CÔ ẤY LÀ HƯƠNG HOA SƠN CHI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tiểu Màn Thầu

“Lần này Lâm Thanh Lai về nước sẽ ở lại bao lâu?” Bước chân của Tống Kỳ Thâm hơi chậm lại, nghe Lâm Diễm Chi nói xong, anh liền quay người lại, trực tiếp lên tiếng hỏi.

Lâm Diễm Chi chỉnh lại áo vest của mình, mắt cũng không buồn nâng lên, “Nếu biết ở bao lâu thì tốt rồi, mẹ tôi cũng không cần đòi sống đòi chết ép buộc tôi như thế, có lẽ lần này anh ta trở về không ý định rời đi nữa.”

Về phía ba Lâm sau khi nghe tin Lâm Thanh Lai trở về, ông ấy vô cùng vui mừng, thái độ thể hiện rất rõ ràng.

Có thể việc liên quan đến tiếp quản nghiệp vụ và bàn giao công việc ở Lâm Thị, đoán chừng trong lần này sẽ dần dần được sáng tỏ.

Đây cũng là nguyên nhân khiến mẹ Lâm lo lắng, vì vậy bà ấy cứ níu lấy Lâm Diễm Chi không buông.

Thậm chí lần trước bà ấy còn kéo theo một đám phú bà chị em tốt của mình, trực tiếp chạy vào phòng bao của hội sở cao cấp Kim Đỉnh, đứng trước mặt đám hồ bằng cẩu hữu của Lâm Diễm Chi, nhéo lỗ tai của anh ta, lôi anh ta trở về nhà họ Lâm.

“Anh ta muốn trở về thì trở về đi, tôi cầu còn không được, dù sao ông già nhà tôi cũng rất chướng mắt tôi.” Lâm Diễm Chi mang dáng vẻ cà lơ phất phơ, không đặt Lâm Thanh Lai ở trong lòng.

Sống ở đâu thì theo phong tục ở đó thôi.

Cũng không phải là thiếu tiền tiêu, hay là thiếu phụ nữ để chơi đùa đâu.

Cho dù như thế nào cũng phải kéo anh ta xuống bùn này.

Chu Duẫn Hành nghe thế cảm thấy có chút buồn cười, “Cậu có đi ra ngoài thì cũng đừng nói tôi là anh em của cậu nha, sống như Phật hệ* vậy, nói thế nào thì Lâm Thị cũng là của cậu, cậu nên thu tâm lại đi.”

( * Phật hệ: một cách sống giống như người tu hành nương nhờ nơi cửa Phật, ý chỉ sống thế nào cũng được, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất cả. Nguồn baidu.)

“Cậu đi mà thu tâm, tôi mà lo lắng việc này à?” Lâm Diễm Chi suy nghĩ, đôi chân mày đẹp nhướng lên, “Nếu ông già nhà tôi cắt viện trợ thì có sao đâu, mẹ tôi vẫn có thể tiếp tế cho tôi mà.”

“Nhìn cái giọng điệu này của cậu, nếu một ngày nào đó lâm vào cảnh túng thiếu, thì cũng đừng đến cầu tôi.” Chu Duẫn Hành nhấc chân đi về phía trước hai bước, trực tiếp sóng vai cùng Tống Kỳ Thâm, ngay cả một ánh mắt cũng lười bố thí cho Lâm Diễm Chi.

Lâm Diễm Chi tức giận hét to, “Cái tên họ Chu kia, cậu thật là quá đáng lắm, tôi còn chưa bị mẹ tôi ép đến chết thì đã bị sự khinh thường của cậu làm cho chết trước rồi đó.”

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Lâm Diễm Chi hiểu rõ Chu Duẫn Hành luôn đứng về phía mình, luôn ủng hộ mình.

Dù sao đám người của bọn họ cũng đã sống ở đại viện từ nhỏ đến lớn, bởi vì doanh nghiệp gia đình có mối quan hệ mật thiết với nhau, luôn giúp đỡ lẫn nhau, hơn nữa ở trên thương trường vẫn thường hay lui tới, mặc dù đã có mấy gia đình đã rời khỏi đại viện, nhưng việc này cũng không làm ảnh hưởng đến giao tình của bọn họ.

Chỉ là Lâm Thanh Lai lại là một trường hợp ngoại lệ trong đám người của bọn họ, thời điểm anh ta được đón đến đại viện, anh ta đã là một cậu thiếu niên hơn mười mấy tuổi.

Tính tình ôn hoà nhưng cơ thể gầy yếu. Cậu thiếu niên dáng vẻ cao gầy này, lúc nào cũng thích độc lai độc vãng.

