CHUYỆN TRONG HẺM


Tối.
Cảnh Hạ Vũ đứng dưới gốc cây ngô đồng cạnh chung cư cũ đợi Quý Ninh Hinh sửa soạn.

Cô ăn mặc vô cùng thoải mái, quần jeans áo thun, mang đôi giày thể thao trắng.

Nhìn đơn giản nhưng lại vô cùng có sức sống.

Đợi chừng mười phút, Quý Ninh Hinh bước xuống với phong cách tương tự nhưng có phần nữ tính hơn.

Phải nói gu ăn mặc của hai người vô cùng hợp nhau.
"Đợi chị có lâu không?"
Thấy cô, nàng nở nụ cười thật tươi, tự nhiên đi đến bên người Cảnh Hạ Vũ, khoác tay cô.
"Không lâu, em vừa mới tới"
Mà Cảnh Hạ Vũ thấy nàng tới, cũng phối hợp vô cùng tư nhiên, đưa tay ra cho nàng dễ khoác.

Không khí nhộn nhịp kéo dài từ quảng trường cho đến trường học.

Buổi tối là thời gian tự do, để các sinh viên tự giao lưu, phô diễn tài năng.

Những người bán hàng rong cũng tranh thủ đến đây hòng muốn kiếm thêm chút đỉnh.

Cảnh Hạ Vũ im lặng đi từng bước bên cạnh Quý Ninh Hinh, nghe nàng líu lo nói không ngừng bên tai.

Đoạn đường từ chung cư đến nơi tổ chức không xa, người lại đông, đi xe sẽ có chút bất tiện.

Vì vậy hai người lựa chọn đi bộ, vừa tiện lợi lại còn có thể thêm chút thời gian ở bên cạnh nhau.

Mới 7 giờ tối, dòng người đã kéo đến vô cùng náo nhiệt.


Có người theo gia đình chạy đến, nhóm khác thì đi với bạn, các cặp tình nhân cũng không ít.
Phía xa có một xe bán kẹo bông gòn, Quý Ninh Hinh hướng mắt nhìn về bên đó mãi không thôi.

Cảnh Hạ Vũ theo ánh mắt nàng, cũng đã nhìn thấy những cây kẹo bông màu sắc sặc sỡ được tạo thành đủ loại hình thù được treo trên giá kia.

"Đi thôi"
Nói rồi, bàn tay rất tự nhiên mò xuống, chính xác bắt được tay Quý Ninh Hinh, nắm tay nàng kéo đi.

Mà người nào đó được nắm tay cũng không có từ chối, để cô tự do dẫn đường.

Nói là kẹo bông gòn, nhưng người vây xung quanh hầu như đều là cặp đôi yêu nhau.

Quý Ninh Hinh nắm tay Cảnh Hạ Vũ, đứng cạnh cô trong đám người, cảm tưởng hai người cũng là một đôi, vui vẻ không giấu được đều lộ cả ra mặt.

"Của chị nè"
"Chị cũng có còn là con nít đâu, sao lại mua kẹo bông gòn cho chị chứ"
Cảnh Hạ Vũ chỉ nhìn nàng cười mà không nói.

Quý Ninh Hinh nhìn cô mím môi, ừ, cũng có chút muốn ăn.
Nàng gỡ lớp túi ni lông bảo vệ bên ngoài, há miệng cắn một ngụm.

Không cần thận làm kẹo dính một chút lên chóp mũi, cảm giác dinh dính không tốt chút nào.

Bên tai có tiếng cười khẽ, Quý Ninh Hinh làm bộ hung dữ hù doạ.

"Không được cười chị"
"Được, không cười chị"
Cảnh Hạ Vũ nhanh tay lấy khăn ướt trong túi ra, hướng Quý Ninh Hinh nói.

"Đến đây, lau một chút"
Quý Ninh Hinh vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, bước đến gần cô hơn.

Vốn dĩ có thể để nàng tự lau, nhưng không hiểu thế nào, Cảnh Hạ Vũ lại tự mình làm lấy.

Động tác vô cùng nhẹ nhàng như sợ nàng đau.

Xung quanh có không ít ánh mắt ghen tị lẫn hâm mộ bắn về phía này.
Quý Ninh Hinh được săn sóc vô cùng vui vẻ.

Định mời cô ăn chung nhưng nhìn lại cây kẹo bị mình cắn nham nhở thì lại thôi.

Cũng không thể không có thành ý như vậy được.
"Xong rồi, chúng ta đi xem xung quanh tiếp đi"
Quý Ninh Hinh gật đầu, vứt que gỗ vào thùng rác, tiếp tục cùng Cảnh Hạ Vũ đi xung quanh.

"Hạ Vũ, bên kia có gian hàng trò chơi"
Theo nàng tới đó, là trò ném phi tiêu nhận gấu bông.

Chỉ cần ném vỡ năm cái bong bóng là có thể nhận được một con gấu tuỳ thích.

"Chị thích con nào"
"Cái kia, con chó bông màu trắng, nhìn nó giống Tiểu Hùng"
Cảnh Hạ Vũ đáp ứng, nhắm chính xác không một động tác thừa, dễ như trở bàn tay mang quà về cho nàng.

Quý Ninh Hinh không bỏ qua cơ hội khoe khoang, chụp ảnh đăng lên trang cá nhân xong với cùng cô tung tăng đi tiếp.

Ở cuối đường, đám đông tụ tập rất nhiều, nhìn chỉ thấy toàn là đầu người.

"Ở đây vậy mà lại có biểu diễn.

Hạ Vũ, mau đến xem đi"
Vốn định chen lên phía trước nhìn xem, nhưng dòng người đông quá, không tài nào chui lọt.

Thân hình Quý Ninh Hinh lại không tính là cao, có kiễng chân lên hết cỡ thì cũng chỉ thấy toàn là đầu người.

Sau đó, nàng bắt đầu nhảy lên, như một con thỏ.

"Không nhìn thấy hả"
"Ưm"
Nghe được đáp án,Cảnh Hạ Vũ không nói không rằng, cuối người xuống, ôm ngang gối Quý Ninh Hinh, để nàng ngồi một bên vai của mình.
"Ối, thả chị xuống"
"Thấy được chưa?"
"Thấy được rồi, nhưng mà..thả chị xuống đi, mọi người đang nhìn kìa"
"Yên nào"
"Nặng không?"
"Không nặng"
"Đồ ngốc, dù cho có nặng, thì với em, đó cũng là trọng lượng của tình yêu" trong lòng Cảnh Hạ Vũ nghĩ thế.
Quý Ninh Hinh vô cùng ngượng ngùng, sắc đỏ trên mặt đã lan xuống tận cổ.

Nhưng Cảnh Hạ Vũ lại không cho nàng xuống, cũng không thể làm liều nhảy xuống được.
So với việc nhảy xuống rồi bị té thì việc ngồi trên vai cô xem biểu diễn vẫn thích hơn nhiều.

Hơn nữa, nàng chỉ thấy có chút ngại thôi, còn lại, vẫn xem như rất hưởng thụ những ánh mắt hâm mộ của các cô gái khác nhìn tới.

Giữa đám đông là nhóm nhạc của sinh viên ngoại quốc, những người da trắng tóc xoăn, hát những ca khúc vô cùng sôi động.


Quý Ninh Hinh xem đến vui vẻ.

Hai người vui chơi quên thời gian, đến khi cảm thấy đói bụng mới rời khỏi đám đông, đi tìm quán ăn.
Cảnh Hạ Vũ nhớ lại lúc vừa đến đây có thấy người đi đường cầm trên tay xiên nướng, vừa đi vừa ăn.

Dắt Quý Ninh Hinh đi tìm một vòng, rốt cuộc cũng thấy xe đồ nướng của cặp vợ chồng trung niên ở góc đường.

"Ông chủ, có chỗ ngồi lại không?"
"Có, hai cô gái, có thể ngồi ở đây"
Ông chủ rất nhiệt tình, lấy ra bộ bàn ghế nhỏ, tỉ mỉ lau qua rồi mời hai người các cô ngồi.

"Chị ăn gì?"
"Chị muốn râu bạch tuột nướng, còn có thịt xiên, chân gà, còn muốn thêm một ly coca"
"Được, chờ em một tí"
Cảnh Hạ Vũ đi gọi món, sau đó trở về với đồ ăn đầy ắp trên tay.
Quý Ninh Hinh ăn uống no say cười tít cả mắt, Cảnh Hạ Vũ ngồi một bên chủ yếu nhìn nàng.

Đợi nàng ăn xong thì đi thanh toán, nhìn đồng hồ phát hiện đã muộn, lại đưa nàng trở về.
"Hạ Vũ, hôm nay vui lắm, cảm ơn em"
"Cảm ơn gì chứ, về ngủ sớm đi nha"
"Được, em về cẩn thận"
"Biết rồi, ngủ ngon"
"Ngủ ngon"
Chờ đến khi bóng dáng cô khuất sau ngã rẽ, Quý Ninh Hinh mới nhảy chân sáo lên nhà.

.


Bình luận

Truyện đang đọc