CHUYÊN VIÊN UỐN NẮN TAM QUAN

Hình như Thẩm Không cảm giác được động tĩnh bên kia, ngước mắt nhìn lại.

Đèn phòng không sáng, chỉ có đèn hành lang đang bật làm cả phòng theo đó mà tối tăm và mông lung, chỉ có một ít tàn thuốc đỏ tươi tắt ngóm trong bóng tối. Dưới bóng đêm và khói mù thấp thoáng, đôi mắt anh như in cả ngân hà, sự xung kích của cảm giác kinh tâm động phách gần như làm lòng người đau đớn.

Phảng phất sợ bị đâm thương, Hàn Lệ không tự chủ rời tầm mắt đi.

Thẩm Không đứng dậy, cất bước đi tới bên giường, giơ tay chạm chạm trán Hàn Lệ — đã hết nóng.

Anh kéo một cái ghế qua ngồi bên giường, lấy hộp thuốc trong túi ra ném vào đầu gối Hàn Lệ, sau đó dùng đầu ngón tay kẹp thuốc lá chỉ chỉ cốc nước đặt trên đầu giường, lời ít ý nhiều: “Uống.”

Hàn Lệ rũ mắt xuống, đưa tay mở hộp thuốc đóng gói ra, bỏ hai viên thuốc con nhộng vào trong lòng bàn tay rồi lấy nước nuốt vào.

Thẩm Không miễn cưỡng gác chân lên mép giường, hút thuốc lúc được lúc không, đôi mắt nửa khép, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Anh đột ngột mở miệng hỏi: “Còn ai làm phiền cậu không?”

Hàn Lệ bị sặc ngụm nước vừa vào miệng, ho khan hai tiếng, dùng mu bàn tay lau khô vệt nước bên môi, tâm tư chuyển như điện, gần như nghĩ xong cách trả lời ngay lập tức.

Hắn không hề trả lời, đôi mắt đen nhánh có phần né tránh, hơi mím môi, ngón tay lo lắng miết nhẹ thành chén một lát rồi do dự lắc lắc đầu.

Trên khuôn mặt tái nhợt còn mang theo suy yếu sau khi bị bệnh, vừa ẩn nhẫn vừa đáng thương.

Thẩm Không liếc mắt nhìn hắn, đưa tay bóp tắt thuốc lá, nhàn nhạt ra lệnh:

“Nếu cậu lại gặp chuyện như vậy, tới tìm tôi.”

Trong lòng Hàn Lệ hơi căng thẳng, hắn cúi đầu, chỉ lo ánh mắt của mình làm tiết lộ cảm xúc thật sự.

Sự rung động bị hắn tận lực áp chế và phớt lờ trong lúc nguy cấp đột nhiên dâng trào.

Thế tới hung hăng, khó có thể cưỡng lại được.

Phảng phất tim được ngâm trong dòng nước ấm áp nào đó, lại như xương sườn bị đồ vật sắc nhọn chọc vào, cơn đau ngọt ngào và nghẹt thở lan tràn trong khoang ngực.

Hắn không biết loại cảm giác xa lạ làm người ta kinh hoảng này là cái gì, đến từ đâu, hắn chỉ muốn nhiều hơn nữa theo bản năng.

Như bướm đêm bị ánh sáng nóng bỏng hấp dẫn, động vật máu lạnh bị nhiệt độ ấm áp dụ dỗ, lòng tham sâu hơn tối hơn trong đáy lòng âm thầm nảy mầm phát triển một cách chậm rãi, giọng nói khàn khàn âm u lạnh lẽo lặng lẽ thì thầm bên tai, từng lần từng lần một, thúc giục hắn bắt lấy nhiều hơn nữa.

Giáo dục của người thừa kế nhà họ Hàn nói cho hắn biết — Muốn cái gì thì phải cướp lấy, bất chấp tất cả, không từ thủ đoạn.

Thế nhưng trong đáy lòng có giọng nói nói cho hắn biết: Không thể sốt ruột.

Từ từ đi.

Hàn Lệ ngước mắt nhìn Thẩm Không ngồi cuối giường, sâu trong con ngươi đen nhánh mang theo một tia sáng ép người nhưng trên mặt vẫn dịu ngoan vô hại nhu hòa: “Vậy, giờ chúng ta coi như là bạn, phải không?”

Thẩm Không không quan tâm mấy, nhún nhún vai: “Được đấy.”

Hàn Lệ cũng không hài lòng với câu trả lời này lắm, sự tham lam ẩn núp trong bóng tối dưới đáy lòng đang kêu gào muốn nhiều hơn nữa. Hắn không chút biến sắc áp chế ý động trong lòng mình lại, thoáng duỗi người dựa vào Thẩm Không gần hơn một chút, giọng nói trầm thấp và ôn hòa, lông mày cong cong không có chút tính chất công kích nào: “Vậy… sau này tôi có thể tới đây tìm cậu bất cứ lúc nào à?”

Thẩm Không hơi dùng sức, đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể lên hai chân sau ghế, lười biếng lung lay giữa không trung:

“Tùy cậu.”

Vừa dứt lời, hình như anh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, sức mạnh dưới chân buông lỏng, chân ghế “cộp” một tiếng rơi xuống mặt đất.

Thẩm Không quay đầu nhìn chằm chằm Hàn Lệ đang ngồi trên giường, hỏi một cách thờ ơ: “Thuật phòng thân, muốn học không?”

Anh hiểu đạo lý câu cá cho người không bằng dạy người câu cá mà.

Ban đầu Thẩm Không chuẩn bị bảo vệ Hàn Lệ trong bóng tối, xử lý hết những nhân vật phản diện bắt nạt và sỉ nhục hắn trong cốt truyện, nhưng một lời nói của hệ thống trước đó đã đánh thức anh.

Quyển sách này có biện pháp sửa chữa tự động, mà thời gian của uốn nắn viên có hạn, nếu như sau khi anh rời đi quỹ tích thế giới sửa chữa lại sai lệch… Vậy coi như cái được không đủ bù cái mất.

Ngay cả hệ thống nói cái gì yêu và kiên trì ấy, Thẩm Không cũng không coi là chuyện to tát.

Nghề nghiệp của anh là giúp mọi người giải quyết vấn đề, sinh ra từ sự tức giận ác ý và tham lam cắm rễ trong con người — Dù sao, nếu như yêu và kiên trì có ích thì trên thế giới sẽ không xuất hiện người như anh.

Theo quan điểm của Thẩm Không, vấn đề của Hàn Lệ chính là quá tốt nên bị bắt nạt.

Đây là một thế giới tàn khốc, người quá hiền lành sẽ bị bóc lột cướp đoạt gấp bội.

Hàn Lệ sáng mắt lên, hắn dùng lực đè khóe miệng đang nhếch lên không kiểm soát xuống, dùng giọng điệu bình thường trả lời: “Có, chỉ cần cậu không chê tôi phiền.”

Thẩm Không hài lòng cong khóe môi, đứng lên ghế tựa lần thứ hai — Rốt cuộc lần này hệ thống không cần lải nhải oán giận mình lãn công tiêu cực mỗi ngày nữa, xem đi, bây giờ bọn họ đã thành “bạn bè”, thậm chí còn có thời gian chung đụng, cải tạo tam quan ngay trong tầm tay!

Đột nhiên, anh nhớ ra cái gì đó, sắc mặt khó coi mấy phần trong nháy mắt.

Thẩm Không hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Hàn Lệ đang nằm ở trên giường, mở miệng bổ sung:

“– Nhưng mà, tôi cũng không phải làm không công.”

Hàn Lệ nghe tiếng ngẩng đầu nhìn anh.

Chỉ thấy thiếu niên đối mặt với mấy người vây chặt vẫn vô cảm giờ khắc này dùng sắc mặt nghiêm nghị, chau mày như lâm đại địch, chậm rãi nói một cách trịnh trọng:

“Cậu phải giúp tôi làm bài tập.”

·

Sau khi làm khoản giao dịch hoàn hảo với Hàn Lệ xong, tâm trạng Thẩm Không rất tốt, cho dù ngày hôm sau cần dậy sớm cũng không phá hoại tâm trạng vui vẻ của anh.

Trước khi bị cái gì phòng làm việc tam quan đúng đắn này bắt cóc, Thẩm Không thật sự không ngờ, anh, một người đàn ông thành niên hơn 30 tuổi, sẽ lưu lạc tới mức bị ép làm bài tập học sinh cấp ba mỗi ngày.

Mà càng khiến anh uất ức là… một người có tất cả các kỹ năng bạo lực như anh thật sự không làm đâu.

Nhưng để duy trì hình tượng học sinh xuất sắc của Trình Thần nên không thể không giao nhiều lần.

Thậm chí Thẩm Không còn định ra ngoài trường thuê mấy người giúp anh làm bài tập cơ.

Mà bây giờ, Hàn Lệ xuất hiện giải quyết vấn đề cuộc đời anh một cách hoàn hảo, để anh tìm lại thân phận người đàn ông trưởng thành không cần làm bài tập một lần nữa.

Nhưng vẫn không tìm được chút liêm sỉ lừa gạt học sinh cấp ba nào — hệ thống bổ sung.

Thẩm Không ngâm nga một khúc vớ vẩn, chậm chạp bò xuống giường rửa mặt, tùy tiện cầm một cái sandwich trong tủ lạnh nhét vào cặp rồi từ từ ra khỏi cửa.

Anh vào phòng học vừa đúng một giây trước khi chuông cửa lớp vang lên.

Nhưng bất ngờ là, giáo viên vốn nên ở trong phòng học từ sớm lại không ở, lớp học loạn tung lên, tiếng đùa giỡn ầm ĩ hỗn loạn cực kỳ lớn giữa hàng lang im ắng, ầm ầm ầm ầm như cái chợ vỡ. Hình như tất cả học sinh đều bị một tin tức nào đó kích thích nên hưng phấn hẳn lên, liên tục ríu ra ríu rít cái gì đó.

Thẩm Không bất ngờ cau mày, kéo ghế tựa của mình ra ngồi xuống.

Giữa lúc anh chầm chậm móc sách vở trong cặp ra, trong tai đột nhiên bắt được vài từ khóa bị tiết lộ lúc bạn cùng bàn và những người khác hưng phấn tán gẫu:

“Lớp chúng ta” … “Học sinh chuyển trường” …

Động tác của Thẩm Không hơi dừng lại một chút.

Đúng lúc này, giáo viên chủ nhiệm Địa Trung Hải thấp bé mập mạp nghiêm túc hùng hổ đi vào phòng học, dùng sức vỗ bàn giáo viên làm một lớp bụi phấn bay lên trôi nổi bồng bềnh: “Trật tự! Trật tự!”

Toàn bộ âm thanh cười đùa ầm ĩ trong lớp trở về yên lặng, mấy chục con mắt nhìn thẳng về phía thầy giáo trên bục giảng.

Chỉ nghe ông hắng giọng một cái, kéo dài giọng nói:

“Cái đó… năm nay lớp chúng ta có một bạn học mới chuyển đến, hi vọng mọi người hòa thuận với nhau, đón tiếp em ấy bằng nhiệt tình và thiện ý!”

Nói xong, ông ta quay đầu nhìn về phía cửa phòng học, cười tươi đến mức nếp nhăn trên mặt biến thành một đóa hoa:

“Mọi người chào mừng!”

Kiểu tóc Địa Trung Hải:

Bình luận

Truyện đang đọc