CHUYỆN TÌNH Ở TRƯỜNG HỌC PHÁP SƯ 2


Chương 46: Ván cược chỉ có một nửa phần thắng
Tàu điện bắt đầu hạ tốc độ rồi dừng lại. Từ đằng xa, tiếng loa vọng lại báo hiệu cho hành khách tàu đã đến ga. Như đã quá quen thuộc, hành khách trong khoang bắt đầu đứng dậy, ra khỏi tàu, hoàn toàn không nhớ gì về chuyện khủng khiếp ban nãy. Thật may là không ai mất mạng và các vết thương của họ đã được Kenshin chữa lành.
Ra khỏi tàu, bốn người chúng ta tiếp tục bắt taxi, đi quãng đường 8,8 km để đến địa phận của ngôi đền. Trong suốt cuộc hành trình kéo dài 18 phút, không ai mở miệng nói lấy một câu. Tất cả đều mang tâm trạng nặng nề, bởi không ai biết trước mắt sẽ gặp phải vấn đề gì. Rõ ràng là cuộc tấn công của quỷ oni ban nãy chỉ là khúc dạo đầu. Và chúng ta chỉ thoát khỏi sự trầm mặc ấy khi taxi đến nơi.
- Có kết giới quỷ đấy, xem chừng có vài thứ đã lọt vào nơi tôn nghiêm này rồi! – Ryu lên tiếng, bỏ qua nghi thức chào cổng Torii.
- Rốt cuộc có chuyện gì mà hàng loạt việc không hay lại xảy ra vậy? – Akemi có chút lo lắng, khẽ thốt. Ánh mắt nâu hiền giờ đây đột nhiên trở nên sắc bén, hướng ánh nhìn đầy ngụ ý về phía ta.
Biết chuyện này căn bản không phải bí mật gì, ta nhàn nhạt đáp:
- Nơi này được bày kết giới cổ xưa, do những pháp sư Tsukikande đời đầu tạo ra nhằm bảo vệ một trong ba bảo vậy chấn quốc là Thảo Thế Kiếm. Nhưng hiện giờ nó đang bị uy hiếm do pháp sư bóng tối đang cố làm ô nhiễm nó, hingf làm suy yếu kết giới bảo vệ thế giới pháp sư, và chúng ta đến đây, để gia cố kết giới đó!
- Đùa sao? – Ryu thốt lên, nhìn chằm chằm về phía ta với ý nghĩ kiểu “I can’t believe!” vậy. Sau đó, nhận rõ đây chẳng phải chuyện đùa, âm thanh phát ra từ cổ họng của Ryu càng tăng, anh ta nhườn mày, cao giọng hỏi: Vậy có khác gì chúng ta đâm đầu vào chỗ chết? Chúng hẳn là đã bày binh bố trận chờ chúng ta đến rồi, trong khi chúng ta chưa chuẩn bị gì cả! Đãng nhẽ chúng ta nên đi cùng Kị pháp!
- Đừng lo, anh Ryu! – Ta ngắt lời trước khi anh ta kịp thốt ra những lời thiếu thông ming đó: Chúng ta không đi cùng Kị Pháp bởi vì ở đây có con người, đây là đền thờ của con người. Tất nhiên lũ quỷ đó cũng vậy, chúng sẽ không thể làm quá đà đâu. Đấy là lí do chúng giăng kết giới!
- Có nghĩa là…- Kenshin bổ sung – Chúng ta vào rất dễ, còn ra thì chưa biết được. Nói cách khác sớm muộn gì cũng sẽ có một cuộc chiến và lực lượng của hai bên là ngang nhau, thắng hay thua, khó mà tính trước được.
- Chúng ta sẽ thắng, à không, là buộc phải thắng! – Ta lẩm bẩm, dường như chỉ đủ để bàn thân nghe thấy.
Trong khi cả ba vẫn đang tranh luận, Akemi vẫn giữ im lặng tuyệt đối. Lâu lâu cô ta hướng đôi mắt nâu lén lút nhìn Kenshin vói vẻ lo lắng, rồi lại nhìn về tâm kết giới trên cao với chướng khí dày đặc.

