CHU NHAN

“Cảm tạ”. Thời Ảnh nở nụ cười, cầm quả đỏ và cỏ linh chi trong tay, đi đến chỗ tảng đá màu trắng vẫn tu luyện lúc nhỏ khoanh chân ngồi xuống. Y hơi nhắm mắt lại, đặt thước ngọc ở trên đầu gối, áp tay hấp thu sức mạnh của linh dược, sắc mặt tái nhợt dần chuyển biến tốt hơn. Dù sao thân thể y cũng là của người mới chết đi sống lại, mệt mỏi suy nhược, cần một lần nữa củng cố lại căn cơ.

Mãi cho đến khi y nhắm mắt lại, nàng mới dám ngẩng đầu lên nhìn, len lén quan sát.

Có lẽ là vì từ nhỏ đến lớn quá sợ người này nên nàng không dám nhìn thẳng, không hề để ý sư phụ lại là một nam tử đẹp trai như vậy, mặt mày tuấn tú như tranh thủy mặc, kiệt xuất hơn người, giống như không thuộc về trần thế.

Nàng nhìn một chút, lại có chút ngây ngốc.

Mãi cho đến ba canh giờ sau, khi sắc trời dần tối, trời như lại muốn mưa, y mới mở hai mắt ra, hai tròng mắt sáng như sao. Tim Chu Nhan giật thột, vội vã nhìn đi chỗ khác, một lần nữa cúi đầu.

“Cũng khôi phục được đại khái bảy tám phần rồi, còn lại cứ từ từ là được”. Thời Ảnh phất vạt áo trước đứng thẳng người dậy: “Trở lại thần miếu xem tình hình rồi dọn dẹp tàn cục thôi…”.

Hai người rời khỏi Đế Vương cốc, bước đi theo thềm đá.

Chu Nhan đi sau y một bước, nhìn bạch y trước mắt, đột nhiên có cảm giác chỉ có thể nhìn mà không thể với tới, cõi lòng rối loạn, bước chân không khỏi chậm chạp nặng nề, tụt lại phía sau. Nàng có bao nhiêu mong muốn có thể tiếp tục sóng vai mà đi tiếp thế này, mãi mãi không đến đầu cùng. Nhưng mà, lại không thể.

Bởi vì nàng là tai tinh đã chịu nguyền rủa, sẽ mang đến tai họa cho sư phụ lần nữa.

Nếu như y lại phải chết vì nàng lần nữa, dù khả năng xảy ra chỉ là một phần vạn, nàng cũng thà rằng tự gi3t ch3t mình một trăm lần, ngăn chặn chuyện này xảy ra.

Có thể, Đại Tư Mệnh nói đúng, nàng nên biến mất khỏi cuộc đời của y.

Con đường đi từ Đế Vương cốc đến thần miếu Cửu Nghi không gần, dài chừng hơn một nghìn bậc thềm. Đi tới phân nửa, trời đang nhá nhem tối, mưa càng lúc càng lớn, mà Chu Nhan tâm thần hoảng hốt, lại không hề có chút cảm giác nào. Thời Ảnh đi ở phía trước giơ tay lên, lật cổ tay, trong lòng bàn tay biến ra một chiếc ô.

Y cầm ô, hơi dừng chân ở phía trên bậc thềm, như đang chờ nàng tiến lên.

Lòng Chu Nhan chợt căng thẳng, lại có chút nao núng, muốn dừng chân, nhưng mà y chỉ cầm ô đứng trên bạc thềm lẳng lặng nhìn nàng, chân nàng lại không dám dừng, đi mấy bước đã sóng vai với y ở trên bậc thềm.

Hai người đi song song dưới ô, mưa tí tách tí tách rơi trên tán, nhưng bầu không khí dưới ô lại vô cùng yên tĩnh.

Nghe được tiếng hô hấp gần trong gang tấc, nàng liều mạng khắc chế suy nghĩ của mình, không để cho mình suy nghĩ nhiều, nhưng mà nàng càng không muốn nghĩ tới, thì cảnh tượng sinh tử biệt ly ngày đó càng hiện ra rõ ràng trước mắt.

“Ta rất thích nàng, A Nhan… tuy rằng nàng vẫn luôn sợ ta”.

Nàng nhớ tới những lời cuối cùng y nói trước khi chết, tuy rằng gắng sức tiết chế, vẫn chứa đựng nhiệt thành khó có thể khống chế, nàng nhớ tới nụ hôn cuối cùng y đặt lên môi nàng, lạnh lẽo như tuyết, cùng với hơi thở từ từ biến mất. Tất cả những thứ này, chỉ cần vừa nghĩ tới, đã khiến trái tim nàng thắt chặt, nóng cháy như lửa, gần như không cách nào hít thở được.

