CHUYỆN TÌNH Ở TRƯỜNG HỌC PHÁP SƯ 2


Chap 11: Hibiki no shirabe
Sau khi để cho tôi tĩnh tâm hoàn toàn. Mẹ và người thân bắt đầu vào thăm hỏi tôi. Xem nào, người nhà thì không nói nhưng mà các cô nàng Quận chúa và các vị Vương tử ở đâu ra một hàng dài thế này? Nhìn cái bản mặt của họ, tôi thà ở một mình, không cần ai thăm hỏi còn tốt hơn. Thiết nghĩ nếu như không có ba tôi, liệu sẽ có mấy người đứng đây, hỏi tôi đầy quan tâm, ân cần thế này? Tôi phát mệt với trình độ diễn kịch của họ rồi. Cơ mà cái cách hỏi thăm của họ thì rất là văn vẻ, mượt mà. Tôi nghe mà cứ như kiểu mình đang học một lớp xã giao ấy. Cũng may người nào cũng giống người nào, nói chuyện giống nhau y hệt. Câu bắt đầu bao giờ cũng là “ Chào Công nương, tôi là….., hôm nay…., rất vui vì Công nương không sao, vẫn khoẻ mạnh…”. Xong cái điệp khúc chào hỏi, họ khúm núm tặng quà, chờ tôi hồi đáp. Hờ hờ, dù sao họ cũng đã khách khí thế thì tôi cũng chả ngại góp vui cùng họ. Diễn cũng một chuổi động tác lặp đi lặp lại: cười tao nhã, đỡ lấy quà, nói: “Cảm ơn vị A, B, C đã lo lắng cho ta. Ta chắc chắn sẽ nhớ tên các vị khi trò chuyện cùng ba và bác tôi”. Nói đến đây là case closed, người A biến và người B vào. Cứ thế cho đến khi hết cái hàng dài đằng đẵng như khách hàng chờ ở cửa hàng giảm giá. Đông nữa là tôi rách miệng rồi, tiếp họ xong cái miệng của tôi cũng chẳng nhếch lên nổi để húp cháo nữa. Cái đời tôi đúng là quá buồn.
Vì bị gãy hai cẳng một tay nên bây giờ tôi đã trở thành một kẻ khuyết tật thật sự nằm bẹp trên giường. Vì bận việc, ba mẹ cùng người thân tôi đều đã về, chỉ có Akêmi là ở bên cạnh chăm sóc tôi. Kể ra thì có một cô bạn thân thế này thì thật là tuyệt. Nhưng mà cho dù tôi là một đứa tự kỉ thế nào đi chăng nữa thì cũng biết chán cái việc nắm giường, chả làm được gì. Tôi thề là vì lí do này mà tối nay tôi không ngủ được. Bởi vì chiều nay tôi đã ngủ cho phần buổi tối rồi. Số tôi đúng là đen như than!
Còn đang bứt tóc vì khó chịu thì cánh cửa sổ đột nhiên bật mở, ánh trắng trắng toát theo đó mà tràn vào phòng, gió cũng không chịu kém cạnh, hất tung cái rèm buộc hai bên mép cửa. Tôi còn chưa kịp hiểu điều gì thì một bóng người đã nhảy lên bệ cửa sổ. Vì ánh trăng theo đó mà vào nên tôi không thể thấy khuôn mặt của người đó, chỉ biết đó là một tên con trai. Hử? Con trai? Nửa đêm nữa hôm vào khu vực kí túc xá nữ đúng là không phải loại người tốt đẹp gì rồi. Nghĩ đến đây, tôi lấy hơi, mở miệng, chuẩn bị một cú hét ngang loa thùng thì ngay lập tức người đó dùng bịp miệng tôi lại, miệng thì thầm:
- Tôi đây mà!
Giọng nói quen thuộc vang lên làm tâm tình đang ở mức thảm hại của tôi vọt lên thẳng mức độ hưng phấn. Tôi nhớ rõ sáng nay cậu ta không đến thăm tôi, thật không ngờ bây giờ lại có mặt. Gật gật cái đầu tỏ vẻ đã hiểu, tôi chờ cậu ta bỏ tay ra rồi reo khẽ:
- Jun, sao bạn lại vào đây giờ này
- Thì sáng không vào được chứ sao? – Jun lười biếng ngồi xuống ghế, vớ lấy quả táo và ngoạm hết sức tự nhiên.
Nhíu mày khó hiểu, tôi thắc mắc:
- Tại sao?
- Tại ông anh trai song sinh quý hoá của cậu không cho tôi vào. – Ngừng một lúc để nuốt xong miếng táo, Jun lại tiếp tục bằng cái giọng khe khẽ: Sáng nay có thất vọng không?
Tôi còn chưa kịp thắc mắc tại sao anh hai tôi không cho cậu ta vào thăm tôi thì câu hỏi tiếp theo đã làm tôi trống rỗng đầu óc, kết quả là mãi một lúc sau tôi mới lấy lại tinh thần cho ra lò một câu nói hoàn chỉnh:

