CHUYÊN VIÊN UỐN NẮN TAM QUAN

Khoang xe tối đen, thân xe đóng chặt hơi rung lắc khi xe chạy.

Thẩm Không nhàn nhã ngồi trên ghế sau, đùa nghịch khẩu súng lục Colt trong tay, mặt kim loại đen bóng cứng rắn phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo dưới tia sáng mờ mờ lay động, như là cái liếc nhìn sắc bén từ trong bóng tối phóng tới làm người ta phải đau mắt.

Mặt anh Đường ngồi cạnh anh trắng như tờ giấy, mái tóc bù xù dán vào cái trán mướt mồ hôi lạnh, hai tay vẫn bị trói chặt giống y xì đúc động vật bị dọa sợ, ánh mắt nhấp nháy sự nghi ngờ không thôi thỉnh thoảng liếc về phía anh, sau đó nhanh chóng thay đổi tầm mắt trước khi Thẩm Không nhìn sang. Hình như lại bị ánh sáng phản chiếu chỉ thuộc về hung khí bằng kim loại trong tay anh hù nên sợ hãi co hết cả người vào, câm như hến.

Cuối cùng, ông ta liên tục nhìn lén Thẩm Không mấy lần mới lấy được dũng khí, đánh vỡ sự im ắng chết chết trong khoang xe, mở miệng nói:

“Cái đó…”

Giọng ông ta khàn khàn run rẩy như thể đang vượt qua sự sợ hãi khủng khiếp trong lòng ấy:

“Minh Hiên à… Cái, cái tin nhắn đó, với lúc mở miệng gọi cậu trong gara, đều là bọn họ cầm, cầm súng, ép buộc tôi, không, không phải tôi cố ý…”

Đường Ca vội vàng phủi sạch mọi trách nhiệm trên người mình, chỉ lo Thẩm Không trách tội vì hành vi bán anh đi lúc trước.

Thẩm Không nghe vậy, nâng mắt liếc ông ta một cái rồi nhẹ nhàng nói:

“Tôi biết.”

Nói xong, anh hững hờ thu tầm mắt lại, rũ mắt tiếp tục chơi đùa Colt trong lòng, biểu cảm trên gương mặt không hề thay đổi, con ngươi nhạt màu càng lúc càng giống hạt thủy tinh vô cơ dưới ánh sáng chuyển đổi liên tùng tục ngoài cửa sổ.

Anh Đường cứng người ngồi bên cạnh Thẩm Không, càng lo lắng hơn vì thái độ khó lường của anh.

Ông ta phải xây dựng tâm lý rất lâu mới lấy đủ dũng khí mở miệng lần thứ hai, lắp ba lắp bắp giải thích:

“Còn, lúc trước, cho cậu tiếp… tiếp cận Hàn Lệ, đều là ý của sếp tôi – Hàn Tử Trạc, chứ thật ra tôi cũng không tán thành với gã, nhưng thân làm cấp dưới, tôi buộc phải tuân lệnh làm việc, hi, hi vọng ngài không phiền lòng…”

Giọng ông ta càng ngày càng nhỏ, thậm chí đến cuối còn bất giác gọi Thẩm Không bằng kính ngữ.

Thẩm Không mất kiên nhẫn cau mày, ngước mắt nhìn lướt qua Đường Ca, thờ ơ hỏi:

“Không phải bây giờ chúng ta đang bị trói chặt sao? Còn có thể mở miệng nói chuyện à?”

Tầm mắt anh lạnh lùng đảo qua người mặc áo đen ngồi bên cạnh anh Đường, trong mắt không có cảm xúc nào dao động quá lớn nhưng cũng đủ để đối phương rùng mình ngay lập tức, vội vàng lấy băng dính đã được chuẩn bị từ sớm ở bên cạnh dán chặt miệng anh Đường vào, thậm chí còn quấn thêm vài vòng để phòng ngừa ông ta nói tiếp.