Anh ta là con trai của ba Lâm với người vợ trước.

Vợ trước là mối tình đầu của ba Lâm, Lâm Thanh Lai chính là kết tinh tình yêu của một cuộc nhân tự do, không có sự sắp đặt của gia đình.

Khi mới bắt đầu mọi chuyện luôn hoàn mỹ, vốn dĩ cuộc hôn nhân của bọn họ bị nhà họ Lâm phản đối, về sau do việc chênh lệch địa vị, cuộc sống vợ chồng liền xảy ra mâu thuẫn, mối quan hệ của bọn họ dần dần rạn nứt, khoảng cách càng ngày càng xa.

Cuộc hôn nhân này kéo dài không đến hai năm, cuối cùng cũng đi đến ly hôn. Người vợ trước không chịu nhượng bộ, lúc Lâm Thanh Lai còn nhỏ bà ấy đã mang anh ta rời đi.

Sau đó tin tức vợ trước đột ngột qua đời truyền đến, ba Lâm vì đau lòng cho con trai của mình, ông ấy đã đón anh ta trở về.

Nhưng khi ấy ba Lâm nghe theo sự sắp xếp của gia đình, tiến hành liên hôn. Ông cũng đã sớm có một người con trai khác, đó chính là Lâm Diễm Chi.

Theo lý mà nói, Lâm Diễm Chi chính là thiên thời địa lợi nhân hoà, trở thành thiếu gia của nhà họ Lâm.

Nhưng vì sự xuất hiện đột ngột của Lâm Thanh Lai, quả thực đã khiến cho tinh thần của Lâm Diễm Chi trở nên sa sút, trông như một trái cà tím bị dập, vô cùng héo úa.

Có lẽ do mẹ Lâm che giấu quá tốt, trước đó chưa bao giờ đề cập đến việc này cho Lâm Diễm Chi biết.

Khi ấy vẫn còn trong độ tuổi thiếu niên ngông cuồng, quả thực Lâm Diễm Chi không hề đặt cái vị “Anh trai” này ở trong lòng, thậm chí trong nội tâm chán ghét như thế nào cũng đều thể hiện rõ ra bên ngoài.

Lâm Thanh Lai đối với sự khiêu khích của Lâm Diễm Chi, anh ta chỉ mỉm cười cho qua, lúc nào trên môi cũng mang một nụ cười ôn hoà.

Đây không phải là ngụy trang, rõ ràng người ta cũng không quan tâm đến Lâm Diễm Chi.

Tuy nói rằng mối quan hệ của Chu Duẫn Hành, Tiêu Lập và Tống Kỳ Thâm khá thân thiết, nhưng bọn họ cũng sẽ không ấu trĩ đến mức chán ghét Lâm Thanh Lai.

Có đôi khi bọn họ cũng sẽ mời anh ta đi chơi cùng, nhưng kết quả Lâm Thanh Lai luôn uyển chuyển từ chối.

Ý tứ này cũng thật quá rõ ràng.

Ngay từ đầu Chu Duẫn Hành luôn kiên định đứng về phía Lâm Diễm Chi, không có nguyên nhân gì khác, vì là anh em của nhau, cho nên giúp bạn không tiếc cả mạng sống.

Khi ấy cả hai người vẫn còn học ở thành phố Ngân, độ tuổi cũng không quá lớn, hai chú gà con này học cùng một trường tiểu học, lúc nào cũng ngồi sát bên nhau, suy nghĩ đủ trò để trêu chọc Lâm Thanh Lai.

Nhưng lúc ấy, chỉ có một người từ đầu đến cuối sống rất yên tĩnh không muốn tham gia vào, đó chính là Tống Kỳ Thâm.

Cũng giống như hiện tại, vừa mới bắt đầu Tống Kỳ Thâm đã không nói một lời, cũng chẳng biết anh đang suy nghĩ cái gì nữa.

Lâm Diễm Chi đi ngang qua Chu Duẫn Hành muốn tiến đến khoác vai Tống Kỳ Thâm, nhưng lại bị người nọ lưu loát hất ra.

“Vừa mới nhắc đến Lâm Thanh Lai, hình như cậu có chút không ổn nhỉ.” Lâm Diễm Chi nói xong, còn dùng ánh mắt đánh giá Tống Kỳ Thâm một phen.

Tống Kỳ Thâm rũ mắt, lên tiếng giải thích hành động vừa rồi của mình, “Nơi công cộng cậu khoác vai tôi làm gì?”

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng suy nghĩ của anh có chút bay xa.

