CHUYÊN VIÊN UỐN NẮN TAM QUAN

Hàn Lệ ung dung thong thả nhét chứng cứ trong tay vào phong thư, tiếng túi giấy ma sát nghe sột soạt sột soạt cực kỳ rõ ràng trong phòng làm việc im ắng.

Người đàn ông đứng phía sau hắn ngạc nhiên sợ hãi trợn to hai mắt, hình như không ngờ là chuyện sẽ phát triển theo hướng như vậy, nhất thời không thể kiểm soát được biểu cảm trên gương mặt của mình: “Đây…”

Hàn Lệ rũ mắt, giọng nói bình thản không gợn sóng:

“Ban đầu đúng là tôi không nghi ngờ gia tộc tôi và cha tôi sẽ nhẫn tâm đến vậy, nhưng ròng rã hai ngày ba đêm, liên tiếp bảy làn sóng lính đánh thuê — Tôi không ngu xuẩn đến mức cảm thấy một bà vợ kế không có gia tộc ủng hộ sau lưng lại có năng lực điều động tài lực thế lực như vậy.”

Trong tầng ngầm tối tăm vắng lặng nồng nặc mùi thuốc khử trùng, ánh đèn xẹt xẹt vang lên nhấp nháy theo sự chấn động trên trần nhà, tro bụi đổ rào rào từ đỉnh đầu xuống, hắn hồi nhỏ kinh hồn bạt vía co rúc dưới ga trải giường mỏng manh. Tác dụng của thuốc mê vẫn chưa tan hết, hắn cố gắng chống đỡ thần trí choáng váng và buồn ngủ, im lặng đếm tiếng bước chân ngổn ngang trên đỉnh đầu, trong đầu lặp đi lặp lại một câu nói khiến máu hắn phải chảy ngược:

— “Nhóc con, đến bây giờ nhóc còn không biết là ai muốn mạng của nhóc à?”

Hạt giống nghi ngờ đã chôn sâu ở đây, một khi có cơ hội sẽ mọc rễ nảy mầm.

Hàn Lệ nhẹ nhàng vuốt ve đầu gậy, con ngươi đen nhánh như hồ nước sâu thẳm rũ xuống, nói tiếp:

“Vậy nên vừa về nước tôi đã bắt đầu tìm kiếm sự thật năm đó. Tiền tài và quyền thế, tuy không thể làm người chết sống lại làm xương khô mọc thịt nhưng vẫn rất hiệu quả ở khía cạnh này, đúng là thuốc đến bệnh đi mà.”

Thẩm Không nhìn chằm chằm Hàn Lệ ngồi giữa phòng, chầm chậm cau mày — Tuy biểu cảm trên gương mặt đối phương trông không có gì thay đổi, nhưng chẳng hiểu sao anh lại có ảo giác gần như yếu ớt.

Anh hơi hoảng hốt một lúc.

Cứ như là đứa trẻ gầy gò thấp bé kia đang đứng trước mặt anh, dùng đôi mắt im lìm đề phòng nhìn chằm chằm anh vậy.

Nhưng cảm giác này chỉ thoáng qua thôi, ngay giây sau, Hàn Lệ lại trở về người đàn ông trưởng thành sát phạt quả quyết, bày mưu nghĩ kế, có thân thể khỏe mạnh và của cải quyền thế kinh người. Dù chỉ im lặng ngồi ở đó cũng không ai có thể lơ đi hay coi thường thô lỗ trước sự hiện diện mạnh mẽ của hắn.

Thẩm Không đột nhiên nhận ra thời gian thật sự đã trôi qua.

Đối với anh thì chẳng qua là mấy tháng ngắn ngủi thôi, nhưng đối với Hàn Lệ thì đã ròng rã hai mươi năm rồi.

Tuy anh đã biết nó là con đường để hoàn thành nhiệm vụ từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm nhận rõ ràng thời gian thay đổi khôn lường như vậy, cả bãi bể nay đã hóa nương dâu rồi.

Đúng lúc này, Thẩm Không đột nhiên bắt được một chút âm thanh lạ thường qua ván cửa dày nặng.