Anh Đường: “!!!”

Anh Đường: “Ưm, ưm ô ô, ô ô ô ô ưm ưm ưm!!!”

m thanh bên tai lại lắng xuống, Thẩm Không hài lòng thu hồi tầm mắt cứ như là không hề phát hiện mình còn chuyên nghiệp hơn cả những người khác luôn.

Cuối cùng thì lần này anh cũng có thể tập trung tinh lực suy nghĩ tình hình bây giờ.

Nếu dựa theo diễn biến tiếp theo của cốt truyện thì lẽ ra anh – gián điệp do Hàn Tử Trạc gài vào bên cạnh Hàn Lệ sẽ bị mang đến trước mặt hắn. Khi Hàn Lệ biết người bên gối phản bội, em trai cùng cha khác mẹ nổi sát tâm và nguyên nhân cái chết của mẹ mình thì đã chặt đứt hẳn khao khát hơi ấm gia đình, lạnh lùng giết chết ba người kia. Muốn ngăn cản đoạn truyện này xảy ra, cách đơn giản nhất là ra tay trước Hàn Lệ, đơn giản thô bạo nhưng vô cùng hiệu quả.

— Cơ mà chẳng hiểu sao, bây giờ Thẩm Không không muốn sử dụng cách này để kết thúc điểm mấu chốt trong cốt truyện lắm.

Nếu anh giết chết ba người kia, tuy có thể hoàn thành nhiệm vụ chính đầu tiên nhưng anh cũng trực tiếp bị dịch chuyển đi vì bại lộ thân phận, lập tức để lại Hàn Lệ vẫn tràn đầy oán hận và tức tối ở đó. Hắn không thể trút sự thù hận và lửa giận của mình ra được, càng không thể có được sự giải thoát nên có, và rồi sẽ bị giam cầm trong đó vĩnh viễn. Dù Thẩm Không ngăn hắn ra tay giết chết ruột thịt của mình thành công, nhưng ở một góc độ nào đó thì đã đẩy thẳng Hàn Lệ về phía phá hủy.

Có lẽ là do không muốn nhiệm vụ của mình cứ thất bại như thế này, cũng có thể là vì nguyên nhân nào đó phức tạp sâu xa hơn…

Thẩm Không không muốn kết quả như vậy.

Anh gọi hệ thống trong đầu ra: “Câu hỏi trước đây tao hỏi, mày nói mày đã truyền đạt với trụ sở phòng làm việc rồi, sau đó thì sao?”

Âm thanh cơ học của hệ thống vẫn đều đều: “Phòng làm việc chưa phản hồi.”

Thẩm Không nhẹ nhàng vuốt ve nòng súng lạnh lẽo, kim loại đen bóng trên ngón tay anh nhuộm chút hơi ấm. Anh không nhụt chí, hỏi tiếp:

“Có cách nào để tao có thể ở lại khoảng thời gian này lâu hơn một tí khi thân phận bị bại lộ không?”

Âm thanh lạnh như băng của hệ thống bỗng chốc trở nên cảnh giác: “Xin hỏi uốn nắn viên, ngài muốn làm gì? Sao đột nhiên lại hỏi câu này? Có phải là ngài lại muốn đánh chủ ý xấu xa gì không?”

Thẩm Không nghe một loạt câu hỏi oanh tạc vào tai, khóe môi hơi nhếch lên, từ từ nở một nụ cười thuần lương:

“Chời ơi, sao mày lại không tin tưởng tao như thế? Sao tao có thể đánh chủ ý xấu xa gì chứ? Bây giờ tao thật sự vùi đầu tập trung hoàn thành nhiệm vụ mà.”

Hệ thống: “…”

Có ma mới tin anh.

Thẩm Không không ngừng cố gắng, tiếp tục nói: “Đây là lần đầu tiên chúng mày tuyên bố nhiệm vụ chính cho tao, chắc chắn là vì điểm tiếp xúc này quan trọng hơn những điểm tiếp xúc khác trong cốt truyện, thậm chí còn liên quan đến việc mục đích chúng mày cử tao đến có thể đạt được hay không, chỉ cần thất bại sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, tao nói đúng không?”

Hệ thống im lặng.

Thẩm Không dùng giọng điệu dụ dỗ hỏi tiếp từng bước: “Ban đầu tao đã từng hỏi, có nhiều người có tam quan đúng đắn tình yêu thương tràn lan vậy, sao lại chỉ chọn mỗi tao. Tuy tao không tiếp tục tra cứu những góc khuất trong chuyện này nhưng chính mày hiểu rõ nhất, nếu lần này tao thật sự thất bại, chúng mày muốn tìm uốn nắn viên thay thế hình như cũng không dễ lắm nhỉ?”

Hệ thống tiếp tục im lặng.

“Mày là trợ lý thông minh được sắp xếp bên cạnh tao, đúng không? Nếu tao thất bại thì mày sẽ phải chịu trách nhiệm liên đới à?”

Thẩm Không đột nhiên chuyển đề tài:

“… Hơn nữa, vừa nãy tao hỏi có cách không, hình như mày vẫn chưa trả lời tao đâu đấy.”

Hệ thống vẫn im thin thít. Thẩm Không kiên nhẫn chờ đợi, đến khi anh sắp mất hết kiên nhẫn thì âm thanh cơ học của hệ thống mới vang lên bên tai anh:

“Có thì có.”

Thẩm Không bỗng cảm thấy phấn chấn, lắng nghe hệ thống nói tiếp:

“Nếu cậu hoàn thành tất cả các nhiệm vụ chính trong điểm tiếp xúc cốt truyện này sẽ còn hai điểm tiếp xúc quan trọng cần truyền tống tiếp theo, và khi cậu hoàn thành nhiệm vụ của hai điểm tiếp xúc đó, cậu có thể trở về thế giới ban đầu của mình. Nhưng nếu cậu làm bại lộ thân phận uốn nắn viên trong hai điểm tiếp xúc đó thì sẽ cho dịch chuyển uốn nắn viên đến tiếp điểm thời gian tiếp theo. Tôi có thể kéo dài thời gian dịch chuyển lên đến mười phút, nhưng sau khi kết thúc mười phút cậu sẽ được dịch chuyển thẳng đến phòng làm việc để kết toán điểm.”

Hệ thống giải thích: “Tuyến thế giới sẽ tự chữa trị. Nếu trong hai điểm tiếp xúc quan trọng sau đó, nhân vật mục tiêu bước vào cốt truyện ban đầu lần thứ hai vì lý do bất khả kháng thì sẽ phán định nhiệm vụ của uốn nắn viên thất bại. Ngài sẽ mất hết điểm, linh hồn uốn nắn viên mất đi chỗ dựa cũng chính là cái chết.”

Thẩm Không trầm ngâm rũ mắt, lập tức hiểu ý hệ thống.

Nếu anh kéo dài thời gian ở lại sau khi bại lộ thân phận thì anh sẽ không thể tham gia cốt truyện tiếp theo. Nếu Hàn Lệ mất đi sự dẫn dắt của anh lại trở về số phận ban đầu, vậy nhiệm vụ của anh đã thất bại.

Bây giờ vấn đề đã trở thành:

Anh có muốn đổi hai cơ hội nhiệm vụ tiếp theo với thời gian dừng lại ở điểm tiếp xúc này.

Nói cách khác…

Anh có muốn được ăn cả ngã về không không.

Hình như hệ thống cũng biết sự khó khăn của lựa chọn này nên mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh trước: “Uốn nắn viên có thể cẩn thận suy nghĩ về tính khả thi của chuyện này, quyết định xong thì gọi tôi, lựa chọn này có hiệu quả lâu dài mà.”

Đúng lúc này, thân xe chậm rãi ngừng lại, cửa sắt cao lớn của nhà chính nhà họ Hàn xuất hiện trước mắt, đinh nhọn sắc bén trên cửa phản chiếu tia sáng chói mắt dưới ánh mặt trời trông không khác gì lần trước Thẩm Không đến, nhưng rõ ràng bầu không khí hơi nghiêm trang và kỳ lạ.

Chỉ thấy mấy người đàn ông cao to mặc tây trang đen giống những người trong xe đứng gác ở cửa, hình như đang đợi cái gì đó, bên hông ai nấy đều căng phồng, chắc là được trang bị vũ khí.

Một người trong số đó tinh mắt thấy xe bọn họ lái vào đường dành cho xe chạy, sau khi chào hỏi một người khác thì xoay người chạy về phía bọn họ.

Thẩm Không thoáng ép người xuống, dán nòng súng vào lưng ghế lái, tiếng kim loại va chạm nhỏ bé khi chốt an toàn mở ra nghe có vẻ cực kỳ rõ ràng trong khoang xe im ắng, gần như làm người nghe phải sởn hết cả tóc gáy.

Giọng nói của anh đè thấp như đang thì thầm: “Anh biết phải làm sao rồi đấy.”

Tài xế cứng người ngồi thẳng lưng trên ghế lái, gật gật đầu.

Người chạy tới mất kiên nhẫn cau mày, gõ gõ cửa kính cường lực một chiều⁽¹⁾ của xe, trách cứ bằng tiếng Anh: “Sao các anh đến muộn thế? Tìm được người rồi à?”

(1) Gốc: Cửa không quang

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống lộ ra một khe hở hẹp dài, miễn cưỡng lộ ra hai mắt tài xế, hắn ta nói ngắn gọn:

“Bắt được rồi, ở cốp sau ấy, lúc nãy đường sá không tốt thôi, mau để chúng tôi vào đi, bên trên còn đang chờ đấy.”

Người kia gật đầu, xoay người phất phất tay với một người khác, cửa lớn tòa nhà chậm rãi mở ra.

Cửa sổ xe lại nâng lên.

Chiếc xe đi theo đường xe chạy vào trong nhà, đến chỗ hai người kia không nhìn thấy thì mới chậm rãi dừng lại.

Tất cả mọi người trên xe đều phải xuống dưới sự ép buộc của Thẩm Không.

Thẩm Không nhìn chung quanh một vòng, sau đó cầm súng chỉ chỉ hai người bị đánh không thảm lắm, ra lệnh: “Hai người các anh, đứng ra.”

Hai người còn lại hoảng sợ nhìn chằm chằm anh, bọn họ đã sớm thấy thanh niên mong manh yếu đuối trước mắt có thể làm đến mức đó dưới tình huống tay không tấc sắt rồi, nên càng không dám chạy trốn hay gọi người đến thử thách sự kiên nhẫn của Thẩm Không, chỉ dám thấp giọng xin tha, hi vọng Thẩm Không có thể mở ra một đường sống.

Thẩm Không chậm rãi nở một cười dịu dàng:

“Đương nhiên là không.”

Anh dừng một chút, lạnh nhạt nói: “Có thể các anh không tin, nhưng bây giờ tôi thật sự là người tốt.”

Nói xong, Thẩm Không giơ báng súng lên, tàn nhẫn nện thẳng vào gáy một người trong số đó một cách chính xác, theo một tiếng vang trầm, người kia mềm nhũn ngã xuống đất.

Anh lật ngược khối sắt kim loại nằng nặng trong tay, quay đầu nhìn về phía một người đàn ông khác bị dọa cho ngu người, hơi nheo mắt lại, dùng giọng êm dịu bổ sung:

“… Vì vậy, chỉ cần bất tỉnh là đủ rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc