CHUYÊN VIÊN UỐN NẮN TAM QUAN

Ngoài cửa sổ tối đen, đường núi hoang tàn vắng vẻ hình như còn gập ghềnh hơn vào ban đêm, thân xe đóng kín gian nan rung lắc trong quá trình di chuyển.

Trong thùng xe, mấy tên bắt cóc chán đến chết đang kể chuyện cười thô lỗ thấp kém, dùng tiếng nước ngoài bốc phét khoe khoang mình đã từng giết bao nhiêu người, làm bao nhiêu gái điếm, tra tấn bao nhiêu nạn nhân vô tội đến chết, bao nhiêu lần tàn nhẫn cưa bộ phận thân thể của người sống sờ sờ, chỉ để thỏa mãn thú vui.

Thẩm Không ôm cánh tay dựa vào lưng ghế, mệt mỏi nhắm mắt, đánh cái ngáp thứ 15 đêm nay.

Đột nhiên, xe xóc mạnh một cái rồi dừng lại.

Người đàn ông trên ghế lái oán hận khẽ rủa một tiếng, định đánh lửa lần nữa, nhưng dưới động tác thô lỗ và cấp bách của gã, chiếc xe chỉ phát ra vài âm thanh yếu ớt, sau đó hoàn toàn tắt lửa.

Bọn bắt cóc ngồi ở đằng sau mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Mẹ nó, xe này không thể di chuyển nữa.”

Người đàn ông kia phỉ nhổ, hơi mất kiên nhẫn quay đầu hỏi: “Còn cách địa điểm đã hẹn bao xa?”

Người hàng sau trả lời: “Không xa lắm, còn mấy km nữa.”

Gã bắt cóc kia bực bội dùng sức đấm vô lăng một chút cho hả giận, im lặng trong chốc lát rồi mở cửa xuống xe: “Vậy dứt khoát làm ở đây đi, dù gì thì đều là rừng núi hoang vắng mà, thằng oắt con này chết chỗ nào mà không phải là chết, chỉ khác mỗi hố chôn thôi.”

Hai người đằng sau kéo Hàn Lệ còn đang liều mạng vặn vẹo xuống xe, đẩy đứa trẻ bị trói cả tay lẫn chân xuống làm nó lảo đảo, chật vật nằm rạp trong bùn đất xám xịt.

Một người xách nó lên, làm nó nửa quỳ, còn gã bắt cóc lái xe kia rút một khẩu súng đen kịt bên hông mình ra, chậm rãi kề sát cái trán bị ma sát rướm máu của đứa trẻ.

Thẩm Không cũng xuống xe, ôm tay đứng bên cạnh, đúng loại thái độ lười biếng khi thấy chuyện không liên quan đến mình.

Hàn Lệ vừa rồi còn kêu ô ô đột nhiên yên tĩnh lại, cặp mắt trắng đen rõ ràng bị nước mắt rửa qua, đặt trên khuôn mặt non nớt bị nước bùn hoen ố đặc biệt bắt mắt. Nó im lặng nhìn chằm chằm người đàn ông sắp hành quyết mình, trong ánh mắt có sự quyết liệt vượt qua tuổi tác.

Gã bắt cóc kia bị ánh mắt như vậy làm hoảng sợ, ngón tay trên cò súng do dự giây lát.

Đúng lúc này, tầng mây thật dày bị gió lớn thổi quét, che khuất ánh trăng vốn không sáng lắm.

Cái đầu nho nhỏ của Hàn Lệ đột nhiên nảy sinh ý nghĩ ác độc, đứng phắt dậy đập mạnh vào họng súng đang chĩa ngay trán mình, không màng tất cả lao về phía vách đá tối tăm bị bao phủ bởi những cành cây chết bên đường núi ——

Dựa theo cốt truyện, nó sẽ lăn xuống bờ vực, bọn bắt cóc cảm thấy chắc chắn nó sẽ chết không phải nghi ngờ gì nữa nên rời đi.

Ba ngày sau, người nhà họ Hàn cử đến tìm thấy Hàn Lệ đang hấp hối dưới đáy vực: Cả người đầy vết thương, nửa dưới tàn tật.

Nhưng ——

Đúng lúc này, Thẩm Không đứng ở một bên đột nhiên giơ tay lên túm chặt gáy Tiểu Hàn Lệ, cứng rắn kéo đứa bé phóng xuống vực sâu về.

Hàn Lệ giống như thú nhỏ bị thương, phí công đá đạp lung tung giữa không trung, cái miệng bị băng dính dán kín phát ra tiếng rống giận ô ô.

Con ngươi đen nhánh đầy hận ý nhìn chằm chằm Thẩm Không, phảng phất chuẩn bị cắn xé cổ họng anh ngay trong giây tiếp theo sau khi được buông ra.

Thẩm Không cúi đầu, hứng thú nhướng mày nhìn nó.

Gã bắt cóc bị Hàn Lệ đá ra đứng thẳng người, mặt đỏ lên, thẹn quá hóa giận bước nhanh tới: “Chết tiệt, thằng ranh con này con mẹ nó dám chạy? *** mẹ đúng là không biết tốt xấu!”

Gã vừa nói vừa duỗi tay tìm kiếm Hàn Lệ bị xách giữa không trung.

Đột nhiên gã cảm thấy cánh tay mình bị người ta nắm lấy.

Bàn tay lạnh băng như vòng sắt, chậm rãi tạo ra một lực đạo nặng hơn ngàn cân, đau đớn kịch liệt đột ngột làm gã kêu ra tiếng, dùng ngôn ngữ khác hô: “Mày đang làm cái quái gì thế? Mau thả tao ra.”

Thẩm Không mỉm cười chớp chớp mắt, kéo gã về phía mình thật mạnh, sau đó dùng sức gập cánh tay đối phương về phía ngược lại ——

“Rắc” Tiếng nứt xương thanh thúy vang lên trong bóng đêm tối mịt.

Cánh tay của gã bắt cóc kia bị bẻ gãy một cách cứng rắn.

Tình thế chuyển biến bất ngờ, người nọ kêu lên thảm thiết khàn cả giọng, cánh tay còn lại nhanh chóng sờ soạng bên hông mình, nhưng Thẩm Không lại lấy được súng nhanh hơn gã một bước, anh nhét Hàn Lệ đang ngu ngơ vào trong lòng mình, sau đó nhanh chóng cong eo mèo núp trước người gã bắt cóc kia, gác súng ống lên vai gã.

“Đoàng” “Đoàng”!

Hai tiếng súng đinh tai nhức óc cắt ngang sự im lặng, giờ hai gã bắt cóc còn lại mới nhận ra sự tình không ổn nhưng chúng đã ngã xuống theo tiếng súng trước khi kịp móc vũ khí ra.

Ngay sau đó, Thẩm Không bỏ qua người đàn ông đã trở thành lá chắn thịt cho mình, hóa giải thế tấn công mềm yếu vô lực vì đau đớn của đối phương dễ như trở bàn tay, rồi gạt ngã gã không chút lưu tình.

Anh ước lượng khối kim loại đen kịt nằng nặng trong tay mình xong mới dùng họng súng nhắm ngay mi tâm đối phương ——

Một tiếng súng vang, người kia bất động.

Toàn bộ quá trình chỉ mất vài chục giây và kết thúc khi tất cả gần như chưa kịp phản ứng.

Hàn Lệ ngu người trợn to mắt, quên luôn giãy giụa, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy bùn đất có hai dòng nước mắt trắng trắng trông rất buồn cười.

Mãi cho đến khi Thẩm Không đi tới, xé băng dính ngoài miệng nó xuống.

Nửa mặt dưới của Hàn Lệ trở nên đỏ bừng vì động tác đơn giản thô bạo đó, trong mắt lại ngậm hai hàng nước mắt lần nữa, nhưng nó không hề hô đau, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Không, dùng giọng trẻ con đã gào khóc đến mức khàn hết cả hỏi:

“Vì sao?”

Thẩm Không không trả lời mà chỉ mỉm cười hiền lành với nó.

Sau đó nâng tay lên dán băng dính về, thậm chí còn khom lưng thắt chặt dây thừng cột lấy cổ tay cổ chân nó.

Hàn Lệ:…

Vậy sao ban đầu ông lại xé băng dính xuống???

Hàn Lệ cảm thấy nửa mặt dưới của mình đau đớn nóng rát, nhưng đây không sánh bằng sự tổn thương tâm hồn khi nó bị lừa gạt.

Nó dùng đôi mắt phẫn hận gấp đôi trừng người đàn ông đứng trước mắt, mưu đồ dùng ánh mắt của mình xẻo sống tên bắt cóc này.

Nó sai rồi! Nó không nên cho rằng trong lòng người này còn thiện niệm! Gã cũng chỉ là một phần tử phạm tội đáng ghét khác thôi!

Thẩm Không kéo cửa xe ra, nhẹ nhàng ném Hàn Lệ bị trói kín mít lên ghế sau, đẩy ánh mắt giết người của nhân vật phản diện tương lai đi, ung dung xoay người, khom lưng tìm kiếm đồ trên người bọn bắt cóc đã ngã xuống đất.

Dao quân dụng, nửa bao thuốc lá, một tép đạn, tiền lẻ…

Còn có chứng minh nhân dân giả, nhưng thủ pháp làm giả rất cao minh, cho dù là Thẩm Không cũng rất khó nhìn ra sơ hở gì.

Đúng lúc này, hệ thống đột nhiên mở miệng hỏi: “Vừa rồi, tại sao cậu không hành động ngay lập tức?”

Thẩm Không nhún vai một cách thờ ơ, trả lời trong đầu: “Mày không cảm thấy biểu cảm hi vọng tan biến của bọn họ trông khá thú vị sao?”

—— Cho dù là thằng nhóc con kia hay những người tự cho là thắng chắc ngoài vòng pháp luật đó.

Hệ thống: “…”

Thẩm Không không dừng động tác, duỗi tay móc điện thoại trong túi áo khoác người đàn ông kia ra, sau đó dùng ngón tay vẫn còn hơi ấm của xác chết mở màn hình khóa.

Đây là điện thoại di động dùng một lần, tất cả các thông tin sẽ bị xóa ngay sau khi đọc, về cơ bản không có thông tin hữu ích nào.

Cơ mà Thẩm Không vốn chẳng ôm hi vọng quá lớn, anh vừa nhét điện thoại vào túi mình vừa giải thích một cách hờ hững:

“Đương nhiên… vẫn có nguyên nhân khác. Tư thế cầm súng của tài xế, loại súng và tiếng Armenia mà gã nói đều cho thấy bọn họ là lính đánh thuê bất hợp pháp hoặc có hoàn cảnh liên quan, đều làm loại việc dơ bẩn như bắt cóc giết người vứt xác để sống, không có tí đạo đức nghề nghiệp nào, ngay cả trẻ con cũng có thể xuống tay… Tóm lại, để phòng ngừa ngộ thương, tất nhiên phải tìm đúng thời cơ, chờ lúc gã thả lỏng cảnh giác mới ra tay.”

Nhưng… phản ứng của Hàn Lệ làm mắt anh sáng lên.

Thằng nhóc này còn có chút cốt khí.

Đột nhiên, sau lưng truyền đến một tiếng súng đinh tai nhức óc.

Thẩm Không không kịp khiếp sợ, linh hoạt lăn ngay tại chỗ, lấy ô tô làm chuyện công để che chắn rồi nhắm chuẩn về phía phát ra âm thanh.

Nhưng anh chỉ thấy gã bắt cóc đã bị bắn phía trước lay động một chút, sau đó lại ngửa mặt ngã xuống.

Thẩm Không thầm nghĩ không ổn, chạy lẹ về khoang xe đằng sau. Anh kéo cửa xe ra, nhìn Hàn Lệ run rẩy cuộn tròn, phát ra tiếng kêu rên thấp thấp và tiếng khóc nức nở, trên cái đùi mảnh khảnh có máu tươi nhanh chóng thấm ướt, nhuộm vải dệt thành một mảng đỏ sẫm chói mắt.

Viên đạn xuyên qua cửa xe, bắn thương chân Hàn Lệ.

Lần đầu tiên Thẩm Không thu hồi biểu cảm tản mạn, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ, giống như đám mây đen dày nặng sắp áp sát.

Không ai hiểu khả năng thiện xạ của anh hơn bản thân anh, người kia không có khả năng bò dậy, cho dù anh thật sự thất thủ thì anh cũng không tin đám lính đánh thuê vô đạo đức này sẽ có lòng trách nhiệm mạnh mẽ đến vậy, dù chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.

Trừ phi…

Đúng lúc này, âm thanh cơ học của hệ thống vang lên bên tai:

“Kiểm tra phát hiện quỹ đạo thế giới có sai lệch, đã tự động uốn nắn.”

Bình luận

Truyện đang đọc