CÔ ẤY LÀ HƯƠNG HOA SƠN CHI

Edit: Tiểu Màn Thầu

Chị nhân viên mở to mắt nhẹ chớp mắt một cái, nhưng cũng chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi, cô ấy nhanh chóng khôi phục dáng vẻ chuyên nghiệp rồi mỉm cười thật tươi, lặp lại câu nói vừa rồi của Thiên Chi, “Quý khách cần tìm màu hồng sáng sao?”

Thiên Chi gật đầu, “Vâng, sáng hơn nữa càng tốt ạ.” Dừng một lúc, cô suy tư trong chốc lát, bổ sung thêm, “Chỉ cần màu hồng là được.”

“Việc này không thành vấn đề, cửa hàng của chúng tôi ngoại trừ màu hồng nhạt, còn có màu tím và màu đỏ, thậm chí là màu vàng, tất cả đều có hết, chẳng qua là số lượng có hạn, quý khách có muốn xem….”

Thiên Chi nhớ đến lời trợ lý Hạ từng nói, “Không cần đâu ạ, chỉ cần màu hồng là đủ rồi.”

Chị nhân viên khẽ gật đầu, xoay người đi vào bên trong kho.

Thực ra vừa rồi khi nghe thấy chị nhân viên giới thiệu những màu sắc kia, đã làm cho Thiên Chi mơ hồ suy nghĩ về các màu sắc đó.

Cô chợt nhớ đến lần trước Tống Kỳ Thâm từng mua cho cô một bộ sưu tập túi sách đủ màu.

Sau đó anh còn hỏi cô vì sao không dùng chúng, nhưng đều bị cô tìm lý do thoái thác cho qua.

Với bảy cái túi sách có màu sắc như vậy, không tính đến việc phải phân vân lựa chọn quần áo thích hợp để phối với chúng, thậm chí khi nghĩ đến việc mỗi ngày phải luân phiên thay đổi, quả thực làm cho con người ta khó lòng dùng đến.

Trong lúc Thiên Chi vẫn còn đang miên man suy nghĩ, chị nhân viên lại một lần nữa đem đến một loạt các sản phẩm cho cô lựa chọn.

Cô quan sát một lúc, cuối cùng vẫn lựa chọn áo sơmi và cà vạt mà chị nhân viên đã đề cử ngay từ ban đầu. Cụ thể phải phối đồ như thế nào, việc này tuỳ thuộc vào bản thân Tống Kỳ Thâm mà thôi.

Dù sao trợ lý Hạ cũng đã làm việc bên cạnh Tống Kỳ Thâm lâu như vậy, có lẽ anh ta sẽ hiểu rõ sở thích của Tống Kỳ Thâm. Vì vậy không có khả năng anh không thích món quà này.

*

Buổi liên hoan của lớp đã kết thúc được một tuần, Thiên Chi bận rộn với việc học tập, còn phải hoàn thành bản thiết kế, sau đó trực tiếp gửi bài thi vòng loại qua mạng.

Kế tiếp chính là từ từ chờ đợi thông báo, để xem mình có thể nắm được tấm vé bước vào trận chung kết hay không.

Nghe nói vòng hai của cuộc thi thiết kế sẽ có cải cách lớn, đến lúc đó ngay cả địa điểm diễn ra vòng thi bán kết cũng có sự thay đổi.

Nhưng mà nội dung cụ thể như thế nào, dựa theo thông báo trên website official thì phải đợi đến khi kết quả vòng loại được công bố, mới có thông báo chính thức.

Thiên Chi trải qua một tuần bận rộn ở trong trường, theo thường lệ cuối tuần sẽ quay trở về Nam Uyển.

Cân nhắc đến việc trợ lý Hạ cũng khá bận rộn, cô đã từ chối lời đề nghị của Tống Kỳ Thâm, cô bảo anh không cần gọi trợ lý Hạ đến đón mình.

Trước kia Thiên Chi thường xuyên bắt xe về nhà một mình, cho nên không có gì là không quen cả.

Bởi vì do ngày thứ sáu kết thúc tiết học khá trễ, thời điểm Thiên Chi đi đến cổng chính của Kinh Đại, sắc trời đã dần chuyển tối, từng cơn gió lạnh thổi qua.

Sau khi cô đặt xe trên ứng dụng điện thoại xong, cô yên lặng đứng chờ dưới tán cây.

Khác với bầu không khí yên tĩnh bên phía cổng phụ, bên phía cổng chính của Kinh Đại rất đông người, đối diện chính là khu ký túc xá, con đường kéo dài từ trái sang phải, con phố mua sắm và phố ăn vặt được tách riêng biệt.

Xung quanh Kinh Đại, chính là nơi quy tụ của các trường cao đẳng và đại học ở thành phố Ngân, chỉ cần đưa mắt quan sát sẽ nhìn thấy tất cả các trường đại học và cao đẳng nằm liền kề với nhau.

Như vậy cũng đồng nghĩa, những người đi tới đi lui ở trên đường không chỉ có sinh viên của Kinh Đại.

Thiên Chi đợi một lúc, phía đối diện đường lớn có một đám người nói chuyện rôm rả đang băng qua đường.

Bọn họ còn ca hát lớn tiếng, cho dù hiện giờ ở bên ngoài đường lớn rất ồn ào, nhưng vẫn có thể nghe thấy được.

Thiên Chi nhịn không được ngẩng đầu liếc mắt nhìn qua, đại khái tầm mười mấy người, có cả nam lẫn nữ, bọn họ ăn mặc rất thời thượng, thời tiết đã vào mùa đông bọn họ vẫn ăn mặc khá mỏng manh.

Chờ đến lúc bọn họ đi tới gần, Thiên Chi mới phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc, đó chính là Tần Câm.

Dường như lúc trước cô ta có ý định xuất ngoại, không biết vì sao lại muốn chạy đến Kinh Đại.

Nhưng cách thức trúng tuyển không giống với Thiên Chi, bởi vì nhà họ Tần đã chi một số tiền, cho nên Tần Câm lợi dụng thân phận đặc biệt bước vào học viện quốc tế Kinh Đại.

Tuy nói rằng sinh viên học viện quốc tế và sinh viên bình thường sẽ học tập riêng biệt, chuyện này đối với đám sinh của Kinh Đại đều khó lòng giải thích rõ, không chỉ dựa vào thành tích, có lẽ mọi chuyện đã là luật bất thành văn.

Dù sao Kinh Đại cũng là trường học có danh tiếng lâu đời, học viện quốc tế chỉ là một cái danh, vấn đề quan trọng như ghi vào bằng tốt nghiệp hay giấy chứng nhận học vị không do trụ sở này phụ trách.

Đã nói là một học viện, vì vậy phải đạt tiêu chuẩn của một học viện quốc tế. Ngoại trừ ký túc xá và khuôn viên trường, tất cả những mặt còn lại đều khác biệt rất lớn.

Lúc ấy Tần Câm lựa chọn không ra nước ngoài, một mực ở lại Kinh Đại học mấy năm, nhưng chỉ có thể học ở một chi nhánh nhỏ, thực sự Thiên Chi không thể nào lý giải được chuyện này.

Từ sau khi nhà họ Tần xuống dốc, ngay cả việc đạt tiêu chuẩn tuyển sinh đặc biệt của học viện quốc tế Kinh Đại, bọn họ còn phải mang theo quà cáp đến cầu nhà họ Thiên giúp đỡ.

Có đôi khi chỉ dựa vào tiền tài, quả thực là không đủ.

Ngay từ ban đầu Tần Câm đã không nhìn đến Thiên Chi, chờ sau khi đi đến gần mới lơ đãng nhìn qua, sau đó tầm mắt dừng một lúc.

Hai người ở trong trường đều có bạn bè riêng, từ nhỏ bọn họ đã không chơi thân với nhau, ngày thường nếu tình cơ gặp nhau chỉ chào hỏi xã giao một tiếng, chưa từng trò chuyện nhiều.

Ngoại trừ việc thỉnh thoảng bọn họ có nói với nhau vài câu, thực ra trạng thái khi ở chung cũng xem như tạm ổn.

Sau khi Tần Câm nhìn thấy Thiên Chi, cô ta lập tức nghiêng đầu, không biết nói cái gì đó với cô bạn đi bên cạnh, lúc này đám người đó huýt sáo vài tiếng rồi bỏ đi trước, tiến về phía cổng trường.

Tần Câm nhấc chân đi về phía bên này, Thiên Chi không thể giả vờ như không phát hiện ra, chỉ khẽ gật đầu có lệ.

“Cậu đây là….. Muốn đi đâu?” Tần Câm khoanh hai tay trước ngực, trực tiếp hỏi một câu.

Thiên Chi chỉ cần nhìn thoáng qua cũng hiểu rõ cô ta đang cố ý hỏi mình, “Tớ về nhà.”

Tần Câm nghe xong bất chợt khẽ hừ nhẹ một tiếng, cười nhạt nói, “Cậu còn có nhà để về sao?”

“Vì sao tớ không có nhà để về?” Bỗng dưng Thiên Chi cười rộ lên.

Thiên Chi tươi cười nhìn qua, Tần Câm lập tức cảm thấy không thoải mái, cô ta hỏi dứt khoát nhưng không hề phô trương, vội nói, “Chuyện giữa cậu và anh Kỳ Thâm, rốt cuộc là như thế nào?”

“Cậu hãy đợi đi nha, dù sao chuyện này cũng không phải là giả.” Thiên Chi dùng chiêu đánh Thái Cực quyền, trực tiếp đem đề tài xoay chuyển.

Tần Câm còn muốn nói điều gì nữa, nhưng lời nói đã bị Thiên Chi đánh gãy, “Có những lời tớ không nghĩ sẽ nói quá rõ ràng, cậu đừng quá nhớ thương tớ nha.”

“Tốt nhất ở trong trường học cậu đừng nên ăn nói lung tung.” Thiên Chi nhìn chằm chằm Tần Câm trong chốc lát, chậm rãi lên tiếng.

Tần Câm mở to đôi mắt, bộ dạng tức giận, nhưng cô ta vẫn cố gắng trấn tĩnh lại, trong giọng nói mang theo sự khinh thường, vịt chết vẫn còn cứng mỏ nói, “Ai nhớ thương cậu? Cho dù cậu muốn tớ nói tớ cũng không thèm nói đâu.”

Vốn dĩ Tần Câm không thích bị Thiên Chi cướp hết hào quang, nếu nói ra chỉ làm cho mọi người càng thêm tò mò và hâm mộ Thiên Chi mà thôi.

Ở tận sâu trong nội tâm của cô ta luôn tồn tại một ý nghĩ, tin tức đó là giả, thậm chí cô ta còn ước rằng giữa hai người căn bản không có gì hết.

Nhưng hiện thực lại quá tàn nhẫn, đó chính là mấy năm qua nhà họ Tần luôn phải phụ thuộc vào nhà họ Thiên. Tần Câm bề ngoài thì nói mạnh miệng, nhưng ở phương diện này, cô ta không dám lỗ mãng.

Chỉ là mỗi lần cô ta ăn nói mạnh miệng vẫn không tài nào cảm thấy thoả mãn. Bởi vì từ trước đến nay cô ta không thể nói lại Thiên Chi.

Cho nên Tần Câm cảm thấy nhìn bề ngoài Thiên Chi vô cùng đơn thuần lương thiện, nhưng sâu bên trong không phải như vậy.

Mối quan hệ của hai người chính là nước sông không phạm nước giếng, Tần Câm nói xong, đột nhiên lại nhớ đến cảnh tượng lúc trước Tống Kỳ Thâm đến nhà mình, nó giống như một cái tát vô hình tát thẳng vào mặt cô ta. Nội tâm như bị xé nát, vô cùng khó chịu.

Quả thực so với bị dao đâm còn tàn nhẫn hơn nhiều. Cuối cùng Tần Câm còn muốn lên tiếng nói gì nữa, nhưng Thiên Chi đang bận nghe điện thoại, sau đó cô giơ tay về phía đường mà vẫy vẫy, trực tiếp ngồi vào một chiếc xe đã được gọi trước.

Tần Câm vốn muốn tìm đề tài để nói, đột nhiên không kịp phòng bị đã bị bỏ lại phía sau hít khói xe.

*

Sau khi Thiên Chi quay về Nam Uyển thì ngựa quen đường cũ, cô trực tiếp đi thang máy lên tầng hai, trước tiên đi tắm rửa thay quần áo ở nhà, sau đó mới chậm chạp lau khô mái tóc.

Hôm nay gặp phải Tần Câm là chuyện ngoài ý muốn, nhưng thái độ của đối phương cũng không làm ảnh hưởng quá lớn đến cảm xúc của cô, chỉ giống như vừa bị muỗi đốt mà thôi.

Thiên Chi tắm rửa xong, lập tức cảm thấy cả người vô cùng thoải mái, mỗi một mạch máu và tế bào như được đả thông, không ngừng kêu gào dễ chịu.

Vào đêm khuya mùa đông, cô đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng khách nhỏ, vừa lau khô tóc vừa ngắm cảnh đêm ở bên ngoài, cô mơ hồ cảm thấy sự bình yên, cũng mơ hồ cảm thấy có một sự an tâm.

Hôm nay Tống Kỳ Thâm nói anh sẽ quay về, nhưng anh lại không báo thời gian cụ thể cho Thiên Chi biết, vì vậy cô vô thức cho rằng hẳn anh sẽ về rất khuya.

Đứng buồn chán trong phòng một lúc, Thiên Chi cảm thấy hơi đói bụng, chuẩn bị đi xuống tầng trệt tìm chút thức ăn.

Bởi vì chương trình học vào buổi tối thứ sáu kết thúc khá muộn, tuy đã cùng đám bạn chung phòng đi ra ngoài dùng cơm, nhưng hiện giờ đã trễ, khó tránh khỏi việc lại cảm thấy đói bụng.

Tầng trệt của Nam Uyển sáng hơn so với tầng hai. Ánh đèn quá sáng làm Thiên Chi phải nheo mắt lại, cô di chuyển tay tắt đi những bóng đèn nhỏ, sau đó quen đường quen lối đi đến bên quầy bar, lấy vài viên kẹo từ trong ngăn kéo ra, cho vào miệng mà ngậm. Con đường từ quầy bar đến hành lang phòng bếp phải đi ngang qua thư phòng.

Mỗi lần Tống Kỳ Thâm ở nhà đều sẽ làm việc ở trong đó.

Vừa rồi đứng ở phía xa liếc mắt nhìn qua, căn bản trong thư phòng không có ánh đèn.

Nhưng mà hiện giờ, cô lại mơ hồ ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, chính là mùi bạc hà.

Thiên Chi tiến đến đó, chợt dừng bước, trong khe cửa nhỏ ở thư phòng phát ra chút ánh sáng nhàn nhạt.

Cô cảm thấy nghi ngờ, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ đầy to gan, theo sau Thiên Chi trực tiếp đẩy cửa ra.

Quả nhiên ——

Trước kệ sách xuất hiện một bóng dáng cao gầy. Tống Kỳ Thâm đeo gọng kính vàng, đôi tay thon dài vân vê chiếc bình làm từ sứ Thanh Hoa, anh rũ mắt xuống, tinh tế đánh giá nó.

Ánh sáng trong thư phòng nhu hoà, giờ phút này, càng làm cho bóng dáng anh nhiễm một tầng sáng nhạt.

Đôi bàn tay với những khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng đặt trên lớp men sứ màu xanh nhạt, đầu ngón tay khẽ di chuyển như một thanh gươm sắc bén.

Dường như linh hồn nghệ thuật giữa hiện đại và cổ xưa đang giao thoa với nhau, hoà hợp đến kỳ dị.

Nghe thấy âm thanh cửa mở, anh khẽ nâng một bên mí mắt, không nhanh không chậm hướng nhìn về phía cánh cửa.

“Đã về rồi à?”

“Vâng.” Thiên Chi lên tiếng, cô vẫn đứng mãi ở cửa không nhúc nhích, “Anh trở về sao không báo với em một tiếng?”

Nếu không phải Tống Kỳ Thâm đang ở trong thư phòng giống như hiện giờ, mà trong thời khắc lơ đãng nào đó đột nhiên “Xuất hiện” như vậy. Có lẽ Thiên Chi sẽ sợ đến mức ngất xỉu.

“Có uống chút rượu, anh muốn ở đây nghỉ ngơi một chút, tiện thể chờ em trở về.” Tống Kỳ Thâm thành thật nói, hôm nay anh có một cuộc xã giao, quả thực đã uống một chút rượu, cho nên anh không muốn để cô ngửi thấy mùi rượu.

Dứt lời, anh đem bình hoa làm từ sứ Thanh Hoa trong tay đặt lên kệ sách, sau đó đôi chân dài nhấc lên, trực tiếp đi đến phía sau bàn làm việc mà ngồi xuống.

Một chuỗi động tác này của anh thật nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, trôi chảy đến mức Thiên Chi không kịp phản ứng kịp, Tống Kỳ Thâm đã đưa tay về phía cô mà vẫy vẫy.

Bàn tay nắm chặt chốt cửa của Thiên Chi buông ra, trực tiếp tiến về phía trước, đi chưa được vài bước, phía sau lại truyền đến tiếng cửa tự đóng “Cạch” một tiếng.

Cô dừng bước, vừa định quay đầu nhìn qua. Giây tiếp theo, trong lúc Thiên Chi không đề phòng, Tống Kỳ Thâm đã vươn tay kéo cô về phía mình.

Anh nắm phần eo của Thiên Chi, trực tiếp bế cô ngồi lên bàn làm việc. Ngay sau đó, Tống Kỳ Thâm mới buông lỏng bàn tay, tiếp tục giam cầm cô gái nhỏ trong lòng ngực của mình.

Nhất thời khuôn mặt nhỏ của Thiên Chi lộ ra sự đề phòng, không cần phải nói đến, tất nhiên Tống Kỳ Thâm vì muốn phối hợp với cô đã hướng người về phía trước, hơi cúi người xuống, tầm mắt hai người giao nhau.

“Có nhớ anh không?”

Hai cánh tay của Tống Kỳ Thâm tuỳ ý chống hai bên thành bàn, với cái tư thế đem cô bao bọc ở trước ngực.

Trong lúc nhìn đến cô, đuôi mắt anh nhếch lên, đôi mắt đào hoa mang theo sự say mê.

Khi anh lên tiếng nói chuyện còn mang theo mùi rượu.

Không biết đêm nay cái người này rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu nữa.

Nhưng mà ….. Cũng không quá khó ngửi, hơi thở anh thanh mát, cực kì sạch sẽ.

Hơn nữa trong tình huống này, hết lần này đến lần khác bị anh mê hoặc và quyến rũ như vậy, quả thực đúng là điểm trí mạng.

Giọng nói của anh vô cùng trầm thấp, vang lên trong đêm đen tĩnh mịch, càng mê hoặc lòng người.

Nhìn thấy Thiên Chi không đáp lời, Tống Kỳ Thâm nhếch môi, sau đó lập tức hôn xuống.

Có lẽ do ảnh hưởng của rượu, anh không còn quan tâm đến điều gì nữa, cư nhiên lại ở trong thư phòng mà ăn sạch cái bánh nhân thịt này.

*

Thời điểm bị bế trở về phòng ngủ chính, khoé mắt Thiên Chi ửng đỏ, cả cơ thể đều run lên.

Mới vừa rồi Tống Kỳ Thâm đã bế cô lên, nhưng lại bế cô lên bàn làm việc, cô bị cấn đến phát hoảng.

Cuối cùng cái ấn tượng đó không còn mấy sâu sắc, sau khi sóng tình mãnh liệt qua đi, tuy rằng gió êm sóng lặng, nhưng vẫn lưu lại chút dấu tích, từng cơn sóng nhỏ đánh vào bờ.

Nếu so với lúc trước, hiện giờ Thiên Chi càng cảm thấy mệt mỏi.

Vốn dĩ cô đã suy tính ổn thỏa, muốn chờ anh trở về cô sẽ đem món quà Giáng Sinh do tự tay mình chọn lựa để tặng cho anh.

Nhưng tất cả mọi kế hoạch đều không thể sánh bằng sự biến hoá này. Thiên Chi cảm thấy bản thân mình thật xui xẻo, đồng thời cô dần chìm vào giấc mộng đẹp.

Ngày hôm sau, Thiên Chi bị lay tỉnh dậy.

Trong lúc giật mình mở mắt lên, nghe thấy tiếng được tiếng không, cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ, Tống Kỳ Thâm đã một mực gọi cô thức dậy đi tập thể dục buổi sáng.

Không biết từ đâu anh lại có nhiều tinh lực như vậy.

Lúc nào cũng phải chạy ngược chạy xuôi giữa Tống Thị và Nam Uyển, bình thường còn phải đi ra ngoài xã giao, không có thời gian rảnh rỗi, nhưng vẫn kiên trì khuyên nhủ cô cùng anh chạy bộ.

Thiên Chi nói như thế nào cũng không chịu đi, cô giống như một cây đinh gắt gao đóng chặt vào nệm, nói cái gì cũng không chịu ngồi dậy.

Đêm qua sau khi cô đã mặc lại quần áo nhưng anh vẫn một mực không chịu buông tha cho cô, toàn bộ áo ngủ nhăn dúm của cô vẫn còn đang nằm trên sàn nhà.

Thực ra do Thiên Chi ngại ngùng không dám làm phiền Tống Kỳ Thâm giúp mình mặc lại quần áo mà thôi.

Nói ngắn gọn chính là trong quá trình gian nan tranh đấu, dường như phần thắng đã nghiêng về phía cô. Sau đó đối phương không còn cách nào khác, cho nên buộc lòng không làm phiền đến cô nữa.

Cả thế giới lập tức trở nên yên tĩnh.

Trên giường một người đang nằm, người còn lại thì đang ngồi.

Thiên Chi chỉ cảm thấy ánh sáng bao phủ bóng dáng cao lớn ấy trông rất dọa người, thiếu chút nữa cô đã hét lớn.

Nhưng Thiên Chi thích ứng rất nhanh, ở Nam Uyển chỉ có hai người bọn họ không còn người nào khác.

Một lần nữa cô nhắm mắt lại, sau đó mở mắt lên nhìn về phía bên cạnh, vội lên tiếng, “Trước đó em có chuẩn bị quà Giáng Sinh để tặng cho anh, anh có muốn xem quà không?”

Tống Kỳ Thâm rất có hứng thú trả lời, “Hả?”

“Ừm, em nhớ không lầm thì tối hôm qua trở về trước khi em đi tắm, em đã để chúng ở phòng quần áo quên lấy ra rồi, anh đi đến đó nhìn thử xem?” Thiên Chi không có ý định tạo bất ngờ gì, dứt khoát nói thẳng với anh.

Tiếng bước chân dần dần nhỏ lại, không bao lâu sau, Tống Kỳ Thâm đã quay trở về, ngồi ở mép giường.

Ngay sau đó, âm thanh mở hộp quà chầm chậm vang lên.

Thiên Chi nhắm mắt nằm cuồn tròn ở một bên, nghiêng tai lắng nghe.

Theo sau cô cảm nhận được động tác mở quà của Tống Kỳ Thâm dừng lại.

Thiên Chi đợi rất lâu, chỉ là bầu không khí yên lặng, trong lòng cô bắt đầu nghi ngờ, lập tức mở mắt lên hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc