi có chút luống cuống, không biết có nên ngăn cản quận chúa hay không.

Nhưng mà, bên này Chu Nhan vừa trưng bộ mặt tươi cười đi vào trong phòng, không đợi nàng cất được tiếng nào, Thời Ảnh đã đứng khỏi sạp, cũng không thấy nhấc chân, trong nháy mắt đã đến trước mặt nàng.

“Sư, sư phụ…” Chu Nhan theo bản năng hít một hơi lạnh, lui về sau một bước, nhưng mà phía sau lại như dựa vào một bức tường vô hình, không thể lùi lại được nữa, nàng chỉ cảm thấy lưng lạnh lẽo: Người… người muốn làm gì? Lặng thinh trừng mắt nhìn nàng như vậy, không phải muốn đánh mình chứ?

Nàng sợ đến ngực giật thột, sắc mặt trắng bệch, nhích đến bên cạnh Phúc Toàn một chút như muốn xin giúp đỡ. Nhưng mà kỳ lạ chính là trong khoảnh khắc, vị gia bộc gần trong gang tấc kia bỗng nhiên biến mất khỏi tầm nhìn của nàng.

Chu Nhan hít sâu một hơi lânhj, biết sư phụ đã bày thiên la địa võng, ngăn cách hết thảy chung quanh, chỉ có thể bất đắc dĩ thu hồi đường nhìn, cắn răng một cái, bỗng nhiên cúi đầu, quỳ sụp xuống đất, dùng thái độ chấp nhận ăn đòn nhận tội cúi đầu cả tiếng xin xỏ: “Sư… Sư phụ tha mạng! Đồ nhi biết sai rồi!”

Nói dứt lời, nàng ngừng thở đợi trả lời, ngực tính toán nếu như sư phụ hỏi nàng “sai ở chỗ nào”, thì trả lời ngay: “Động thủ với sư tôn, nói năng lỗ mãng, tội đáng chết vạn lần!”

Nhưng mà bên tai im phăng phắc, không hề có âm thanh gì.

Nàng nghĩ sư phụ còn đang tức giận, lưng lạnh lẽo, không dám ngẩng đầu, vội vã cúi đầu cả tiếng hô lần thứ hai: “Đồ nhi biết sai rồi! Cầu… Cầu xin sư phụ tha thứ! Muốn mắng muốn đánh, tuyệt không oán giận!”

Nhưng mà, lời nói ra rồi, xung quanh lại hoàn toàn yên tĩnh. Thời Ảnh vẫn không trả lời.

Tim Chu Nhan đập loạn xạ, cảm giác mồ hôi lạnh tuôn ra toàn thân, thấm ướt cả quần trong. Nàng cúi đầu miên man suy nghĩ, lại thấy bóng trắng nơi khóe mắt khẽ động, lòng đang vui vẻ, nghĩ sư phụ định đưa tay kéo nàng đứng dậy. Nhưng mà ngẩng đầu nhìn lên, lại phát hiện là Trùng Minh bay lên, dùng mỏ kéo lấy váy của nàng dốc sức kéo nàng đứng lên. Thần điểu bốn mắt nhìn nàng, trong đồng tử màu đỏ như máu tràn đầy lo lắng.

Làm sao vậy? Nó muốn bảo mình đừng làm như vậy sao? Tại sao… tại sao sư phụ không nói lời nào? Vì để cho sư phụ bớt giận, nàng vừa bước lên đã hành đại lễ như thế, phải biết rằng sau khi rời khỏi núi Cửu Nghi, nàng gần như không hề quỳ trước mặt bất kỳ ai nữa, cho dù là lúc phụ vương cuồng nộ muốn đánh gãy chân của nàng, nàng cũng tuyệt không khuất phục. Lúc này nàng làm đã hi sinh lớn như vậy, gần như vứt bỏ hết thể diện và khí thế rồi, chẳng lẽ y còn không chịu tha thứ cho nàng sao?

Chu Nhan cẩn thận ngẩng đầu, lại đối mặt với một đôi mắt lặng thinh.

Thời Ảnh đứng ở bên cạnh, lại vẫn là không nói gì, cũng không có hỏi “sai ở chỗ nào” như nàng đã đoán, chỉ cứ lặng yên nhìn nàng bằng ánh mắt sắc bén mà xa lạ, khiến lòng Chu Nhan lạnh lẽo, có một loại sợ hãi không giải thích được.

Nguy rồi! Sư phụ… Sư phụ lần này, xem ra thực sự tức giận lắm rồi?

Tiếng cục cục của Trùng Minh dần chuyển thành lo lắng, cố sức kéo nàng, muốn nàng đứng lên. Nhưng mà Thời Ảnh khẽ cau mày, ống tay áo phất một cái, lập tức quét con chim thần thích xía vào chuyện người khác này lăn qua một bên, sau đó đến gần một bước, quay về phía nàng vươn tay ra, rốt cục mở miệng nói ra ba chữ: “Trả lại cho ta.”

Chu Nhan theo bản năng run run một cái, lắp bắp hỏi: “Trả… Trả cho người cái gì?”

“Ngọc Cốt.” Giọng nói của Thời Ảnh lạnh lùng mà bình tĩnh.

“Đừng mà!” Chu Nhan lập tức cả kinh, rụt lại, bật thốt lên, “Rõ ràng… rõ ràng là người đã tặng cho con! Người… người tặng cho con năm mười ba tuổi ấy! Sao còn có thể đòi về?” 

Bình luận

Truyện đang đọc