CHUYỆN TÌNH Ở TRƯỜNG HỌC PHÁP SƯ 2


Chap 16: Gặp lại Ime
Tôi đã ngủ và mơ. Một giấc mơ khủng khiếp.
Trong giấc mơ đó, tôi đã gặp lại Emi và… cánh cửa sức mạnh. Nhưng mà lần này, khung cảnh thay đổi rất nhiều so với lần trước. Ime chỉ còn bị một dây xích trói lại, cô ấy giờ đây có thể vươn đến cánh cửa sức mạnh thêm một chút và dĩ nhiên, cánh cửa phía bên Ime đã mở ra mười phân. Trong khi đó, chân tôi lại bị xích lại. Thay vì có thể mở cánh cửa dễ dàng như lúc trước, tôi phải chật vật lắm mới có thể đụng đến nó và sẽ phải rất khó khăn để mở. Tôi thật không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Dời ánh mắt về phía Ime, tôi nhận ra cô ấy mặc một bộ yukata trắng toát, mái tóc phất phơ như một hồn ma. Ime cũng nhìn tôi sau đó tiến đến gần bức tường phalê. Di chuyển của cô ấy đã bớt khó nhọc hơn rất nhiều nhờ bớt đi một dây xích. Dán sát mặt vào gần tôi, Ime thì thào:
- Chúng ta gặp lại nhau thật sớm. Chẳng mấy chốc, tôi cũng sẽ thoát ra thôi!
- “…..” – Tôi nuốt nước bọt, co rúm người, lại như nghĩ ra điều gì, liền gào lên: Mọi chuyện là do cô gây ra đúng không Ime? Từ việc hại Akêmi, phá đi bữa tiệc Giáng sinh rồi chuốc Vong xuyên cho Nami nữa. Tất cả là do cô làm đúng không?
- Đúng mà cũng không đúng! – Ime cười khẩy, nói bằng giọng lạnh lùng: Đừng quên tôi cũng là cô! Chẳng qua là bây giờ, mỗi hành động của cơ thể này tôi cũng góp phân thôi! Trắng và đen đã cân bằng.
Tôi hận không thể xông vào xé xác Ime. Đứa con gái này, tôi căm thù ả. Khoan đã, Ime cũng chính là tôi. Vậy nghĩa là tôi đang căm thù chính tôi à?

Trắng và đen trong cơ thể tôi đã cân bằng có nghĩa là một lúc nào đấy, tâm hồn tôi sẽ bị bóng tối che phủ. Và phần trắng cũng sẽ có lúc bị mất đi. Nếu tôi còn tiếp tục hận thù, thì phần trắng sẽ biết mất hoàn toàn. Khi đó, tôi sẽ tha hoá thật sự.
Không!
Không thể được!
Tôi không thể điều đó xảy ra!
Như thể đoán được suy nghĩ trong đầu tôi, à không không phải là đoán mà là rõ ràng Ime đã đọc được suy nghĩ tôi nên cô ta mới tặng cho tôi một nụ cười chế giễu. Khuôn mặt quá quen thuộc kia lại đồng thời khiến tôi cảm thấy nó quá xa lạ. Sao đường nét trên đó lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi đến thế?
Tôi run lên…run lên bần bật…rồi tỉnh giấc.
Trời vẫn tối, Akêmi có lẽ do khóc quá nhiều nên cũng đã thiếp đi. Tôi buông cô ấy ra, chạy vào phòng với tâm trạng hoảng loạn. Tôi rất muốn phá tung đồ đạc xung quanh nhưng lại sợ Akêmi tỉnh giấc, thế là tôi bắt đầu tự hành hạ bản thân. Tôi bắt tóc, cấu xé thân mình, máu từ những vết thương rỉ ra, thấm vào bộ váy trắng rách bươm tạo thành những đốm hoa máu kinh dị nhưng đẹp đẽ. Tôi nhìn vào gương, mái tóc bù xù và thân hình thảm hại như một hồn ma kia có khi nào là Ime không? Nghĩ đến đây, tôi sợ hãi ôm đầu, vơ đại một vậy và ném mạnh vào gương.

Đó không phải là tôi, không phải là tôi!
Tôi không như thế này!
Sai rồi, đó chính là cô. Emi đã bắt đầu tha hoá!
Tôi giật mình, quay ngang quay dọc. Là giọng của Ime. Ôi không, giờ cô ta còn có thể quẫy nhiễu suy nghĩ của tôi nữa. Liệu sau này, cô ta có chi phối hành động của tôi không?
Đã nói tôi và cô là một!
Tôi lắc đầu, lắc thật mạnh. Vạt váy trên ngực trái tuột xuống, để lộ Huyệt pháp trên tim. Lạy trời, từ khi nào nó lại bắt đầu có chút hình thù thế? Hình thù của một bông hoa tuyết. Nhưng mà tôi không thể vui bởi vì nó…đã đen đi một nửa.
Tôi sắp trở thành…Pháp sư bóng tối sao?
Không thể nào! Tuyệt đối đừng như vậy!
Ai đó cứu tôi!


Bình luận

Truyện đang đọc