CHUYÊN VIÊN UỐN NẮN TAM QUAN

Ngay khi đầu ngón tay vừa tiếp xúc với gò má Hàn Lệ, Thẩm Không đã lập tức nhận ra có gì đó không ổn.

Xúc cảm trên da nóng bỏng, hơi thở dưới lòng bàn tay nóng rực như dung nham, ủi nóng bàn tay của anh.

Anh cau mày, nhìn về phía Hàn Lệ bị mình ấn trên tường trong bóng tối, dùng giọng nói cực thấp hỏi: “Cậu bị sốt à?”

Hàn Lệ khẽ lắc đầu một cái, gò má nhẵn nhụi nóng bỏng sượt qua lòng bàn tay Thẩm Không, nhưng vẫn mạnh miệng mơ hồ nói:

“…Tôi không sao.”

Liên hệ với biểu hiện vừa nãy của Hàn Lệ, Thẩm Không không khỏi lo lắng — không phải là nóng đến phát ngốc rồi chứ?

Đúng lúc này, ngoài cửa phát ra tiếng bước chân hỗn loạn, nện lên mặt đất cứng rắn trơn nhẵn, đến từ cách đó không xa, xuyên qua khe cửa truyền đến.

Sự chú ý của Thẩm Không bị thu hút.

Anh vô thức dùng sức đè tay xuống dưới mấy phần, đầu gối cũng vặn lại một cái theo thói quen, ấn chặt thân thể lộn xộn hơi bất an dưới tay lên tường.

Hàn Lệ cứng người.

Thẩm Không không cảm thấy gì cả, chỉ chuyên tâm nhìn chằm chằm cái khe cửa lộ ra ánh sáng mờ mờ kia, cố hết sức đè thấp giọng nói lộ ra ý tứ không thể nghi ngờ:

“Đừng lộn xộn.”

Hàn Lệ bất động.

Không gian khép kín tối đen và im ắng, chỉ có chút ánh sáng xuyên thấu qua khe cửa nhỏ hẹp, in ra một tia sáng mờ ảo.

Hai mắt hắn bị nhiệt độ thiêu đốt, cực kỳ tinh tường, sáng như sao trong bóng tối, con ngươi phát ra một tia sáng bức người. Hắn nhìn kỹ đường nét gò má mơ hồ của người thiếu niên, không biết đang suy nghĩ gì.

Hàn Lệ chậm rãi chớp mắt mấy cái, thấp giọng hỏi:

“Ai ở bên ngoài thế?”

Thẩm Không khàn giọng cười nhẹ, khoang ngực chấn động truyền tới hắn theo sự kề sát của thân thể hai người, khiến Hàn Lệ hơi sợ hãi:

“Cha tôi.”

Hàn Lệ ngẩn người, con ngươi hỗn loạn lóe lên một tia thanh tỉnh. Hắn nhớ mình từng phái người điều tra cha Trình Thần, manh mối nào đó bị lơ đi nơi sâu thẳm ký ức chợt sáng lên.

Bỗng nhiên, không hề báo trước, ảo giác dằn vặt người ta nương theo cơn đau đầu kéo tới lần thứ hai.

Hắn đột ngột nhắm hai mắt lại, dùng sức cắn chặt răng, cố gắng chống lại cảnh tượng dâng trào trong tiềm thức —

Màn đêm tối đen, nòng súng phản quang, rơi xuống, xương đùi vỡ vụn.

Tất cả hình ảnh đều đột nhiên bị bóp méo dưới cơn sốt cao và sự đau đớn. Tất tần tật những việc đã xảy ra và chưa xảy ra như trộn thành một cục mơ hồ, điên cuồng xông tới trong lúc đầu Hàn Lệ khi thì mơ hồ khi lại tỉnh táo, hành hạ thần kinh yếu đuối và căng thẳng của hắn, nhanh chóng xâm chiếm thần trí không tỉnh táo là mấy, làm hắn gần như sẽ rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê ngay lập tức.

Thẩm Không đột nhiên cảm thấy cơ thể sát bên mình đột nhiên run rẩy, phảng phất da thịt cả người bất chợt căng thẳng, ngay sau đó, một đôi tay nóng bỏng từ từ leo lên eo anh, dùng lực nắm chặt.

