CHUYỆN TRONG HẺM


Cảnh Hạ Vũ ngồi xổm trước mảnh vườn sau nhà, khuôn mặt rầu rĩ nhìn đám cây mình chăm từng chút một.

Rõ ràng hôm qua còn tươi tốt, vậy mà chỉ sau một đêm chúng lại héo rũ dần mất đi sức sống.
Không biết đã là lần thứ bao nhiêu thất bại, túi hạt giống ít ỏi mang về đã nhanh chóng vơi đi hơn một nửa.

Nhìn những hạt li ti trên tay, Cảnh Hạ Vũ hạ quyết tâm thử lại lần nữa.

Cô bắt tay vào nhổ hết đám cây đã hư hại, cần mẫn bổ từng cuốc đất thật sâu thật mạnh, động tác lặp đi lặp lại cho đến khi đất tơi xốp nhất có thể.

Sau đó bón một lớp phân dinh dưỡng, cách một cái rổ dày tưới nước tạo độ ẩm cho đất.

Để đất nghỉ một lát, Cảnh Hạ Vũ mới mang hạt giống gieo xuống.

Tỉ mỉ lấp đất lại, song tưới thêm một lớp nước mỏng như sương vào đấy.

Tay thì làm nhưng trong lòng thầm cầu khẩn cho lần này sẽ thành công, vì số hạt sống còn lại cô cũng đã dùng hết vào đây rồi.
Để nói về số hạt mầm bảo bối này phải kể về chuyện của vài tháng trước.

Trong một lần hứng thú, Cảnh Hạ Vũ quyết định chèo thuyền ra khơi.

Thuyền đi được độ 15 phút, cô phát hiện phía xa có một ốc đảo nhỏ.

Không kịp chần chờ, Cảnh Hạ Vũ đã đưa thuyền về phía đó.
Đây là một ốc đảo hoang, không có giá trị khai thác gì nên hầu như ngư dân cũng sẽ không ghé đến.

Cảnh Hạ Vũ không tốn quá nhiều thời gian đã một vòng dạo hết chỗ này.


Thực vật trên này hầu như đều là rêu, địa y, xen vào đó là một vài cây cỏ thấp không biết tên, cũng như chưa từng thấy trong sách vở.
Tầm mắt Cảnh Hạ Vũ bị thu hút bởi một đám cỏ kì lạ, chúng mọc thành cụm với nhau, hoàn toàn khác biệt với đám thực vật xung quanh.

Thanh mảnh mai, lánh mảnh vừa vặn, hoa lại vô cùng sặc sỡ.

Đến gần, nếu ngửi kĩ sẽ cảm nhận được mùi hương nhè nhẹ toả ra từ đám cây này.

Tính tò mò trong lòng trỗi dậy mạnh mẽ, Cạnh Hạ Vũ không sợ chết mà đưa tay ngắt chúng rồi cho vào miệng nếm thử.

Ngoài mong đợi, hương vị của chúng cũng như màu sắc mà chúng khoác trên người, đưa người ta đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Đếm đếm, có cả thảy sáu loại cây.

Cây đầu tiên có quả nhỏ, cắn vào mang vị rất chua, nhưng theo sau sẽ là hậu vị thanh mát.

Hạt của cây thứ hai lại mang đến vị cay kì lạ, không giống tiêu cũng chẳng giống ớt.

Cây thứ ba hạt không ăn được nhưng hoa của nó lại toả mùi thơm ngát.

Hai loại tiếp theo, một cây cho người ta cảm giác như thảo mộc, vị thanh nhè nhẹ giúp thư giãn, một loại thì lại đắng ngắt lạ thường.

Bất ngờ nằm ở cái cuối cùng, nó có hình thù như nấm, ăn vào thì ngọt như đường.

Thật sự quá thú vị, không kiềm lòng được, Cảnh Hạ Vũ kéo ra ngăn túi nhỏ, thu hết tất cả hạt giống của chúng mang về.

Cô muốn thử làm ra món gì đó từ chúng, nhưng trước tiên là phải nhân giống tụi nó mới được.

Thế là chỉ vì một lần vô ý, vườn cây của Cảnh Hạ Vũ đã chính thức ra đời.

Chỉ là với tình hình như hiện tại, cô chẳng còn biết làm gì ngoài việc cầu nguyện cho chúng sống sót đến cùng.

Ngoài việc thở dài nhìn đám cây vừa gieo ra thì Cảnh Hạ Vũ cũng chẳng còn biết làm gì khác.

Thôi, việc cần làm cũng đã làm, giờ đành phải chờ vào ý chí sống sót của tụi nó rồi.

Cô đứng lên, phủi hết bụi đất trên người, vào nhà tắm rửa sạch sẽ, thay bộ áo mới.

Có chút muốn đến quán cà phê của Quý Ninh Hinh rồi.
- --
Âm thanh leng keng vui tai của chiếc chuông gió vang lên, báo hiệu có khách ghé qua.

Quý Ninh Hinh ngước nhìn ra cửa, phát hiện ra người đến là Cảnh Hạ Vũ thì hào phóng tặng cho cô một nụ cười.

"Cuối cùng cũng đến, chị đợi em mãi"
Cảnh Hạ Vũ vô cùng thắc mắc, cả ngàn dấu chấm hỏi nhảy ra trong đầu.

Cô ngờ nghệch mở miệng.
"Chị đợi em làm gì?"
"Hôm nay chị vừa thử nghiệm món mới, đợi em đến thử cho chị chứ làm sao"

"Sao lại là em, trợ lý nhỏ của chị đâu?"
"Trợ lý? Ý em nói Niệm Doanh hả? Con bé đến trường rồi, hôm nay không phụ chị"
"...."
Nhìn vẻ mặt câm nín của đối phương, Quý Ninh Hinh không màn hình tượng mà ha ha cười phá lên.
"E hèm, bạn học Cảnh.

Vì hôm qua em giúp chị, lại còn đưa chị về nhà.

Để cảm ơn sự nhiệt tình đó, từ nay về sau chị sẽ cho em làm người đầu tiên vinh dự được nếm thử món mới của chị"
"Nói trắng ra là chị bắt em làm chuột bạch cho chị hả?"
Quý Ninh Hinh lại cười phá lên lần nữa, vừa đẩy vừa kéo Cảnh Hạ Vũ về chỗ ngồi, còn mình vào quầy làm một ly Mojito quen thuộc mang ra cho cô.
"Ngồi đợi chị một tí nhé, chị vào làm nó đây"
Cảnh Hạ Vũ nhìn bóng lưng vui vẻ có phần hả hê của hàng khuất sau cánh cửa bếp mà lòng như tro tàn, tự dưng lại thành chuột thí nghiệm cho người ta.

Lắc đầu chán nản, chỉ biết lặng im thưởng thức ly nước ngon miệng trên bàn.

Không để Cảnh Hạ Vũ đợi lâu, chỉ một thời gian ngắn, Quý Ninh Hinh đã bày ra trước mắt cô một đĩa thức ăn có phần quen mắt.
"Soufflé omelette?"
"Đúng vậy, nhưng nó không phải như những món thông thường đâu.

Đây là "Soufflé omelette phong cách Nhất Niệm quán" đó"
Cảnh Hạ Vũ có chút nghi ngờ nhưng vẫn quyết định nếm thử.

Quả thật nó khác với Soufflé omelette mà cô từng biết.

Ngoài kết hợp lòng trắng trứng đánh bông với lòng đỏ, cùng một ít đường và bơ như truyền thống, Quý Ninh Hinh đã biến tấu lại một chút bằng cách rưới lên trên đó một lớp sốt cà chua, phần giữa bên trong cũng phết một lớp phô mai mằn mặn tạo nên sự khác biệt, thay vì vẫn giữ nguyên độ ngọt và béo ngậy như bản gốc.

Thấy vẻ mặt bất ngờ của Cảnh Hạ Vũ, Quý Ninh Hinh vô cùng đắt ý.

"Thế nào, ngon đúng không?"
Cảnh Hạ Vũ thành thật đưa ngón tay cái lên làm một ký hiệu like, quả thật độ ngon của nó không thể chối cãi được.
"Được, vậy trả công chị bằng một bức tranh đi"
Một bầy quạ đen bay ngang qua đầu, cắt đứt đi dòng cảm thán trong Cảnh Hạ Vũ.

Sao cái người trước mắt này có thể càng ngày càng không biết tiết chế như vậy chứ?

Nhưng hành động của Cảnh Hạ Vũ lại thành thật hơn nhiều với suy nghĩ.

Cô chỉ đơn giản đáp lại Quý Ninh Hinh bằng một ánh mắt ghét bỏ, sau đó vẫn ngoan ngoãn lấy giấy vẽ ra đi vài đường.
Quý Ninh Hinh vì tránh làm ồn lúc cô đang tập trung, nàng chỉ yên lặng ở một bên chăm chú nhìn.

Lúc Cảnh Hạ Vũ dồn hết tâm trí vào việc vẽ tranh, cô như tạo ra một thế giới riêng biệt so với xung quanh.

Ở nơi đó hầu như chỉ có mình cô cùng với hành tinh tưởng tượng của mình.

Đặc biệt thu hút ánh nhìn của người khác.
"Đây, cho chị"
Tiếng nói cất lên làm đứt ngang suy nghĩ của Quý Ninh Hinh.

Vội lấy lại tinh thần, nhìn xuống đã thấy Cảnh Hạ Vũ đã vẽ xong tự bao giờ, bên dưới còn ghi thêm dòng chữ "Soufflé omelette phong cách Nhất Niệm quán" nữa.
"Không tệ không tệ, đáng yêu quá đi mất.

Chị vô cùng hài lòng nha"
Vừa nói Quý Ninh Hinh vừa hí hửng lấy điện thoại ra canh góc đẹp rồi chụp lấy chụp để bức tranh.

Sau đó còn mang nó để vào một cái hộp, Cảnh Hạ Vũ cố ý liếc nhìn, phát hiện bên trong toàn là tranh mình đã để lại từ trước đến giờ.

Thầm nghĩ.
"Thật là, đang làm cái gì vậy không biết nữa"
Mặc kệ gương mặt khó ở của Cảnh Hạ Vũ, Quý Ninh Hinh bỏ cô lại một mình, tung tăng đi vào quầy bar.

Kệ đi, hôm nay nàng thấy vui!!!.


Bình luận

Truyện đang đọc