CHUYỆN TÌNH Ở TRƯỜNG HỌC PHÁP SƯ 2


Tôi giật mình, cả cơ thể cũng vì thế mà cứng lại. Qua lỗ đục trên mặt nạ, tôi thấy rõ đôi mắt đen thật đen của Raito. Như một phản xạ, tôi nhanh chóng khẳng định:
- Raito?!
Người đeo mặt nạ hổ lắc đầu, quơ quơ ngõn tay chỏ, đáp:
- Nhầm rồi, là Kenshin! Người cùng bạn tham gia lễ hội này là Kenshin, Emi!
Tôi phì cười nhưng tiếng cười nhẹ rất nhanh chóng hoà lẫn vào tiếng nói chuyện rôm rả xung quanh nên có lẽ người trước mặt tôi chẳng hề hay biết. Mà tôi cũng không rõ dưới lớp mặt nạ hổ kia, trạng thái biểu cảm trên khuôn mặt Kenshin như thế nào. Liệu cậu ta có đang đỏ mặt như tôi hay không?
- Làm sao cậu nhận ra tôi? – Điều này tôi thật muốn biết, chẳng lẽ chữ duyên là có thật?
- Linh cảm thôi! Mà khéo khi chúng ta có duyên thì sao? – Kenshin vừa nhún nhún vai vừa nói bằng cái giọng ngả ngớn như buổi tối tuyết trắng vài tháng trướcớc.

Tôi trề môi, tự ình thêm chút hy vọng, nghi hoặc hỏi:
- Phải không!
- Có lẽ…!
Tôi thở dài, có chút cay đắng. Những tưởng bản thân có một điểm nào đó đặc biệt để cậu ta nhận biết, ai ngờ cậu ta chỉ lí giải bằng hai từ “linh cảm”, còn cái duyên, cậu ta cũng chẳng khẳng định mà cho tôi một câu trả lời vu vơ rằng “có lẽ…”
Nếu như…nếu như linh cảm là sai thì sao?
Như thế, chẳng phải cậu ta sẽ đứng đây với một người con gái không phải là tôi hay sao?
Nghĩ đến đây, lòng tôi chợt se lại, cảm giác khó chịu bất giác nổi lên dữ dội.
Tất nhiên, suy nghĩ của tôi Kenshin chẳng hề hay biết.
Một lúc sau, khi tất cả mọi người đã chọn xong cặp, vài người phục vụ liến nhanh nhẹn tiếng đến, trên tay họ là những sợi dây màu đỏ khá đẹp mắt. Một người trong số đó tiến lại gần tôi và Kenshin, bằng vài động tác đơn giản, cổ chân trái của hai chúng tôi bị người đó buộc chặt lại với nhau, cánh tay trái của hai chúng tôi cũng bị tương tự. Tôi và Kenshin dán sát vào nhau từa như hai anh em song sinh bị kết dính từ trong bụng mẹ. Ba sợi dây ở cổ chân, cổ tay và bắp tay siết chặt như hai cái còng khiến chúng tôi không thể nào nhúc nhích. Làm một hành động riêng lẻ mà không có sự phối hợp của người kia là điều không tưởng.
Vài phút sau, các cặp đôi băt đầu tiến vào vạch xuất phát chờ bố Raito ra hiệu lệnh. Ở phía trước, cách tất cả chúng tôi khoảng hơn 200 mét, một sợi dây đỏ treo đầy chuông gió được giăng sẵn chờ cặp về nhất. Tiếng chuông gió kêu linh linh còn trái tim tôi thì kêu gào như sấm nổ. Tôi thật sự lúng túng.
Thật ra, tôi chưa bao giờ chơi trò chơi này cả. Tôi không biết quy luận để đi lại ăn ý, càng không biết làm sao để có thể tăng tốc độ.
Nếu bên cạnh tôi đây là một ai đó xa lạ, cho dù có chậm, có thua thì tôi cũng chẳng để ý. Nhưng người bên cạnh tôi là Kenshin, tôi tự dưng sợ chúng tôi sẽ như gà mắc tóc mà cùng nhau ngã nhào, sẽ không có một chút ăn ý nào cả.
Hiểu lệnh vang lên, hai mươi cặp đôi bắt đầu xuất phát. Có cặp rất ăn ý, đi lại rất tự nhiên. Cũng có cặp gặp vài rắc rối, vấp vài bước rồi bắt đầu có nhịp. Chỉ riêng tôi và Kenshin là không tiến được bước nào. Cậu ta bước chân nọ, tôi lại xọ chân kia. Cánh tay trái bị buộc chặt rất vướng víu. Có vài lần, tôi đã muốn ngã nếu như không có Kenshin nâng đỡ. Các cặp khác đã đi gần được một nửa quãng đường, trong khi chúng tôi mới chỉ tiến được vài bước.