Lúc này anh mới nhận ra khoảng cách giữa bọn họ gần như bị thu hẹp về 0, hai người vai chống vai, ngực dán ngực.

Nhiệt độ khi sốt cao như sắp đốt cháy quần áo, lan tràn từ vải vóc ra.

Tiếng bước chân ngoài cửa không còn vội vã và dày đặc nữa, tuy vẫn có thể nghe được tiếng vang hơi yếu nhưng cũng đã đi xa rồi.

Thẩm Không cẩn thận thả bàn tay bịt mũi miệng Hàn Lệ ra rồi từ từ lui về sau, nỗ lực kéo giãn khoảng cách giữa hai người không một dấu vết, nhưng lại bị bàn tay nắm chặt bên hông ngăn cản.

Hàn Lệ nhắm chặt mắt, rũ lông mi khẽ run xuống, từ kẽ răng phun ra vài chữ vỡ vụn, nỉ non mơ hồ:

“… Đừng, đừng đi.”

Động tác của Thẩm Không dừng lại một chút, trong đầu không tự chủ hồi tưởng lại cảnh tượng ở điểm tiếp xúc trước, sau khi bất tỉnh, Tiểu Hàn Lệ cứ nắm vạt áo anh không chịu buông.

— Quả nhiên cho dù lớn hơn mấy tuổi, điểm ấy cũng không thay đổi.

Đồng thời Thẩm Không buộc phải gặp khó, phải biết, lần trước anh có thể kéo vạt áo của mình xuống, nhưng lần này anh không thể gỡ cánh tay Hàn Lệ được.

Cũng không phải không được… nhưng tiếng bước chân còn đang không ngừng quanh quẩn, gây ra động tĩnh quá lớn thì không tốt.

Phải biết, lần này đối thủ không còn là tên côn đồ cắc ké không hề có kinh nghiệm như lần trước, trạng thái thân thể anh bây giờ cũng không thích hợp chiến đấu lắm, hơn nữa còn mang theo con ghẻ Hàn Lệ thần trí không rõ, sát vách là một đống bạn học quen biết nguyên chủ đang chờ, làm như thế nào cũng bó tay bó chân, không gian phát huy rất nhỏ.

Hàn Lệ đã rơi vào trạng thái hỗn loạn không hề biết gì về lịch trình mưu trí phức tạp của Thẩm Không, càng không biết suýt chút nữa mình đã bị tháo gỡ hai cánh tay.

Trong bóng tối, vô số hình ảnh vỡ vụn xoay tròn trước mắt hắn, cười gằn, đến gần, hắn phảng phất lại biến thành đứa trẻ mười tuổi tuyệt vọng không ai giúp đỡ một lần nữa.

Hàn Lệ siết chặt cánh tay, ôm thật chặt thân thể lạnh lẽo dẻo dai trong lòng, như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng duy nhất, hắn dán cái trán nóng bỏng vào gáy Thẩm Không, hơi thở nặng nề.

Dưới mùi thuốc lá cay đắng như có như không, hắn đánh hơi được một tia hơi thở quen thuộc —

Như dùng sức cắt đứt rễ cỏ, chất lỏng màu xanh ở bên trong thẩm thấu vào đầu ngón tay vị đắng mát lạnh.

Nhịp tim điên cuồng đập loạn cào cào của Hàn Lệ vô thức chậm lại.

— Dường như bên tai hắn có thể nghe thấy tiếng tim đập đều đặn trong bóng tối, làm thần kinh của mình cũng từ từ thả lỏng.

Ảo giác và đau đớn hung hăng ập tới vừa nãy rốt cuộc cũng có dấu hiệu biến mất.

Thẩm Không nhạy bén cảm giác được thân thể dựa vào mình có dấu hiệu thả lỏng, vội vã xảo diệu tránh thoát cánh tay Hàn Lệ.

Đúng lúc này, tiếng bước chân vội vã ở hành lang lại chạy từ xa đến gần cánh cửa lần thứ hai, nhưng lần này âm thanh cho thấy rõ ràng là đi đơn.

Chỉ có một người.

Vậy thì càng dễ xử.

Thẩm Không chậm rãi nắm chặt tay nắm cửa, mở cửa ra một chút rồi nhìn chằm chằm cái bóng đang từ từ tiến đến gần trên mặt đất.

Lưng anh hơi cong hiện ra một loại trạng thái mà căng thẳng và thả lỏng khác nhau đồng thời xuất hiện, thủ thế chờ đợi như một con báo, chầm chậm điều động tất cả cơ bắp có thể lợi dụng khắp toàn thân.

Rốt cục, lúc cái bóng đến vị trí dự đoán, Thẩm Không đột ngột kéo cửa phòng, nhào ra ngoài, một tay thuần thục che cái miệng mở lớn vì kinh ngạc của người kia khi hắn còn chưa kịp lên tiếng, một tay chính xác đánh mạnh vào động mạch hắn ta một cách tàn nhẫn, khiến não của hắn ta thiếu dưỡng khí ngay lập tức, mềm nhũn rồi hôn mê bất tỉnh.

Thẩm Không đỡ lấy thân thể đổ xuống phía dưới của hắn ta, kéo hắn ta vào trong gian phòng tối thui.

Toàn bộ quá trình chỉ kéo dài không được vài giây. Anh nhanh như cái bóng, lặng lẽ như con mèo, chỉ có điều hành lang không còn bóng người nào trong chớp mắt.

Hàn Lệ dựa vào vách tường, ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt đỏ bừng được ánh đèn soi sáng, đôi mắt đen nhánh bị che phủ một lớp hơi nươc sáng trong, không nói chuyện, nhìn qua trông như tan rã đang hòa vào thanh tỉnh, ngay cả Thẩm Không cũng không nắm chắc bây giờ ý thức hắn có tỉnh táo không.

Anh nửa dìu nửa kéo Hàn Lệ ra lô ghế riêng.

— Đám người kia tìm từ phòng này sang phòng khác, tìm được người chỉ là vấn đề thời gian, tiếp tục chờ đợi trong phòng đã không còn an toàn.

Hàn Lệ khoác một tay lên cổ Thẩm Không, cố gắng chống đỡ để đứng dậy, giọng nói khàn khàn và suy yếu: “Phía trước hành lang, rẽ trái rồi tiếp tục đi về phía trước, là phòng bảo vệ.”

“– Tôi thấy ở trên đường.”

Cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, Hàn Lệ bổ sung.

Mỗi tầng đều thiết lập phòng bảo vệ là chủ ý của chính hắn, bình thường có bốn đến năm tên nhân viên công tác thường trú bên trong, để phòng ngừa những chuyện bất ngờ xảy ra.

Thẩm Không nâng Hàn Lệ dậy, đi theo hướng hắn chỉ, quả nhiên tìm được phòng bảo vệ trong miệng hắn ở cuối hành lang bên trái.

Nhưng bên trong không có ai.

Giờ khắc này đương nhiên Hàn Lệ đã tìm được thần trí tỉnh táo, hắn buông Thẩm Không ra, khập khiễng đi về phía trước mấy bước, nhìn kỹ căn phòng trống không, hơi cau mày — Hắn đã từng phân phó, phòng khẩn cấp phải có người thường trú, không thể nào xuất hiện tình huống trước mắt, cùng với… vừa nãy dọc đường đi, hắn không nhìn thấy nhân viên phục vụ nào.

Hơn nữa, PUZZEL canh gác vô cùng nghiêm ngặt, không hẹn trước thì không thể tiến vào.

Kết luận dường như vô cùng sống động —

Có nội gián.

Khi Hàn Lệ đang suy nghĩ, Thẩm Không đã rút bản đồ giản lược của tầng này ra từ trong ngăn bàn. Anh cụp mắt suy tư một lúc rồi quay đầu nói với Hàn Lệ: “Cậu ở đây chờ tôi, khóa chặt cửa lại.”

Hàn Lệ cả kinh, vô thức muốn ngăn cản, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Thẩm Không đã lắc mình ra cửa, rời khỏi.

Bàn tay nửa nhấc trên không trung của Hàn Lệ nắm chặt từng ngón, trong con ngươi đen nhánh như có tâm trạng sâu sắc gì đó bị đè nén đang chậm rãi lăn lộn.

Luôn là như vậy.

Phảng phất phiền toái phải ở lại phía sau.

Hoặc bị quăng ra đằng sau không chút lưu luyến.

Cho dù là bị gia tộc, bị người thân, hay khi đó bị…

Hàn Lệ rũ mắt xuống, khập khiễng tới trước bàn, cầm điện thoại trên bàn lên, thuần thục bấm một dãy số.

Bây giờ hắn đã nhớ ra tại sao hắn lại cảm thấy cha Trình Thần quen quen.

Trước khi Trình Trạch Khang trở thành dân cờ bạc, ông ta là lái buôn có chút danh tiếng. Sau khi nghiện đánh bạc thì bắt đầu làm việc thay sòng bạc để bổ khuyết sự thiếu hụt kinh tế càng lúc càng lớn của ông ta, mà sòng bạc ông ta thường hay đi đánh nhất vừa hay ở khu phía Đông, chính là nơi Lâm Tử Dũ đã nhắc nhở hắn trước là có thể có player mới.

Rất có khả năng là lúc Trình Thần cứu hắn khỏi tay tụi côn đồ cắc ké dưới mưa ở khu phía Đông ngày hôm đó, khiến đám người vốn nhìn mình chằm chằm chú ý tới anh.

Đáng lẽ tối hôm nay Hàn Lệ không nên ở đây, nhưng tại vì hắn sốt cao nên ngủ thiếp đi trên lầu chóp, do đó mới làm trễ nải thời gian, vừa vặn đụng phải chuyện xảy ra ở tầng 4.

Mà bên kia có thể thâm nhập vào PUZZEL sâu như vậy, thậm chí còn có thể nắm bắt được bảng giờ giấc, điều hành giao thiệp. Nói vậy thì phải dùng thời gian rất lâu để chậm rãi lẻn vào một cách cẩn thận, nhưng tại sao bây giờ đột nhiên từ bỏ chiến lược biết điều trước đó, trắng trợn gióng trống khua chiêng phái người đến tầng 4 tìm người chứ? Bọn họ biết rõ một khi động thủ, công sức trước đó rất có thể sẽ lãng phí hết, thế thì tại sao lại sốt sắng và cấp bách như vậy…?

Điện thoại bên kia kết nối rất nhanh.

“Đêm nay ai chịu trách nhiệm tầng 4?” Hàn Lệ lạnh lùng hỏi.

Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ bàn một cái rồi dặn dò: “Khống chế tất cả những người có liên quan, phong tỏa tầng trệt, lập tức phái người tới.”

Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống làm đôi mắt Hàn Lệ được phủ lên một lớp ánh sáng lạnh mỏng manh.

Hàn Lệ bóc hai viên aspirin bên người ra, bỏ vào miệng chầm chậm nhai nát, mùi vị cay đắng lan tràn giữa răng môi.

— Thứ duy nhất không giống tám năm trước, hắn không còn là đứa nhỏ chỉ có thể bất lực chờ đợi trong tầng hầm kia.

Hắn hít sâu một hơi, cúi đầu, vuốt nhẹ tay trái mình một lát theo bản năng.

Dường như trong lòng bàn tay vẫn cứ có thể cảm nhận được xúc cảm lành lạnh trên da dẻ, để lại căng thẳng và rung động tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.

Hàn Lệ cảm thấy một loại cảm giác kỳ quái nào đó bay lên từ đáy lòng, gây nên một loại tâm trạng xa lạ và mới mẻ khi đầu hắn hỗn loạn do sốt cao. Hắn mím chặt môi, tự nói với mình:

Trình Thần quá mức nguy hiểm và không thể đoán trước, trên người có rất nhiều bí mật chưa biết…

Phải tiếp xúc nhiều hơn mới có thể xác định cậu ta không có uy hiếp gì với mình.

Bình luận

Truyện đang đọc