- Vớ vẩn, tớ đây việc gì phải thất vọng? Người ta đến thăm tớ đông nghìn nghịt, thiếu một người thì có là gì. – Tôi thế lời tôi nói là sự thật, tôi không thất vọng đâu chỉ buồn thôi. Hiển nhiên tôi không thể cho Jun biết được, thật may là bóng tôi đã giúp tôi che đi hai gò má đang nóng bừng này.
Không chất vấn gì thêm, Jun nhún nhún vai, đặt phần táo thừa vào lại chỗ cũ rồi hỏi:
- Chán lắm đúng không? Có muốn ra ngoài đi dạo không?
Ngay lập tức, tôi gật đầu như gà mổ thóc nhưng nhìn lại tình trạng của mình, tôi lại thở dài, nhìn người trước mặt với ánh mắt cầu cứu.
Jun cười hìhì, trấn an:
- Không lo, ít nhất thì bây giờ bạn cũng ngồi được. Đi nào!
Sau câu “đi nào” Jun nhẹ nhàng bế tôi lên, phi thân ra khỏi cửa sổ. Bây giờ là 1 giờ sáng nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh nhờ ánh trăng huyền ảo trên đầu.
Jun bay khá chậm, có lẽ cậu ta ngại tôi còn đang bị thương. Điều này làm tôi bỗng dưng thấy cảm động, hình như cậu ta là người duy nhất ôm tôi vào lòng một cách nâng niu như vậy. Bất giác tôi níu chặt lấy vạt áo cậu ta, ghé sát đầu vào lồng ngực ấp áp, hưởng thụ mùi bạc hà thoang thoảng trên đó và lắng nghe trái tim cậu ta đập từng nhịp, đập từng nhịp. Đối với tôi, được như thế đã là quá mãn nguyện. À không, có lẽ vẫn còn một yêu cầu nho nhỏ nữa, đó là thời gian bay của cậu ta hãy kéo dài ra, dài thật dài để tôi có thể ích kỉ hưởng thụ thêm một lúc nữa.
Có vẻ như ông trời cũng đã nghe lời cầu nguyện của tôi cho nên Jun đột nhiên giảm tốc độ, bay mà cứ như đi bộ. Mãi một lúc sau cậu ta mới đáp xuống vách núi dạo nọ, đỡ tôi dựa vào một thân cây cổ thụ to.
Nơi này về đêm đúng là tuyệt đẹp. Thảm cỏ nhuốm sương dưới ánh trăng trở nên long lanh như được dát pha lê. Cây cối xung quanh tĩnh lặng, lâu lâu một vài sợi dây leo lại đung đưa theo những cơn gió nhẹ. Ở phía trên, bầu trời rộng lớn bỗng chốc được thu vào tầm mắt rõ mồn một với hàng nghìn ngôi sao và mặt trăng tròn trịa. Nhưng có thể vì trăng tối nay sang quá nên những ngôi sao xung quanh bỗng chốc trở nên mờ nhạt, không nhìn rõ.
Tôi và Jun không nói chuyện trong một khoảng thời gian khá lâu. Mãi một lúc sau cậu ta mới lên tiếng:
- Emi – chan có thích hát không?