Lời người nói khi đó, là thật sao?

“A Nhan?” Đột nhiên, nàng nghe được người bên cạnh hỏi một câu, nhìn thoáng qua nàng đang dừng bước lại không chịu đi, “Làm sao vậy?”

“Hả?” Nàng từ trong hoảng hốt giật mình tỉnh lại, “Không… Không có gì!”

Không xong rồi, sư phụ biết thuật đọc tâm, không phải đã biết trong nháy mắt vừa rồi nàng nhớ lại điều gì chứ… Mặt nàng đỏ lên, nhưng mà Thời Ảnh chỉ lắc đầu, nói: “Hình như con đã trầm tĩnh hơn rất nhiều so với trước đây, cũng không cười nhiều như trước nữa.”

“Hả…” Nàng lắp bắp, vội vội vàng vàng che giấu, “Thực sự không sao đâu ạ!”

“Yên tâm, ta sẽ không tùy tiện dùng thuật đọc tâm nữa.” Y nhìn thấu ngượng ngùng của nàng, chỉ thở dài rất khẽ, “Ta tôn trọng nội tâm và suy nghĩ của con. Nếu như con không muốn nói, sẽ không ai có thể miễn cưỡng con   ”

Nàng thở phào một cái nhẹ nhõm cả người, lòng có chút trống trải, không biết nói cái gì cho phải.

Lúc này, nàng có rất nhiều tâm sự, lại không nói nổi một câu. Nếu như y có thể trực tiếp đọc ra, nói không chừng sẽ tốt hơn.

“Trải hết thiên nhai ly biệt khổ, không ngờ trở về hoa phiêu linh”

“Đài hoa nhìn nhau không một lời, xuân xanh còn đó trời đã tối”

“Kể hết tương tư dưới đèn khuya, vui sướng một niềm hận xưa vạn mối”

“Nhất là nhân gian không giữ được, chu nhan từ kính hoa từ thụ (1)”

(Chú thích: (1) Đây là một câu trong bài “Điệp luyến hoa” của Vương Quốc Duy, nghĩa là: Nhân gian khó giữ lại nhất, khuôn mặt người con gái sẽ theo quy luật của tự nhiên mà dần già đi, gương kia không thể lưu giữ được thanh xuân, cũng giống như đến mùa xuân thì cây cối đâm chồi nẩy lộc, rồi đến mùa đông thì lại héo tàn)

Trong cơn hoảng hốt, nàng bỗng dưng nhớ lại bài từ có xuất xứ từ Trung Châu mà Uyên đã dạy nàng không lâu trước đây, bên trong chứa đựng bao nhiêu tình ý sâu sắc cùng nỗi buồn ly biệt, trở lại sau bao nhiêu tang thương sóng gió, lại chung quy hóa thành lặng thinh.

Hai người che dù, im lặng bước lên từng bậc thềm, bất tri bất giác đã đi tới trước thần miếu.

Tất cả thần quan và người hầu đều bị điều đi, cả ngọn núi Cửu Nghi trống trải chỉ có hai người bọn họ, gió lẳng lặng thổi qua núi vắng, tán cây xào xạc từng hồi như sóng vỗ, lộp độp những tiếng mưa rơi.

Thời Ảnh che dù đứng ở dưới bậc, nhìn tượng thần to lớn trong thần miếu, biểu cảm phức tạp. Nàng ở một bên lặng thinh đứng giữa trời, nhịn không được thở dài: “Lần gần nhất tới nơi này, cũng đã là năm năm trước rồi. Ngày đó con vừa định vào thần miếu thắp một nén nhang, nhưng người bỗng nhiên ngăn cản con, chẳng nói chẳng rằng đã bắt con xuống núi”.

“Không còn cách nào khác”. Bị nàng thình lình nhắc tới nợ cũ, Thời Ảnh hơi nhíu mày, “Khi đó con đã trưởng thành. Thần miếu không thể giữ nữ nhân.”

Chu Nhan vẫn rất tức giận: “Thế nhưng, người nói sẽ đến Thiên Cực Phong thành thăm con, sao người chưa từng đi!”

“…” Thần sắc y hơi thay đổi, không hề giải thích.

Phải, năm đó, sau khi nàng xuống núi, y đã không còn gặp nàng nữa, mặc dù nàng vài lần mời giục, y cũng chỉ hạ quyết tâm coi như không thấy

Hồi lâu, Thời Ảnh mới thấp giọng: “Ta vốn là muốn cắt đứt tất cả từ lúc đó.”

