CHUYỆN TRONG HẺM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tay dừng trên nắm cửa, bàn chân chuẩn bị bước vào cũng chững lại ở bậc thềm đầu tiên.

Tấm bảng nhỏ đề chữ treo trên cửa làm Cảnh Hạ Vũ do dự.
Rõ ràng, với tư cách là khách ruột của Nhất Niệm, cô không nghe Quý Ninh Hinh nói Nhất Niệm sẽ đóng cửa vào hôm nay.

Phân vân hồi lâu rốt cuộc Cảnh Hạ Vũ vẫn quyết định xoay bước ra về.

Định bụng sẽ đạp xe đi loanh quanh tìm thứ gì mới mẻ.

Dợm bước không xa, cánh cửa từ bên trong bật mở.

Quý Ninh Hinh ló đầu ra tìm kiếm xung quanh rồi dừng lại khi thấy Cảnh Hạ Vũ.
"Hạ Vũ, quả thật là em"
"Không phải trên cửa treo bảng sao, em còn tưởng chị đi đâu"
Quý Ninh Hinh cười bất lực.
"Đáng lẽ ra vẫn mở cửa, nhưng có nhóm bạn học cũ của chị đến chơi nên..."
Cảnh Hạ Vũ gật đầu bày tỏ đã hiểu.
"Vậy chị tiếp mọi người đi, hôm khác em lại đến"
"Ừm, nếu không ngại thì...em vào chơi với chị đi"
"Có vẻ không tiện lắm đâu"
Đương lúc Quý Ninh Hinh đang tìm lời khuyên nhủ, một cái gái khác cũng từ bên trong đi ra.

"Sao vậy Ninh Hinh"
"À, là bạn của mình, em ấy định đến Nhất Niệm chơi nhưng mà.."
"Là bạn cậu cũng là bạn của tụi mình, bảo bạn cậu nếu tiện cũng vào chung cho vui đi"

Quý Ninh Hinh có đồng minh, nhướn mi nhìn Cảnh Hạ Vũ.

Quả thật nàng cũng muốn các bạn của mình biết đến sự hiện diện của cô.

Mặc dù cả hai vẫn chưa là gì.
Từ chối tấm thịnh tình của người khác mãi cũng không phải phép, Cảnh Hạ Vũ đồng ý đi cùng Quý Ninh Hinh vào trong.

Mọi người bên trong đồng loạt dừng động tác khi thấy có thêm một người nữa bước vào.
Theo Cảnh Hạ Vũ quan sát, tính cả cô và Quý Ninh Hinh thì có cả thảy mười người bên trong.

Cảnh Hạ Vũ dưới sự giúp đỡ của Quý Ninh Hinh rất nhanh đã hoà hợp vào đám người sau khi chào hỏi lẫn nhau.

Cô phụ một tay mang những chiếc bàn ghép lại với nhau, lau bụi trên ghế đâu vào đấy rồi kiếm cớ chuồn vào bếp với Quý Ninh Hinh.

Nói gì chăng nữa thì người Cảnh Hạ Vũ quen thuộc nhất trong này chỉ có mình nàng.

Ở lại cũng chẳng biết nói gì với ai.
"Chị định nấu gì vậy"
Thấy Cảnh Hạ Vũ đi vào Quý Ninh Hinh cũng không lấy làm lạ.

Với tính cách của cô mà chịu tám chuyện với bạn nàng mới là điều bất ngờ.
"Mọi người nháo đòi ăn lẩu, em phụ chị đi"
"Được"
Đeo xong tạp dề lên cổ Cảnh Hạ Vũ mới phát hiện còn có một người nữa trong bếp.

Hỏi Quý Ninh Hinh.
"Chị, đây là..."
"À, quên giới thiệu với em.

Trình Tinh Dĩnh, là..bạn chị"
"Cảnh Hạ Vũ, cũng là bạn của mình"
Cùng được giới thiệu với cương vị là bạn nhưng cách Quý Ninh Hinh nói về Cảnh Hạ Vũ nôm thoải mái, tự nhiên và dễ chịu hơn nhiều.

Cảnh Hạ Vũ theo phép lịch sự gật đầu chào, thấy đối phương đưa tay ra cô cũng đáp lại.

Nhưng có vẻ như người nọ đối với cô có địch ý, cái nắm tay dùng sức có chút chặt.
Nhận ra có điều gì không ổn, Quý Ninh Hinh lên tiếng giải vây.
"Trong bếp có mình và Hạ Vũ được rồi, cậu ra ngoài tán gẫu với mọi người đi"
"Không cần, mình ở đây giúp cậu"
Nói chuyện với Quý Ninh Hinh mà mắt nhìn Cảnh Hạ Vũ một giây không rời.

Biết không khuyên được, Quý Ninh Hinh cũng lười ngăn cản cô nàng.
"Được rồi, vậy cậu giúp mình một chút cũng được"
Cảnh Hạ Vũ bên kia đã bắt tay vào làm tự bao giờ.
"Ninh Hinh, nấu lẩu Bắc Kinh hả"
Quý Ninh Hinh có hơi bất ngờ về cách xưng hô kia nhưng cũng không có ý kiến gì, mặc kệ cô muốn thế nào cũng được.