Tôi lắc đầu.
Mọi người đều nói tôi có giọng hát rất hay, rất sáng và rất trong. Thậm chí so với mẹ, tôi còn hơn vài phần. Nhưng đương nhiên giọng hát của tôi không có nhiều người may mắn được thưởng thức. Đơn giản là vì tôi không thích hát, không thích ngân nga cái gọi là giai điệu. Tôi không biết tại sao mình lại như vậy, có thể là vì mỗi khi tôi hát sẽ có người so sánh nó với mẹ, với những người khác. Bản thân tôi đã bị so sánh quá nhiều, tôi không muốn ngay cả giọng hát mà tôi luôn tự hào bị đem ra so sánh. Tôi chỉ hát khi tôi buồn và muốn xả stress thôi.
Jun lại rơi vào trầm mặc, sau đó cậu ta cười, rút ra một cây sáo và nói:
- Nếu vậy, đêm nay tôi sẽ lại độc tấu!
Rồi Jun lấy hơi, thổi. Giai điệu êm đềm mà trầm buồn vang lên, xen lẫn với tiếng gió và ánh sáng của trăng sao. Tuy tôi biết Jun rất tài giỏi nhưng tôi cũng đã nghe rất nhiều người thổi sáo, thậm chí còn được lĩnh giáo hai cao thủ là ba tôi và anh hai nhưng mà không hiểu sao tôi lại cảm thấy giai điệu của Jun mới lọt được vào trái tim chai sạn của tôi, rửa đi hết mọi thứ bên trong và chỉ để lại cảm giác yên bình, thanh thản.
Hơn nữa, hình ảnh của Jun lúc này thì phải nói sao nhỉ? Ừm…rất đẹp trai, đẹp y như một vị thần vậy. Bình thường cậu ta đã đẹp rồi nhưng mà đẹp nhất chính là lúc này đây. Mái tóc đen của cậu ta khẽ bay, đôi mắt nhắm hờ để lộ hàng mi dài, cong nhuốm một chút u buồn. Những ngón tay thon dài điêu luyện nhấp xuống, cùng hơi thở tạo nên giai điệu tuyệt vời. Dưới ánh trăng bạc, tất cả càng thêm huyền ảo, đẹp đẽ.
Tôi dựa đầu vào thân cây, môi khẽ cười. Khúc nhạc Jun thôi nghe quen lắm. Hình như ba rất hay đánh piano bài này vào ngày sinh nhật của mẹ. Ông nói đó là giai điệu đầu tiên ông dành tặng ẹ và cũng chỉ dành riêng ẹ thôi. Tôi cũng nghe mẹ hát, mẹ nói đó là ca khúc truyền thống có từ rất lâu đời, tên nó là Hibiki no shirabe.
Khúc nhạc kết thúc, tôi có chút thất vọng. Định mở miệng nói nhưng lại chẳng biết nói gì ngoài việc chẹp miệng khen ngợi:
- Hay thật đó! Nó là hibiki no shirabe đúng không?
Jun gật đầu, nhìn tôi cười:
- Emi là người đầu tiên được nghe tôi thổi sáo đấy. Trước giờ tôi độc tấu và cũng là thính giả duy nhất!

Tôi nhìn Jun đang ngồi một chân duỗi một chân co bên cạnh. Cậu ta ngẩng đầu nhìn trời, bóng dáng thoáng vẻ cô độc.
Cả hai chúng tôi lại rơi vào im lặng một lần nữa. Có thể là do có quá nhiều lời muốn nói nhưng không biết phải mở lời. Thế là…im lặng.
Đột nhiên, Jun cười, nhìn tôi hỏi:
- Cậu có biết truyền thuyết về bài hát này không?
Tôi gật đầu, đáp:
- Đây là bài hát có từ lâu đời. Tương truyền, vị thủ lĩnh tối cao và phu nhân của mình – Thánh nữ mang nguyên tố nước đã tạo nên những lời ca này cứu rỗi Pháp sư bóng tối muốn cải tà quy chính. Người ta còn nói nếu biết cánh, bài hát này có thể được sử dụng như một thần chú để thanh tẩy Hắc huyết của Pháp sư bóng tối. Nhưng để thực hiện thần chú phải có hai người và hai ngưòi đó phải yêu nhau sâu đậm…yêu đến nỗi cả trời đất đều phải cảm động…yêu đến nỗi bóng tối cũng phải biến tan. – Theo trí nhớ, tôi moi móc là được như vậy
- Nhưng chỉ là truyền thuyết phải không? Hắc huyết nếu như có thể thanh tẩy bởi một bài hát thì đó không phải kì tích mà là kì diệu. Nói cách khác chỉ là ảo tưởng mà thôi. – Ngừng một lúc cậu ta tiếp tục: Pháp sư bóng tối sao có thể được cứu rỗi chứ? Một là chết hai là giành lấy sự sống. Chỉ vậy thôi!
Jun cúi đầu, không nhìn tôi nữa. Qua mai tóc bay phất phơ, tôi bắt gặp nụ cười buồn mà tôi chưa bao giờ được thấy ở người con trai trước mặt. Tối hôm nay, Jun hệt như một con người khác vậy, một con người tôi chưa từng biết đến.
Một lúc sau, Jun vỗ đầu, nhún vai nói với tôi:
- Muốn cho Emi xem cái này nhưng có vẻ hôm nay Emi không gặp may rồi.
Tôi chớp mắt không hiểu. Đang định mở miệng hỏi xem đó là cái gì thì trời đột nhiên tối sầm. Ngước lên trời mới hay thì ra là có một đám mây lớn che đi mặt trăng đang sáng vằng vặc. Tất cả tối đen, tôi chẳng thể nhìn thấy Jun và ngược lại cũng vậy. Còn đang không hiểu chuyện gì tôi chợt nghe thấy vài tiếng sột soạt rất rõ. Hiễn nhiên đó là do Jun tạo ra nhưng mục đích là gì thì tôi mù tịt, chỉ nghe thấy cậu ta hét lớn:
- Emi may mắn đó!
Hờ hờ, vừa nói người ta không gặp may giờ lại nói may mắn rồi. Cơ mà còn chưa kịp châm chọc cậu ta thì hàng trăm đốm nhỏ phát ra ánh sáng màu xanh vàng nhấp nháy đột nhiên xuất hiện. Tôi sững sờ, không kìm nổi nỗi sung sướng, reo lên:
- Đẹp quá!

Đây là đom đóm, hàng trăm, hàng nghìn con đom đóm đang bay.
Hoá ra Jun nói tôi không may là bời vì ánh trăng quá sáng, còn tôi may mắn là bởi vì nhờ có khoảng khắc đám mây đó kéo đến nên tôi mới được chiêm ngưỡng những con đom đóm đẹp tuyệt này. Và tiếng động phát ra là do Jun làm để đom đóm bay lên.
Lần đầu tiên, tôi khóc… vì cảm động.
- Emi – chan, cho dù sau này có gặp phải chuyện gì cũng chỉ được rơi lệ vì vui mừng thôi đấy.
Tôi không biết tại sao trong bóng tối, cậu ta biết tôi rơi lệ, có lẽ là do tiếng sụt sịt phát ra. Rồi tôi cũng hét to đáp lại:
- Tôi biết rồi!
- Emi, tôi… – Giọng nói của cậu ta đột nhiên có phần lúng túng: tôi…tôi thích cậu!
Tôi sững người, đôi tay đang dụi mắt vội vàng đưa lên tai vỗ vỗ.
- Thật đấy! – Lần này, giọng nói bỗng trở nên nghiêm túc lạ thường.
Tôi một lần nữa bất động. Mây kéo đi để ánh trăng soi lên gương mặt bối rối của người con trai đứng trước mặt tôi.
Hơn bao giờ hết, tôi cũng muốn nói “tôi cũng thích cậu” nhưng tôi lại im lặng không rõ lí do. Có thể là tôi biết khoảng cách của chúng tôi quá xa, xa đến nỗi không có cách nào rút ngắn.
Sau này nhớ lại, tôi đã nghĩ có thể lúc đó trái tim trai sạn của tôi không thích ứng được tình cảm đáng quý ấy. Hoặc cũng có thể, nó đã lí trí hơn cả bộ não để nhận ra, tình cảm đó chẳng đáng một xu và rất rẻ tiền.


Bình luận

Truyện đang đọc