Tất nhiên, dù không ai muốn nhưng vẫn phải đi xuyên qua, thâm nhập vào kết giới như những con người bình thường chẳng hay biết gì đang đến đền cầu phúc.
Trong ngồi đến này chỉ có duy nhất một pháp sư chân chính, biết được thế giới của chúng ta trong số rất nhiều miko và thầy pháp trong đền. Được thông báo từ trước, người đó đã chuẩn bị phòng nghỉ cho chúng ta dưới danh nghĩa những đôi vợ chồng sắp cưới đến làm lễ thanh tẩy và thăm đền trước khi tổ chức lễ cười. Sau đó, để thăm dò hết ngôi đền Atsuta rộng 200 000 mét vuông, chúng ta buộc phải chia nhau ra để dò xét địa hình.
Theo bản đổ, ta đến dòng suốt thờ thấn nước, vừa đi vừa hít lấy bầu không khí trong lành nơi này, mặc dù nó chẳng được như ngày thường nữa. Nhưng ít nhất thì một chút ít chướng khí trong này cũng đủ để ta chấn tĩnh thêm một chút. Mỗi khi nhớ lại những lời Ryu nói ban nãy, rằng anh ta sẽ giết kẻ nào làm lộ ví trí của bảo vật, khiến pháp sư bóng tối tìm ra tử huyệt của vương quốc ta đều cảm thấy chột dạ. Không phải ta sợ hãi gì Ryu, chỉ là ta có chút không thoái mái khi mình là kẻ tội đồ, phải, chỉ là một chút thôi.
Để xua đuổi xua nghĩ vẩn vơ trong đầu, ta lấy gầu, múc nước hất ba lần để đánh thức thần nước rồi chắp tay, như đang cầu nguyện điều gì đó. Dòng nước trong bên dưới chảy qua, réo rắt.
- Shirai!
Tiếng gọi cất lên khiến ta quay đầu, và tâm tình của ta bất chợt vui hẳn lên khi nhìn thấy Akemi. Cuối cùng thì cô ta cũng đến…
- Có chuyện gì vậy, quận chúa? – Ta đứng dậy, nhẹ nhàng hỏi. Ngày xưa, có lẽ Emi dù bị ép chết cũng không chịu nói lên hai tiếng này, nhưng ta thì khác, ta hiểu rõ lợi ích của việc nhún mình. Dường như lòng kiêu hãnh cuối cùng của Emi đã bị Kenshin dập tắt.
- Rốt cuộc thì tại sao lại là chúng ta mà không phải một vị đại pháp sư nào khác?
Câu hỏi của Akemi, sao ta lại không hiểu chứ. Cô ta là muốn hỏi, tại sao ta lại kéo Kenshin, Akemi và Ryu đi cùng trong khi rõ ràng, một nhiệm vụ quan trọng như vậy nên nhờ đến các đại pháp sư. Chẳng qua đây là ý của ba, bản thân ta cũng không hiểu được suy tính của ông ấy. Một trò nghi binh hòng làm lũ pháp sư bóng tối lơ là trước đối thủ nhẹ kí sao?
Thế nhưng, bất luận sự thật thế nào đi chăng nữa, câu trả lời của ta dành cho Akemi chỉ có một, đó là:
- Tôi yêu Raito – sempai. Và tôi muốn anh ấy bảo vệ mạng sống của mình.

Và rồi, đúng như ta dự đoán, khuôn mặt Akemi nhanh chóng biến sắc. Đôi mắt nâu trợn to, thể hiện sự bàng hoàng hoặc một sự suy đoán bây lâu đã có được sự chứng thật một cách bất ngờ.
Được đà, ta tiếp tục nói:
- Quận chúa và Nam thần điện hạ đi theo chỉ để che mắt thôi!
- Đừng có vớ vẩn, cô định làm kẻ thứ ba sao? Ta và Raito là một đôi, đó là sự thật quá rõ ràng.
Ta cười, một nụ cười lạnh cực điểm. Không biết một trong hai chúng ta ai mới thật sự là kẻ thứ ba đây? Akemi đã dành hết của Emi tất cả, tình yêu của bố mẹ, sự yêu chiều của Ryu và bây giờ là vị trí con cờ của Kenshin. Vậy nên, cô ta phải trả lại, gấp nhiều lần như thế!
- Quận chúa hiểu nhầm chăng, quan hệ đó chỉ là lời đồn. Dù sao thì, chúng ta có thể cạnh tranh công bằng mà.
Akemi bật cười, nụ cười giễu mà ta lần đầu tiên được chiêm ngưỡng. Xong, cô ta nói:
- Shirai, cô nghĩ tình cảm non nớt của cô hiện giờ có thể thắng lại tình cảm gần chục năm trời của chúng ta hay sao? Không phải của mình thì không nên dành làm gì, vô ích thôi!
Tình cảm gần chục năm?
Ta lặng người, lời nói của Akemi như một lưỡi dao sắc, cắt lên da thịt ta một đường sâu hoắm. Akemi là cô nhi, mà Kenshin cũng vậy. Nhưng từ không lâu sau đó, Kenshin đã được nhận nuôi.
Nếu vậy thì, tình cảm gần chục năm có nghĩa là gì? Liệu có phải việc Akemi từng là bạn của Emi để rồi bây giờ, cô ta đứng đây, với thân phận quận chúa này là một âm mưu sớm đã được sắp đặt hay không?

Ta cần sự thật giải đáp nữa. Ta chỉ tin vào câu trả lời đang hiện rõ mồn một trong tâm trí ta. Chỉ một chữ thôi: Phải!
Hay cho sự cắn rứt một thời của Emi. Hay cho cái gọi là tình bạn.
Emi! Mở mắt to ra đi, lắng tai nghe cho kĩ đi. Hai kẻ khốn khiếp này đã từng quay cô như một con dế đần độn.
Thật không thể tha thứ. Ta thực hận! Máu trong người ta dường như đang sôi lên, kêu gào sự hủy diệt.
Ta cười, lạnh lùng nói:
- Cô định nằm chờ sung rơi xuống miệng sao? Muốn là của mình, không phải tự nhiên mà có. Và nếu đã là của cô, sao cô phải ra mặt hòng níu giữ?
Khuôn mặt Akemi càng thêm tái, rõ ràng đã bị nụ cười lẫn câu nói của ta dọa sợ. Cô ta cắn răng, thuyết phục ta cũng là tự thuyết phục bản thân mình:
- Raito sẽ không bỏ rơi ta!
- Vậy sao? – Ta nhườn mày, cao giọng, hoàn toàn không coi cái gì gọi là lễ tiết, bởi vì Misuzu hiện giờ là cũng là quận chúa : Cô có muốn dùng một phép thử không?
Akemi nhìn vào mắt ta, không trả lời nhưng biểu hiện đã quá rõ ràng.
Ta cười, nhỏ giọng nói:
- Tối nay chúng ta sẽ đến nơi cất giấu bảo vật, gia cố kết giới bảo vệ. Khi đó, ắt hẳn là pháp sư bóng tối sẽ ra tay ngăn cản. Hãy thử buông lỏng bản thân đi, để xem, Raito sẽ cứu ai đây?
Akemi mím chặt môi, bàn tay siết chặt gấu áo. Cuối cùng, đôi môi bị cắn đến sưng kia cũng thốt ra được câu trả lời:

- Được!
Ta cười, hài lòng vì ván cược, cho dù ta chỉ nắm một nửa phần thắng. Ta cũng không biết ta làm điều này để làm gì, đẩy Akemi vào chỗ chết hay còn vì lí do gì khác?
————–
Màn đêm buông xuống, ta và ba người con lại bắt đầu rời phòng, tiến đến nơi giấu bảo vật. Tất cả chúng ta đều biết, đây là một đêm không yên tĩnh.
Chọn một chỗ quang đãng, ta ngồi xuống, bắt đầu vẽ nên kết giới cổ xưa. Miệng không ngừng đọc thần chú.
Kí tự cổ trên mặt đất bắt đầu phát ra ánh sáng đỏ, tạo ra những vòng phép xoay tròn xung quanh ta. Kenshin, Ryu và Akemi đứng ngoài, vô cùng cảnh giác với những tiếng động dù chỉ là nhỏ nhất. Họ biết, lũ pháp sư bóng tối đang chờ thời cơ phá đám thời khắc ta hát lên bài hát cổ xưa.
Ta hít một hơi thật sâu, cố gắng thả lỏng bản thân mình đồng thời cụp mặt lại, ta bắt đầu cất lên giai điệu của bài hát được truyền đời của hoàng tộc. Đôi chân đang chạm đất đột ngột được nâng lên, cơ thể ta bắt đầu lơ lửng trong không khí. Những vòng phép bắt đầu xoay vần theo một quỹ đạo nhất định, cát bụi xung quanh đấy như bị lốc tác động, bay mịt mù.
(nghe nhạc xong rồi sẽ đọc tiếp nhé, ngôn ngữ trong này rất đẹp ^^)
Khúc hát bắt đầu đến đoạn giữa cũng là khi lũ Pháp sư bóng tối bắt đầu hành động. Để giữ an toàn cho bản thân, ta tuyệt đối phải giữ cho bản thân tập trung cao độ, cho nên không thể nhìn thấy gì, cũng không thể cố dỏng tai nghe tiếng động xung quanh. Chỉ nghe được Akemi hét lên:
- Là tơ nhện!
Và cuộc chiến bắt đầu…


Bình luận

Truyện đang đọc