CHUYỆN TÌNH Ở TRƯỜNG HỌC PHÁP SƯ 2


Chap 3: Niềm kiêu hãnh của Kị pháp.
Không biết mắt trong người khác tôi là người thế nào nhưng theo nhận định của riêng tôi thì tôi là một kẻ hướng nội. Không phải tôi tự tạo ra vỏ bọc hay kiêu kì mà với lí do mọi người đã biết rõ ấy. Ngoài việc nói chuyện với Akêmi tôi chỉ còn cách đọc sách và dần dà tôi đã trở thành một con mọt sách không hơn không kém.
Mẹ nói tôi nên làm quen với nhiều bạn, mở lòng ra. Nếu may mắn tôi sẽ tìm được một nửa của mình. Thế nhưng giờ thì sao nào, tuổi thanh xuân của tôi sớm muộn cũng sẽ bị chôn vùi trong những giá sách thư viện mất. Tôi đã từng ghen tỵ với mối tùnh của ba và mẹ, nó thật khiến tôi ngưỡng mộ và ao ước. Thế nhưng bao giờ mẹ cũng hất tự tin nói trên đời chỉ có duy nhất một cuộc tình như thế thôi và tôi nghĩ nó là đúng bởi vì trên đời này đào đâu ra một người giống ba? Con trai như thế chết cả rồi! À không ý tôi là ngoài ba và anh tôi ra. Mà tôi đang nghĩ cái gì vậy trời? Có phải chán quá nên tự kỉ không?
Xua đi cái ý nghĩ vẩn vơ trong đầu, tôi bước nhanh về phía thư viện. Chọn cái bàn thật khuất, tôi hăng hái đặt chồng sách lên bàn và hăm hở đọc dòng chữ đầu tiên. Đối với tôi, mỗi lần đọc sách thì đọc dòng chữ đầu là thích thú nhất! Cứ như kiểu mình mở cửa sổ và gió lập tức lùa vào ấy. Nhưng tôi chưa kịp đọc một chữ thì…..
-Oh, em gái sinh đôi của Ryan đây sao?
Tôi bực tức ngẩng đầu lên, giây phút hạnh phúc ngắn ngủi đã bị kẻ này phá nát. Chắc cũng lại định gây chuyện chứ gì. Thế như chẳng những không sợ bộ mặt của tôi, hắn còn tiến sát hơn nữa, ra vẻ ngắm nghía rồi phán:
-Công nhận là rất giống nhau, nhất là cái mặt.

Tôi thu lại bộ mặt bực tức, nhìn người trước mặt đầy e dè. Đương nhiên là giống nhau rồi. Chúng tôi là anh em sinh đôi cơ mà. Hoá ra tên này không phải đang chọc ngoáy tôi. May thật!
-Thật à? – Tôi làm bộ hỏi.
Sau câu nói này, khuôn mặt của tên phá đám lập tức biến đổi làm tôi lạnh cả gáy, trông nó gian khiếp được, nhất là cái điệu cười phát ớn của hắn. Sao tôi thấy nó giống điệu cười của ba trước khi quyết định cắt tiền tiêu vặt của tôi khi tôi phạm lỗi vậy trời? Ghê quá!
-Uh, cái mặt đều đần đần giống nhau! Mắc cười không chịu được!
Hừ, tôi quá chủ quan để rồi. Tên này muốn chết nên mới dám xúc phạm anh tôi và tôi. Cái mặt đần đần? Mắc cười? Vậy mặt hắn có lẽ giống mặt ngựa. Tôi lướm hắn đến suýt rách cả mắt, đừng lầm tưởng tôi lầm lì trên lớp mà nghĩ tôi dễ bắt nạt. Dòng họ Sawada, ai cũng là cáo già hết (t/g: đúng, đúng) Đụng đến tôi thì được nhưng chạm đến anh tôi thì, xuống địa ngục đi!
-Cô không biết đau mắt à?
Không thèm trả lời câu hỏi của anh ta, tôi xì một cái rõ dài rồi ra vẻ bình thản:
-Tôi hỏi anh một câu được không? – Tôi cười trong bụng, trả lời xong câu này là tên khốn này chết chắc.
Thế nhưng tôi lại xém té ngửa khi anh ta cười tà rồi trả lời:
-Cô vừa hỏi xong rồi!!
-Vậy hỏi hai câu được không?
-Cô vừa hỏi câu thứ hai đó!

-Vậy thì bốn câu nhé? – Nộ khí của tôi bắt đầu tăng.
-Hết rồi!
-Chỗ nào? – Tôi la lên, đó mới là câu số 3.
-Đó! Cô vừa hỏi đấy
-“…………” – Điên rồi, tôi muốn điên thật rồi. Tên khốn này dám chơi tôi. Quán quân à nhầm á quân nói xoáy mà lại bị tên khốn này chơi xỏ sao? Không đời nào!
-Anh chỉ cần trả lời có hoặc không thôi! Bố mẹ anh có biết anh là gay không? – Tôi chuẩn bị ngắm khuôn mặt lúng túng của hắn. Hehe, cho dù trả lời là có hay là không thì cũng tự thừa nhận bản thân mình là gay. Tôi tự phục mình quá.
-Có hoặc không thôi! – Chẳng tỏ vẻ gì là lúng túng, hẳn ta tỉnh bơ trả lời.
Lần này tôi thật sự ngã ghế rồi. “Ma trận” có một không hai của tôi, huhu tên này phá mất rùi. Tôi không chịu đâu!
-Ý anh là gì?

-Cô nói tôi chỉ cần trả lời “có hoặc không thôi” cơ mà! Đấy, trả lời rồi đấy!
Tôi muốn giết hắn, muốn giết hắn nhưng lực bất tòng tâm. Nhỡ may hắn dùng pháp thuật làm tôi bay vào giá sách rồi viện lí do là luyện tập pháp thuật thì sao? Hắn là Pháp sư thật đấy, còn tôi thì ngoài tài chém gió ra thì chả có gì. Nuốt cực tức thôi, phải rồi….hít thở nào….(t/g: =.=).
Thế nhưng hắn vẫn chẳng chịu buông tha tôi mà tiếp tục lấn tới:
-Cái mặt trông đã đần hoá ra bên trong cũng thế nhỉ?
Lại cái điệu cười đấy. Trêu chọc tôi xong, hắn bước đi như chưa có chuyện gì. Tôi hộc máu mà chết mất thôi. Tôi nguyền rủa hắn thực sự là gay, thực sự là gay! AAAAAAAAA.


Bình luận

Truyện đang đọc