Lâm Thanh Lai đối với ai cũng đều lạnh nhạt, ngược lại đối với Thiên Chi xem như còn có chút kiên nhẫn.

Vào thời điểm đó Thiên Chi là một trong số ít những người mà Lâm Thanh Lai gần gũi. Đương nhiên cũng không thể nói là quá gần gũi, chỉ xem như là bạn bè bình thường mà thôi.

Giống như lần trước Lâm Thanh Lai đăng tin trên vòng bạn bè chính là một tấm ảnh chụp chung với Thiên Chi.

*
Sau khi trở về Tống thị, sau khi anh cùng Lâm Diễm Chi và Chu Duẫn Hành bàn bạc về hạng mục công việc xong, bọn họ vội nhốn nháo chào tạm biệt.

Buổi chiều Tống Kỳ Thâm vẫn còn lịch trình, anh muốn trở về văn phòng nghỉ ngơi một chút.

Bởi vì phải làm bài phỏng vấn, có lẽ trong quá trình phỏng vấn chắc chắn sẽ hỏi đến một số vấn đề cụ thể.

Về mặt nội dung, cho dù là riêng tư hay công khai, nó vẫn phải qua được sự kiểm tra của trợ lý Hạ.

Tống Kỳ Thâm cũng không trì hoãn quá lâu, vì chưa đến thời gian làm phỏng vấn, anh dứt khoát đi vào phòng ngủ, nơi đó chính là căn phòng riêng dành cho anh được đặt ở công ty, bình thường khi anh không trở về Nam Uyển, anh sẽ nghỉ tạm ở trong căn phòng này.

Bên trong phòng nghỉ không tính là quá rộng lớn, nhưng cũng không quá nhỏ. Những thứ như đồ dùng cần thiết hằng ngày, trong phòng đều có đầy đủ.

Cách bày trí trong phòng cũng vô cùng đơn giản, hoàn toàn dựa theo sở thích và phong cách của Tống Kỳ Thâm.

Vốn dĩ Tống Kỳ Thâm cũng không có ý định ở nơi này ngủ một giấc, chỉ muốn nằm nghỉ tạm một lúc mà thôi.

Nghĩ điều gì sẽ nằm mơ thấy điều ấy, từ sau khi ánh mắt anh dừng trên tấm ga trải giường lớn, trong tâm trí anh đột nhiên xuất hiện hình ảnh cô gái nhỏ nhẹ giọng rên rỉ trước đó.

Cũng với tấm ga trải giường máu trắng như thế này, mái tóc đen dài uốn xoăn của cô phủ lên trên, tất cả đều được phô bày ra.

Đen hay trắng đều là hai màu sắc đối lập, dưới sự tương phản của màu sắc, càng hiện rõ giá trị cao nhất của chúng. Khi ấy anh vẫn luôn chiếm giữ như vậy, sau đó từng giọt mồ hôi rơi xuống.

Dường như nơi phần eo của Tống Kỳ Thâm còn lưu lại cảm xúc đôi chân của cô đang bám chặt vào người mình, đột nhiên cửa phòng nghỉ lại bị đẩy ra.

Âm thanh khi cánh cửa mở ra đã đem tâm trí của Tống Kỳ Thâm từ cõi thần tiên quay trở về, không lưu lại chút gì.

Theo sau là giọng nói không mang theo bất kì cảm xúc nào của trợ lý Hạ vang lên, cực kì giống như một con robot đọc tài liệu, “Tống tổng, đây là những câu hỏi một lúc nữa đối phương sẽ hỏi ngài, tôi đã lượt bỏ những câu không thích hợp, chỉ giữ lại một số câu, ngài có thể xem qua một chút không? Dù sao cũng đã sắp đến giờ rồi.”

Vốn dĩ Tống Kỳ Thâm còn mơ hồ có chút chột dạ, nhưng giờ phút này đột nhiên mộng đẹp bị cắt đứt, anh cũng không quan tâm đến việc trợ lý Hạ có gõ cửa trước khi vào phòng hay không.

Anh không nói hai lời, trực tiếp cầm lấy bảng câu hỏi trong tay trợ lý Hạ. Cũng may Tống Kỳ Thâm không để lộ ra điểm nào khác thường so với trước đó, cho nên trợ lý Hạ không thể phát hiện ra điều gì.

Chỉ là trợ lý Hạ không biết có phải mình đang gặp ảo giác hay không.

Ngay lúc anh ta đẩy cửa bước vào, nhìn thấy dáng vẻ mà Tống Kỳ Thâm bày ra rất giống với dáng vẻ trước kia của anh ta.

Hơn nữa dáng vẻ này, gần đây trợ lý Hạ không mấy lạ lẫm với nó.

Nhìn thế nào cũng cảm thấy, giống như đang mộng xuân vậy.

*

Thời tiết mùa đông càng ngày càng lạnh, những cơn gió lạnh thấu xương của vùng Siberia đang gào thét thổi từ phương Bắc đến tận phương Nam.

Thành phố Ngân cũng không ngoại lệ, cả thành phố rơi vào một đợt không khí lạnh giá, nó bất ngờ ập đến, dường như thành phố bị bao bọc trong một hầm băng khổng lồ, ngay cả máy điều hoà cũng không thể xua đi cái lạnh.

Tuy là như thế, nhưng cũng có một tin tức tốt.

Đài dự báo thời tiết của thành phố có nói, năm nay thành phố Ngân sẽ đón một trận tuyết đầu mùa. Cũng vì cái tin tức dự báo thời tiết này mà Thiên Chi háo hức rất lâu.

Cho nên trong suốt một tuần qua cô luôn trông ngóng, nhưng vẫn không thấy tuyết rơi.

Trong khoảng thời gian này, mỗi buổi sáng việc làm đầu tiên khi Thiên Chi thức dậy chính là vén rèm lên, quan sát động tĩnh ở bên ngoài.

Nhưng trên thực tế, mỗi một ngày mới bắt đầu, khi cô vén rèm phòng ngủ lên nhìn ra bên ngoài, trên mặt đất luôn khô ráo, không một chút ẩm ướt, còn không thấy bóng dáng của hạt tuyết nào.

Thấy rằng thời điểm tuyết rơi theo như lời dự báo thời tiết nói sắp qua đi, vốn dĩ trận tuyết này nên xuất hiện để mọi người còn có thể ngắm tuyết, nhưng đang tiếc chờ mãi vẫn không thấy đâu.

Cô cứ ôm hy vọng như vậy, cho nên không tránh khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối, cuối tuần này khi quay về Nam Uyển, cô có chút thất thần.

Thứ sáu Tống Kỳ Thâm tự mình đến đón cô, buổi tối anh nhìn thấy phản ứng chậm chạp của cô, nhìn rất khác bộ dạng thường ngày, trong lòng anh chợt sinh ra một ý đồ xấu, anh cố tình cọ xát vào người cô.

Giờ phút này, cuối cùng bản tính thương nhân của anh cũng đã lộ ra.

Trong lúc hành sự, Tống Kỳ Thâm hoàn toàn dùng cách thức áp chế và trêu chọc, ép Thiên Chi trong lúc mê mang cùng hỗn loạn nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

Vì câu nói thần kỳ của Thiên Chi mà làm bầu không khí trở nên trầm lặng một chút, Tống Kỳ Thâm đặt trán của mình lên trán cô, giọng nói vang lên trong đêm mùa đông, cực kì trầm thấp lại dễ nghe.

“Thích tuyết lắm sao?”

Lời nói này mềm mại như bông, từng sợi tơ gãi qua đầu quả tim của Thiên Chi, có chút ngứa ngáy.

Anh vừa dứt lời, giây tiếp theo liền hành động, khiến cho Thiên Chi không kịp phản ứng. Cô mím môi không nói lời nào, nhưng gương mặt nhỏ lại ửng đỏ.

Tất nhiên là vì một trận tuyết rơi.

( *Editor: cái này không phải là tuyết bên ngoài rơi đâu nha!! Mà là bé Chi đạt cao trào đó )

Anh không biết nên khích lệ hay là nên bỏ mặc mới tốt nữa, nói tóm lại chỉ biết chấp nhận số mệnh, anh cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

Từ đó về sau, Tống Kỳ Thâm vĩnh viễn sẽ không quên được dáng vẻ khổ sở này, một mực đòi đổi tấm ga trải giường.

Thực sự Thiên Chi quá mệt, sau khi mọi chuyện giải quyết xong cô khép hờ đôi mắt, cô còn nắm chặt cánh tay của anh dứt khoát nói chúc ngủ ngon, nhưng lại bị anh không chút lưu tình mà ngăn cản.

“Mọi thứ đã như thế này rồi, mà em còn ngủ được à?” Tống Kỳ Thâm nói xong lập tức dùng tắm chăn mỏng quấn lấy cô, nhẹ nhàng đặt cô gái nhỏ ở cuối ghế sô pha.

Anh đã nói như thế, Thiên Chi cũng không thể phản bác được nữa.

Dù sao phía bên đó đúng là trông có chút khó coi.

Thiên Chi kéo tấm chăn mềm lại, nhìn thân ảnh đỉnh đạc của Tống Kỳ Thâm không ngừng bận rộn.

Anh cúi người, gương mặt cũng rũ xuống, một bên sườn mặt được ánh đèn ngủ trên đầu giường chiếu vào gần như hoàn mỹ.

Hơn nữa động tác của anh vô cùng lưu loát.

Thời điểm Thiên Chi lại bị bế lên nhét vào trong ổ chăn, đột nhiên cô không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.

Bất chợt trong đầu cô có một ý tưởng nảy mầm, cho dù dùng cách nào cũng không thể ép nó xuống được, nó không ngừng điên cuồng sinh sôi nảy nở.

Cô thử gọi Tống Kỳ Thâm một tiếng, “Anh ơi…..”

Có lẽ do đêm đông ở tại Nam Uyển quá mức yên tĩnh, cảnh đêm cũng dần trở nên mơ hồ.

Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái nhỏ mang theo một chút mềm mại trước nay chưa từng có, so với lúc hai người cùng nhau làm bánh nhân thịt càng trầm bổng hơn.

“Hả?” Tống Kỳ Thâm vội đáp lời, động tác vén chăn chợt dừng lại một chút, “Anh ở đây, làm sao thế?”

“Em muốn xem TV, được không ạ?” Thiên Chi chỉ để lộ ra một đôi mắt hạnh sáng ngời, mà cầu xin anh.

Nhất thời lời từ chối đã lên đến miệng, Tống Kỳ Thâm lại nuốt nó trở về.

“Muộn lắm rồi.”

“Nhưng em ngủ không được.”

Đuôi chân mày của Tống Kỳ Thâm khẽ nhướng lên, giọng điệu ngả ngớn, “Vừa rồi anh đã làm đến như vậy, em vẫn không buồn ngủ sao?”

Nhất thời bầu không khí trở nên trì trệ.

Một giây, hai giây, ba giây.

Thiên Chi trầm mặc mất ba giây.

Sau đó, cuối cùng cô cũng đã lý giải được hàm ý trong lời nói của anh.

Cái kia…Tốt….

Cái kia….Có chỗ nào mà tốt hả!

Thiên Chi yên lặng dùng chăn che đầu mình lại, nhưng động tác vừa thực hiện được một nửa, Tống Kỳ Thâm lập tức cúi đầu ngăn lại.

Anh trực tiếp đưa cho cô một vật cứng ngắc, “Máy tính bảng thông minh điều khiển từ xa, em muốn xem cái gì chỉ cần bấm vào đó, sau đó nó sẽ trực tiếp chiếu lên màn hình lớn.”

Thiên Chi sợ Tống Kỳ Thâm sẽ đổi ý, cô vội vàng cầm lấy máy tính bảng, nửa ngồi nửa nằm.

Sau đó cô cúi đầu nhìn nó, trực tiếp bấm vào giao diện tìm kiếm trên màn hình.

Cái này rõ ràng chính là hệ thống mạng gia đình.

“Em muốn xem phim hoạt hình, trong đây có không ạ?” Thiên Chi lướt lướt, phát hiện bên trong chỉ có một số video thời sự trông rất nghiêm túc, không có video giải trí nào.

“Chắc là có.” Tống Kỳ Thâm lên tiếng, muốn vén chăn ngồi dậy, sau đó không biết lại nghĩ đến điều gì, chỉ nhướng người lên, mở cái tủ ở đầu giường ra, nghiêng người kiểm tra một chút.

Thiên Chi không để ý đến động tác nhỏ này của anh, giọng nói của cô thể hiện rõ sự vui vẻ, “Em muốn xem heo con Bội Kỳ, hôm nay em phải xem liền mấy tập mới được!”

(* Heo con Bội Kỳ là bộ phim hoạt hình paige pig.)

Sau một khoảng thời gian khá lâu, Thiên Chi không nghe thấy Tống Kỳ Thâm lên tiếng, ngay cả việc mở lời muốn giúp đỡ cũng không có.

Cô đã tìm thấy được bộ phim heo con Bội Kỳ mà mình yêu thích, sau đó cô ngước mắt lên nhìn anh.

Đôi mắt đào hoa của Tống Kỳ Thâm rũ xuống, tiếp đến anh lại liếc mắt nhìn cô, cười như không cười, “Cái gì mà cưỡi hay không cưỡi hả?

Thiên Chi: “……”

—————//—//————

* Tác giả có lời muốn nói: # Hôm nay là phân đoạn Tống khổng tước hoa hoè loè loẹt lại bắt đầu phát sóng#

Bình luận

Truyện đang đọc