"Đúng rồi, em dùng cái nồi này nấu nước dùng hộ chị có được không?"
"Được"
Lẩu Bắc Kinh là một trong số các loại lẩu nằm trong danh mục "lẩu kiểu phương Bắc" vô cùng phổ biến và dễ chinh phục người ta sau khi thử.

Đặc trưng của loại lẩu này chính là sự đơn giản và nấu bằng kiểu nồi của người Mông Cổ.

Thịt cừu thái mỏng là một trong những thành phần quan trọng nhất của món này.
Phong cách lẩu này rất thuần túy và tập trung vào chất lượng của các nguyên liệu - thịt mềm và ngon, các loại rau tươi hơn là nước dùng.

Các thành phần thường được nấu trong nước trong hoặc nước dùng có hương vị nhẹ, với một ít hành lá, kỷ tử và gừng.
Hầu như tất cả các nhà hàng lẩu Bắc Kinh truyền thống đều cung cấp nước chấm làm từ vừng Zhīmajiàng, có vị hơi giống nước sốt vừng Tahini (nhưng đậm và ngọt hơn).

Quý Ninh Hinh luôn có một sự tự tin nhất định với tay nghề nấu nướng của Cảnh Hạ Vũ, nếu không muốn nói là nàng tự hào về tài nấu ăn của cô.

Cảnh Hạ Vũ từ khách đảo thành bếp chính lúc nào không hay.

Quý Ninh Hinh chỉ đứng một bên giúp cô chuẩn bị nguyên liệu hoặc hỗ trợ lấy dụng cụ lúc cô cần.
"Chỉ ăn lẩu thôi sao?"
"Không có, vốn dĩ muốn làm thêm vài món nhưng nhất thời chị chưa nghĩ ra gì"
"Em thấy có tôm, làm tôm "say rượu" có được không?"
"Được"
Trình Tinh Dĩnh nhìn không khí hoà hợp kia nhất thời cảm thấy khoé mắt hơi đau.

Nhịn không nổi khó chịu trong lòng, cô nàng lặng lẽ quay trở ra ngoài, trốn vào một góc ngồi chẳng đoái hoài tới ai.
"Vậy chị giúp em mang tôm đi sơ chế đi, cắt bớt râu và càng của nó, sau đó để nó vào nồi ướp lạnh"
Quý Ninh Hinh răm rắp làm theo lời Cảnh Hạ Vũ, ngoan ngoãn như một con mèo con.
Trong lúc Quý Ninh Hinh đi làm tôm, nồi lẩu đã được Cảnh Hạ Vũ nấu xong và dọn ra bàn.

Mọi người thấy vậy cũng vào phụ một tay dọn bát đũa cùng nước uống.
"Hạ Vũ, xong rồi.

Tiếp theo chị nên làm gì"

"Chị để em làm cho"
Giành lấy việc trong tay Quý Ninh Hinh, Cảnh Hạ Vũ lưu loát làm một lượt động tác.
Chỉ thấy cô lưu loát mang nồi tôm ra ngoài, dưới sự tò mò chứng kiến của mọi người mà biểu diễn.
Cảnh Hạ Vũ quay trở vào bếp lấy bình rượu Thiệu Hưng của Quý Ninh Hinh, sau đó đổ trực tiếp rượu vào tôm.

Đây là loại rượu mạnh thường được các đầu bếp sử dụng để làm tôm "say".
Bên cạnh rượu Thiệu Hưng, cô còn thêm một số gia vị khác như tỏi tươi, gừng, hành lá thái nhỏ...nhằm khử đi mùi tanh của tôm đồng thời cũng khiến nó có mùi thơm đặc trưng.

Cảnh Hạ Vũ hỏi sơ qua khẩu vị của từng ngừng mà gia giảm lượng đường, giấm, xì dầu và muối theo tỉ lệ phù hợp nhất.
Lúc này tôm đã bắt đầu "say rượu" và giãy giụa, Cảnh Hạ Vũ dùng một cái nắp đậy lại để tránh làm tôm nhảy ra ngoài.

Cũng nhờ vậy mà giúp rượu và các gia vị ngấm vào tôm đều hơn.

Ước chừng khoảng 15 phút sau, khi tôm đã mềm và "say khước", không còn nhảy nữa thì có thể chính thức thưởng thức cùng nước sốt chua ngọt sánh quyện mà lúc nãy cô đã nhờ Quý Ninh Hinh chuẩn bị sẵn.

Nhưng vì lo sợ trông nhóm bạn của Quý Ninh Hinh có người không ăn được đồ sống nên Cảnh Hạ Vũ lại trở vào bếp, mang ra dụng cụ khè lửa.

Cô mồi lửa vào rượu ước chừng 30 giây cho đến khi tôm chuyển màu hoàn toàn mới mời mọi người dùng bữa.

Nhờ được làm chín trong thời gian ngắn và nhiệt độ vừa phải nên tôm không bị mất đi độ tự nhiên cũng như giúp mọi người yên tâm hơn khi ăn.


Nhìn bạn mình mắt tròn mắt dẹt quan sát màn trình diễn của Cảnh Hạ Vũ mà Quý Ninh Hinh tự hào ra mặt.

"Được rồi, nhập tiệc thôi".


Bình luận

Truyện đang đọc