Tiếng cổ động, tiếng bình luật cùng giục dã khiến tôi càng thêm lúng túng. Người tôi phát run và thứ nước mằn mặn mà tôi cố kìm bắt đầu tuôn ra dưới chiếc mặt nạ mèo có nụ cười tươi đến tận vành tai.
Thật xấu hổ, thật nhục nhã, thật sợ hãi. Dường như cả thế giới bắt đầu chỉ chỏ, cười nhạo, bàn tán, bình luận, mà tôi…cứ như một con ngốc chỉ có thể bất lực dưới lớp mặt nạ cười.
Tôi…bỏ cuộc, muốn chạy thật nhanh ra khỏi nơi này.
Tôi ghét mình tình huống này, ghét mình bất lực thế này, rất ghét, rất ghét cũng thực hận, thựa hờn.
Trong lúc hoang mang nhất, đột nhiên tôi cảm nhận được những ngón tay thon dài của Kenshin từ từ đan lại vào giữa những ngón tay của tôi. Một cái nắm tay thật lạnh nhưng thật chắc khiến tôi thật an tâm. Giữa cơn mưa hoa không ngừng rơi và tiếng gió nhè nhẹ thổi, giọng Kenshin thật nhẹ, thật bâng quơ nhưng lại đủ sức len lỏi khắp mọi cảm quan của tôi khiến tôi tràn đầy hy vọng. Cậu ấy nói:
- Emi, đừng lo, có tôi ở đây!

- Emi chỉ cần nắm lấy tay tôi thôi, tôi sẽ dắt bạn, chúng ta… sẽ cùng đi!

Tôi bật khóc, nước mắt tràn đầy khuôn mặt nhưng chẳng thể lau. Tất cả nhoè đi, nhoè đi, tất cả âm thanh lẫn hình ảnh, tất cả sự dè bỉu, cười nhạo lẫn bàn tán, khinh thường, tất cả đều mất, mất đi…
Tất cả chỉ là tôi và Kenshin với cái nắm tay không ấm nhưng thật chặt, với những bước chân đều đều thoải mái, với sợi dây có treo chuông gió đang đang cất lên những tiếng kêu trong trẻo ngày một gần và cả lòng tin của tôi với Kenshin ngày một sâu.
Từ cặp đôi chậm nhất, chúng tôi dần vươn lên và không khó nhọc để trở thành cặp đầu tiên bước qua vạch đích. Những tràng vỗ tay, những lời khen ngỡi lẫn kinh ngạc, tôi đều không cần. Tôi cười chỉ vì một cái siết tay của Kenshin.
Bố Raito bước đến, niềm nở tặng hoa, trao quà rồi hào hứng nói:
- Nào, mọi người. Phần được mong chờ nhất đã đến, mời các người chơi tháo mặt nạ ra để nhận biết nhau nào.
Tôi rùng mình, trở về thực tại. Tôi đã quên mất, mình rất có thể bị gia đình bắt gặp.


Bình luận

Truyện đang đọc