Trong lòng anh khẽ động, còn chưa kịp nghĩ gì nhiều đã thấy ván cửa đóng chặt bị gõ nhẹ một tiếng, ngay sau đó, cửa bị đẩy ra.

Một người đàn ông khá cao to đi vào.

Cậu ta có gương mặt tuấn lãng, quần áo khoác lỏng lẻo trên bả vai, tuy ngũ quan đã thành thục nảy nở nhưng vẫn có thể nhìn thấy chút dấu vết đường nét thời niên thiếu.

Thẩm Không sững sờ.

… Đây không phải là người gặp ở cửa trường học trong tiếp điểm thời gian trước à?

Dựa theo lời mấy tên côn đồ cắc ké có đầu mào gà bị cạo sạch kia thì hình như cậu ta tên là… Lâm Tử Dũ à?

Cái tên này lập tức sống dậy trong ký ức của Thẩm Không, anh nhớ cái tên này từng xuất hiện trong đoạn cốt truyện mà hệ thống truyền tải — Lâm Tử Dũ xuất thân từ gia tộc trong xã hội đen, sau khi trở thành cánh tay đắc lực của Hàn Lệ đã quản lý mảng màu đen giúp hắn, cho dù sau này Hàn Lệ bị một trong số cấp dưới phản bội vẫn trung thành tuyệt đối.

Trong cốt truyện của tiếp điểm thời gian trước mà hệ thống truyền cho Thẩm Không không hề có Lâm Tử Dũ, chắc là do hiệu ứng cánh bướm nên làm hai người bọn họ kết bạn sớm hơn rất nhiều, từ tận thời cấp ba cơ mà.

Lâm Tử Dũ nhìn xung quanh phòng một vòng rồi đưa mắt cố định hình ảnh trên người Hàn Lệ, cười híp mắt nói:

“Anh Hàn, xong xuôi hết rồi.”

Người đàn ông đứng phía sau Hàn Lệ đột nhiên có dự cảm chẳng lành, hắn ta cảnh giác quay đầu Hàn Lệ, hỏi:

“Xong chuyện gì?”

Hàn Lệ không trả lời câu hỏi của hắn ta mà là Lâm Tử Dũ phách lối cau mày, cười tươi roi rói bảo:

“Đương nhiên là nhổ hết tất cả những người mày xếp vào trong bọn tao ra xong rồi, không phải vậy thì mày nghĩ vì sao anh Hàn nắm giữ nhiều nhược điểm nhà họ Hàn đến thế mà còn không ra tay chứ, đương nhiên là để chúng mày lộ ra sơ hở rồi. Cái đéo gì mà Fes với chả Ster chứ, lại còn dám đánh chủ ý lên người bọn tao, cút con mẹ mày đi.”

Lâm Tử Dũ vừa dứt lời, những người phía sau lưng cậu ta ràn vào, kiểm soát những người trong phòng chỉ trong một cái nháy mắt là cùng.

Một người trong số đó đi đến nới lỏng dây trói cho Thẩm Không và Đường Thắng.

Thẩm Không nhẹ nhàng chuyển động cổ tay hơi cứng ngắc của mình, lông mi thật dài rũ xuống che khuất biểu cảm khó lường trong đôi mắt anh.

Bây giờ anh đã biết tại sao lâu như vậy rồi mà Hàn Lệ vẫn không thu lưới, khác với cốt truyện ban đầu, không phải là hắn còn giữ gìn tình cảm và chờ mong với nhà họ Hàn nên mới án binh bất động, mà là bởi vì trong bàn cờ còn một đối thủ mạnh mẽ hơn. Để đánh lừa đối phương, lặng lẽ chiếm ưu thế trước cho nên đã lấy luôn chiến lược ngủ đông và án binh bất động làm chủ.

Tốc độ trưởng thành của Hàn Lệ đã vượt qua nhân vật phản diện tàn nhẫn âm u lạnh lẽo, vô cùng thủ đoạn trong cốt truyện ban đầu.

Hắn không chỉ là người thừa kế được Feminster coi trọng đến mức phải sử dụng cả thủ đoạn để kéo vào trướng nữa, mà còn là đối thủ có thế lực ngang tay với đối phương.

Sắc mặt người đàn ông kia thay đổi hẳn, hắn ta thu hồi vẻ cung kính ban nãy, âm u hỏi:

“Vậy cậu muốn gì?”

Hàn Lệ lắc đầu một cái, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm như vực tối, giọng nói vẫn ôn hòa: “Tôi sẽ không động các anh, chỉ hi vọng anh có thể chuyển lời giúp tôi thôi. Tôi vẫn rất kính trọng ngài Feminster nhưng tôi kiên quyết từ chối lời mời của ông ấy, cũng hi vọng ông ấy đừng thử dùng thủ đoạn cực đoan khác để ép buộc tôi. Lần sau có thể tôi sẽ không thân thiện như bây giờ đâu.”

Sắc mặt người đàn ông kia còn kém hơn ban nãy những ba phần:

“Có bao nhiêu người tranh nhau sứt đầu mẻ trán để lọt vào mắt xanh của ngài Feminster đấy, cậu đừng có mà bố láo quá!”

Lâm Tử Dũ hơi cau mày, muốn mở miệng theo bản năng nhưng lại bị Hàn Lệ nâng tay lên ngăn trở.

Cậu ta không cam lòng ôm cánh tay, đành phải nuốt hết lời chưa thốt lên vào bụng.

Hàn Lệ nở một nụ cười rất nhạt với người kia: “Kế thừa một đế quốc đã dựng xong, suy cho cùng thì quá êm xuôi rồi.”

Đôi mắt hắn lóe lên dã tâm giống như là ngọn lửa tùy ý bùng cháy trong vực sâu thăm thẳm vậy:

“Tự mình sáng tạo vẫn hợp khẩu vị của tôi hơn.”

Im lặng đứng bên cạnh hồi lâu, giờ khắc này cuối cùng Thẩm Không cũng biết sao mình lại sinh ra dự cảm không lành. Anh buộc phải suy ngẫm về phương pháp giáo dục của mình.

Nếu như nói thế giới trước mắt là trò chơi nuôi dưỡng…

— thì con mẹ nó anh đã nuôi lệch hoàn toàn rồi…

Mấy phút sau, người đàn ông kia và tay chân của hắn ta được mời ra ngoài một cách lịch sự, còn Hàn Trang đã chứng kiến tất cả thì tái hết cả mặt. Dường như thái độ tàn nhẫn cứng rắn ban nãy bị chảy xuống chân ông ta sạch sành sanh làm để lộ ra vẻ thùng rỗng kêu to bên trong. Cho dù là Hàn Lệ ra tay với công ty ông ta, hay là tên của Feminster xuất hiện, thậm chí Hàn Lệ lại còn chiếm ưu thế trong trận quyết đấu, tất cả mọi chuyện đều vượt ra khỏi sự tưởng tượng của ông ta. Tuy ông ta đã không còn thủ đoạn bằng thời trai tráng từ lâu nhưng tầm nhìn biết mình thất thế vẫn phải có.

Ông ta cố gắng giãy dụa trước khi chết, bắt đầu đánh bài tình cảm nhưng cả giọng nói lẫn vẻ mặt của ông ta vẫn yếu ớt nhợt nhạt như cũ.

Biện Nhàn Tịnh cũng biết cách xem xét thời thế nên cứ buồn bã khóc lóc kể lể biện giải, chỉ có mỗi Hàn Tử Trạc nông cạn vô dụng vẫn mạnh mẽ đỡ cái giá cậu ấm nhà họ Hàn, bắt đầu làm trò thùng rỗng kêu to. Phòng làm việc im lặng không bao lâu lại bị sự ồn ào náo nhiệt làm phiền, nhưng Hàn Lệ còn chẳng buồn nhấc lông mày, chỉ đứng dậy từ trên ghế sa lông, chậm rãi đi đến trước bàn Hàn Trang.

Hắn móc một tấm hình trong áo vest mình ra, từ từ bày trên bàn, trân trọng vuốt ve bằng đầu ngón tay.

Trong bức ảnh ố vàng, người phụ nữ xinh đẹp đoan trang đang nở nụ cười nội liễm với ống kính. Ngũ quan của bà giống Hàn Lệ đến ba phần nhưng trên mi tâm lại mang theo sự u buồn và dịu dàng nhàn nhạt.

Thẩm Không nhận ra đây chính là tấm ảnh Hàn Lệ mang đi từ nhà chính nhà họ Hàn hôm đó.

Hàn Trang đột nhiên im thin thít, từng giọt mồ hôi lớn trượt xuống thái dương của ông ta, ngón tay trên bàn cũng hơi co giật theo.

Hàn Lệ ung dung thong thả nói: “Tôi biết Feminster muốn kích thích tôi làm gì đó thông qua tình báo.”

Hắn dừng một chút, bầu không khí trong phòng nhanh chóng yên tĩnh lại, người nào người nấy nín thinh, một loại không khí âm u ngột ngạt nào đó tràn ngập căn phòng, làm người ta khó có thể hô hấp được.

Hàn Trang gượng gạo cong khóe miệng lên, nở một nụ cười không thành hình: “Cảm ơn, cảm ơn con đã không làm như vậy…”

Ông ta còn chưa kịp nói hết thì Hàn Lệ đã ngắt lời: “Không, ông giải thích sai rồi.”

Hàn Lệ ngước mắt nhìn chằm chằm gương mặt dường như đã già thêm mười tuổi của Hàn Trang, lạnh nhạt nói:

“– Tôi chỉ không hy vọng mình làm như vậy dưới sự ép buộc thôi. Tôi hi vọng đây là quyết định sau khi đắn đo suy nghĩ… chứ không phải cảm xúc kích động mạnh mẽ.”

Hắn đưa tay ra, Lâm Tử Dũ bước nhanh về phía trước, đặt khẩu súng nặng trình trịch vào tay Hàn Lệ.

Trong mắt Hàn Lệ không hề có sát ý, chỉ có sự tĩnh mịch đến mức bình thản, cứ như là làn gió Bắc lướt qua đồng bằng hoang vu vậy, chẳng có tí cảm xúc phập phồng nào.

Hắn kéo mở chốt an toàn, chậm rãi giơ thân súng lên.

Đúng lúc này, một tiếng thở dài cực kỳ nhẹ vang lên trong bóng tối cách đó không xa, như thể sẽ bị luồng không khí đang di chuyển thổi bay về phía chân trời rộng lớn ngay giây sau vậy, nhưng lại truyền vào tai Hàn Lệ rất rõ ràng.

Động tác của hắn khựng lại một chút rồi quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.

Thanh niên cao gầy đi ra khỏi bóng tối, vóc dáng dần dần được ánh đèn bao phủ trên đỉnh đầu rọi sáng, như vén lên tấm màn sân khấu, cởi lớp ngụy trang ra.

Gương mặt luôn luôn mỉm cười của anh bị thu hồi tất cả các cảm xúc, trông có vẻ nhạt nhẽo và lạnh lùng, đôi mắt nhạt màu tránh xa người ngàn dặm lười nhác nheo lại, trong mắt có dã tính nguyên thủy gần như tàn nhẫn làm hai mắt người nhìn vào có thể cảm thấy đau đớn không khác gì bị vũ khí lạnh đâm chém vậy.

Hệt như lần đầu gặp gỡ.

Thẩm Không đứng cách Hàn Lệ vài bước xa, nhíu mày:

“Nhóc con, làm tốt đấy.”

Đã trôi qua lâu như vậy, tay Hàn Lệ vẫn rất vững vàng, cho dù là lúc mở phong thư mang theo bí mật chết người ra hay là khi giơ lên nòng súng nặng tựa ngàn cân, nhưng giờ khắc này, bàn tay của hắn lại bất giác khẽ run run.

Bình luận

Truyện đang đọc