Nhân duyên đời người tan hợp hợp tan, như bèo trôi giữa biển rộng. Lúc đó y đuổi nàng đi, thì đã hạ quyết tâm cắt đứt tất cả, coi như hết thảy chỉ là tâm ma tự huyễn, ảo ảnh hư không, chẳng mấy chốc là có thể giống như nước chảy mây trôi, không còn dấu vết. Thế nhưng… y khổ tu ở trong Đế Vương cốc cả ngàn ngày đêm, chung quy vẫn chẳng thể tiêu diệt bóng ma trong lòng, cuối cùng vẫn đi đến cục diện hôm nay, giống như rút dao chém nước nước càng chảy mạnh.

Chu Nhan nghe vậy như lọt giữa sương mù, không biết “chặt đứt” y nói là có ý gì. Nàng muốn hỏi, nhưng nhìn ngữ khí và biểu cảm của y lúc này, rồi lại thoáng cảm thấy đây là chuyện không thể hỏi thì không khỏi lo sợ.

Hai người lặng thinh trong chốc lát, Thời Ảnh nhìn chăm chú vào tượng thần bên trong thần điện, bỗng nhiên nói: “Ánh mắt của thần thay đổi rồi, xem ra đã biết tất cả những chuyện xảy ra trên người ta”.

“Cái gì?” Nàng sửng sốt một chút, nhìn vào thần miếu.

Dưới đèn Thất Tinh, pho tượng vẫn giống y như cũ, đâu có thay đổi gì?

“Ta lớn lên ở trong thần miếu, đã từng thề sẽ chú tâm phụng dưỡng trước thần, tuyệt đối cắt đứt hồng trần.” Thời Ảnh cách một màn mưa, nhìn vào đôi mắt đen và vàng của hai bức tượng thần, trong giọng nói lộ ra nỗi khổ sở, “Thế nhưng, chuyện cho tới bây giờ, tấm áo bào trắng thần quan này, ta cũng đã không khoác nổi nữa.”

Cái gì? Chu Nhan kinh ngạc, nhớ tới lời nói của Đại Tư Mệnh. Chẳng lẽ lão nhân kia lại đoán đúng rồi: Sau khi đi dạo một vòng Quỷ Môn quan, sư phụ còn muốn từ bỏ thần chức?

“Bây giờ ta đã không phù hợp phụng dưỡng thần nữa, càng không phù hợp đảm đương chức Đại thần quan.” Thời Ảnh trầm mặc chốc lát, quả nhiên mở miệng nói: “Sắp tới, ta sẽ từ bỏ thần chức, rời khỏi núi Cửu Nghi.”

Đại Tư Mệnh quả nhiên liệu sự như thần! Trong một chớp mắt, Chu Nhan không khỏi hít một hơi khí lạnh: Nếu người như mình trải qua những chuyện như sư phụ, nói không chừng từ nay sẽ rời xa hồng trần, một mình sống ngoài thế đạo cho đến hết đời. Nhưng mà, người trái lại giống như Đại Tư Mệnh nói, hạ quyết tâm rời khỏi thần miếu!

Lão nhân này, mới là người nhìn thấu suy nghĩ của sư phụ nhất trên đời này đây?

Nàng mờ mịt hỏi: “… Người định đi làm cái gì?”

“Lưu lạc thiên nhai, quay lại hồng trần thế tục làm một người thường.” Thời Ảnh thản nhiên nói một câu, “Nửa đời trước của ta đã bị mai táng trong ngọn núi sâu này rồi, cho tới bây giờ, cũng nên đi ra ngoài ngắm nhìn trời đất này mới phải”.

“Ồ.” Chu Nhan không muốn quét bay sự hăng hái của y, bèn nói, “Lục hợp có phong cảnh vô hạn, chỉ riêng Tây Hoang chúng con, đã đủ cho người ngắm mười năm không hết!”.

Thời Ảnh gật đầu, dừng lại chốc lát, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nàng, hỏi: “… Nàng nguyện ý đi ngắm cùng ta không?”

Những lời này là nói thẳng rồi, cho dù trì độn như Chu Nhan cũng hiểu rõ. Nàng chợt chấn động, ngẩng đầu không dám tin, đối diện với ánh mắt của y. Dưới cây dù in hoa văn tường vi trắng như tuyết, hai tròng mắt y trong trẻo, giống như sao giữa trời đêm, như đang chờ đợi câu trả lời của nàng.

Khoảnh khắc ấy, lòng nàng như trúng đòn nghiêm trọng, nói không ra lời.

Thì ra, y không hề làm bộ quên, cũng không hề xem như lời nói ngày đó chưa từng nói qua! Y chung quy vẫn hỏi lại nàng một câu giống như vậy.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc