CÔ ẤY LÀ HƯƠNG HOA SƠN CHI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tiểu Màn Thầu

Thiên Chi nhìn vào vòng bạn bè, âm thầm khen ngợi Tống Kỳ Thâm.

Trên giao diện điện thoại của cô lướt xuống một chút, bên dưới đã có người bình luận.

[Lâm Diễm Chi: Cậu khoe bức tranh con Khổng Tước này làm gì vậy, õng ẹo tạo dáng* à.]

(*Õng ẹo tạo dáng: ý chỉ dùng ngón tay để vuốt tóc, đùa nghịch tư thế của thân thể, hình dung con gái có cử chỉ tuỳ tiện. Nguồn Baidu.)

[Chu Duẫn Hành: Đây có phải là một loại bùa chú mới để xua đuổi tà ma không?]

[Tiêu Lập: Khoan nói đến chuyện đó, trông bức tranh này khá đẹp mắt đấy, nó được bán đấu giá ở nơi nào vậy, bao nhiêu tiền, hôm nào đó tôi cũng sẽ treo một bức tranh động vật treo trên đầu giường.]

[Mẹ Tống; Con trai, vừa mới gửi trong nhóm chat xong lại đăng tiếp lên vòng bạn bè à, cho con một lời khen ngợi sâu sắc nè! @Tiền Tiền ái thiên thiên, Chi Chi, mau vào khen ngợi ông xã của con đi.!]

[Ba Tống: Bản thiết kế này của Chi Chi rất đẹp, nhưng mà treo nó trong phòng, có vẻ hơi khoa trương rồi.]

Chỉ là…..Cái này mà gọi là hơi khoa trương à?

Tống Kỳ Thâm đóng khung nó như một bức tranh, phải nói là vô cùng khoa trương mới đúng.

Dù sao cũng là trường bối, Thiên Chi không dám nói thẳng.

Tiền Tiền ái thiên thiên trả lời mẹ Tống: [Có mặt ~]

Lâm Diễm Chi trả lời mẹ Tống: [Đợi một chút, dì Cố, đây là bản thiết kế của Chi Chi hả?]

Mẹ Tống trả lời Lâm Diễm Chi: [Đúng vậy, nếu không thì là cái gì, đây là tác phẩm giành được giải thưởng vàng của con dâu dì đó! Lợi hại chưa!]

Tiêu Lập & Chu Duẫn Hành trả lời mẹ Tống: [Dì Cố…..Dì cứ coi như lời nói vừa rồi của hai chúng con là thải rắm đi….]

Thiên Chi có hơi bất ngờ vì sao mẹ Tống lại biết được chuyện này, chờ đến lúc cô thoát khỏi giao diện bình luận, phát hiện tài khoản của mình được Cố Oản Oản thêm vào nhóm chat.

Bên trong vừa khéo có ba người của nhà họ Tống.

Nghĩ đến việc lần trước nhanh tay quá mà sợ, kéo theo sau là một chuỗi phản dây chuyền.

Từ sau khi Thiên Chi bị kéo vào nhóm một lần nữa, cô tỏ ra rất thận trọng.

[Mẹ Tống: Không biết thằng nhóc thối tha này đang làm cái gì, một mực không chịu thêm con vào nhóm, mẹ thực sự một bên tình nguyện* còn nghĩ rằng con đã được thêm vào nhóm từ rất lâu rồi.]

(*Một bên tình nguyện: ý chỉ nguyện vọng đơn phương, không suy nghĩ đến việc đối phương có đồng ý hay không. Nguồn Baidu.)

[Mẹ Tống: Chẳng trách, chỉ là lần trước mẹ có nhắn tin cho con bảo buổi tối ngày mai hai mẹ con chúng ta đi dạo phố nhé, đợi rất lâu vẫn không thấy con nhắn tin trả lời vào trong nhóm chat, Kỳ Thâm nói con không rảnh, mẹ thực sự còn tưởng rằng con đang bận lắm!]

Thiên Chi suy nghĩ, buổi tối hôm trước, hình như cô không rảnh thật.

Bởi vì buổi tối ngày hôm đó xảy ra một chuyện có vẻ hơi khó diễn tả, nhưng nói tóm lại không thể kể hết cho mẹ Tống nghe.

[Tiền Tiền ái thiên thiên: Không sao đâu ạ, hiện giờ đã được thêm vào rồi ~]

[Tiền Tiền ái thiên thiên: Có lẽ anh ấy quên ấy mà, ha ha.]

Nhưng mà Tống Kỳ Thâm cũng rất kỳ quái, không chịu nói trước với cô gì cả.

Điều này có nghĩa anh muốn cô chủ động hỏi sao?

[Mẹ Tống: ha ha ha hiện giờ có mặt là được rồi, mau đến đây, khen ngợi ông xã của con đi, lần trước sinh nhật của mẹ, mẹ vừa đe dọa vừa dụ dỗ nó đăng tin trong vòng bạn bè, nó sống chết cũng không chịu đăng.]

[Mẹ Tống: Hai cái người đàn ông trong cái nhóm này, tại sao không nói lời nào vậy!]

[Tiền Tiền ái thiên thiên: Con còn đang ở đây mà.]

[Ba Tống: Vẫn đang nghe, bà cứ nói tiếp đi.]

[Tống khổng tước:.]

[Mẹ Tống: Con trai tại sao bây giờ con lại không chịu nói gì cả, trước đó không phải con còn đăng tấm ảnh chụp lên để khoe khoang với mọi người à. [bán manh.jpg]

[Tống Khổng Tước:……..]

[Tống Khổng Tước: Mẹ.]

Đúng lúc Thiên Chi đang nằm trên giường ngủ trong ký túc xá, cô nghiêng người qua một bên, nhìn tin nhắn rồi cười khẽ.

Cô không nhắn tin với Tống Kỳ Thâm, mà trực tiếp gọi một cuộc điện thoại cho anh.

Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy.

Nhất thời không lên tiếng, cả hai bên đều im lặng.

Nhưng Thiên Chi vẫn có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của anh, cách một màn hình điện thoại, từ xa xa truyền đến.

“Có chuyện gì vậy?”

Âm thanh của Thiên Chi nhẹ nhàng, “Không có chuyện gì không thể gọi điện thoại cho anh à?”

Đối phương lại im lặng, rồi sau đó có vẻ như anh đang cười, một nụ cười thoáng qua tức thì.

“Tại sao anh biết được chuyện em nhận giải thưởng vậy?”

Tin tức cô nhận được giải còn chưa thông báo cho anh biết mà, ngược lại Tống Kỳ Thâm đã đi trước một bước tự mình chia sẻ tin tức đó trong vòng bạn bè.

“Em đoán xem.”

Tống Kỳ Thâm không trả lời thẳng vào vấn đề.

Bỏ qua những sự quan tâm của bản thân anh đối với cô, có lẽ là do lúc trước, anh từng nhắc nhở trợ lý Hạ làm việc bên người mình rằng, phải báo cáo mọi nhất cử nhất động của Thiên Chi cho anh biết.

Tuy rằng không cần phải quá chi tiết, nhưng đối với một số việc quan trọng, từ trước đến nay Tống Kỳ Thâm chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ lỡ.

Nghe xong lời nói này của Tống Kỳ Thâm.

Thiên Chi đẩy điện thoại ra nhìn tên hiển thị, xác nhận vốn là anh không hề sai.

Anh bảo cô đoán, thực ra chuyện này cũng không khó đoán lắm.

Đơn giản anh chính là Tống Kỳ Thâm, nếu anh đã muốn biết chuyện gì, thì sẽ biết được thôi.

“Không nói đến chuyện này nữa, anh nghĩ sao mà lại biến bản thiết kế của em thành bức tranh vậy?”

“Giành được giải thưởng vàng, chẳng lẽ không đáng để chúc mừng à?”

Việc chúc mừng này, rất có cảm giác của một nghi thức.

Thực ra Thiên Chi có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, chẳng qua là tất cả đều bị tích lũy ở trong lòng.

Ví dụ như tại sao anh lại đăng trong vòng bạn bè trước, hay ví dụ như có phải giống như lời mẹ Tống đã nói, anh ở trong nhóm chat hết lời khen ngợi cô.

Cho dù cô đã cố tình giấu nó đi.

Cảm thấy tất cả mọi thứ đều sẽ có câu trả lời, cũng có thể từ trong đó mà tìm ra được nguyên nhân.

Tống Kỳ Thâm chính là!

Đang chờ cô chủ động đi hỏi! Sau đó muốn mời cô đến nhổ lông tơ của anh!!!

Anh là như thế đó, lúc trước không tự chủ còn khen thưởng cô, đúng là thật mâu thuẫn mà.

Cực kì giống như một đứa bé đòi ăn kẹo vậy.

Thiên Chi và anh tán gẫu với nhau một lúc, sau khi nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh, cái đầu nhỏ dần dần vùi vào trong chăn nệm, cứ thế mà ngủ thiếp đi.

Ban đầu Tống Kỳ Thâm cầm điện thoại bằng một tay, trong lúc phê duyệt tài liệu, anh nghiêng mặt sang một bên lắng nghe cô nói chuyện.

Nghe cô kể về việc nhà ăn ở lầu hai đổi mới như thế nào, mùi vị không còn giống như trước đây. Nghe cô kể chuyện cửa hàng bánh ngọt dưới lầu mà cô thích sắp chuyển đi đến vùng ngoại ô, khoảng cách quá xa, về sau cô không còn cơ hội ăn chúng nữa. Lại nghe cô nói, cô giành được giải thưởng vàng trong cuộc thi thiết kế toàn quốc sẽ nhận được một khoản thù lao kha khá, hỏi anh có thích thứ gì không, cô có thể mua tặng anh.

Tống Kỳ Thâm vừa định lên tiếng, chợt sững sờ một lúc.

Thiên Chi thế mà lại ngáy.

Lặp đi lặp lại, không ngừng truyền đến.

Tuy là không lớn, nhưng vẫn đủ làm cho anh nghe rõ.

Cô nhóc này, thực sự rất mệt mỏi.

Nói chưa được mấy câu, đã ngủ mất rồi.

Bên ngoài cửa sổ là một màn đêm thăm thẳm, còn mang theo chút lạnh giá của mùa đông cùng nỗi cô đơn.

Nhưng bên tai vang vọng tiếng hít thở của cô, làm mọi thứ đều trở nên ôn hoà.

Tống Kỳ Thâm rũ mắt mỉm cười.

Rồi sau đó không biết anh nghĩ đến điều gì, lại rũ mắt xuống, bấm mở giao diện ghi âm.

*

Sau khi Thiên Chi kết thúc tiết học ở Kinh Đại lập tức phải chạy đến Lâm thị thực tập, bận rộn đi tới đi lui, coi như là không có một kẽ hở nào.

Giống như một cái trục bánh xe, chuyển động không ngừng nghỉ.

Sau một tuần làm việc mệt nhọc, cuối tuần mới là thời gian khiến cho người ta nhàn nhã nhất.

Điều kiện tiên quyết chính là không cần phải tăng ca làm thêm giờ.

Quả thực thực tập sinh không có tí nhân quyền nào, phải đảm nhận công việc như một ôsin cũng là một chuyện rất bình thường. Trong những ngày cuối tuần, Thiên Chi luôn phải làm việc quần quật, sống giống như một cỗ máy.

Thứ sáu tuần này, Thiên Chi đi cùng Lâm Tuân đến nơi nhận giải thưởng và thù lao, sau đó cô dự định dọn đường hồi phủ.

Lần này Tống Kỳ Thâm đặc biệt cử một người tài xế đến đón cô, bảo cô chỉ cần đứng ở cổng trường chờ là được rồi.

Bởi vì nguyên nhân cô đã nhận được tiền thưởng, hai người quyết định thứ sáu tuần này không quay trở về Nam Uyển, mà sẽ cùng nhau ra ngoài dùng bữa.

Cô từng nói muốn dùng số tiền thưởng đó mua quà cho anh, tất nhiên cô không thể nuốt lời được.

Sau khi hạ quyết tâm, cô đã nói chuyện này với Tống Kỳ Thâm, anh chỉ ừ một tiếng.

Thực ra Thiên Chi muốn như vậy cũng bởi vì, đối với cái áo sơmi màu hồng nhạt trước đó, dù thế nào đi nữa, cứ giống như có chút ý tứ hàm xúc chó ngáp phải ruồi.

Tống Kỳ Thâm không thích màu hồng nhạt, nhưng lúc trước vì muốn để cho cô nguôi giận, anh thậm chí còn nghĩ ra được cái chiêu mặc chiếc áo sơmi ấy, làm cho người ta không biết nên khóc hay nên cười nữa.

Trong lúc đang cười, Thiên Chi lại cảm thấy rằng, anh vẫn luôn quan tâm đến suy nghĩ của mình.

Nghĩ như thế, lần này cô nhất định phải chọn cho Tống Kỳ Thâm một món quà mà anh thích nhất.

Sau khi Thiên Chi lên xe, lập tức phát hiện dưới băng ghế sau có người đang ngồi ôm cây đợi thỏ, chính là mẹ Tống đã lâu không gặp, Cố Oản Oản.

“Chi Chi!” Cố Oản Oản thấy cô mở cửa xe ra, nhiệt tình vẫy tay chào.

Thiên Chi mang vẻ mặt ngơ ngác ngồi vào xe, còn bị Cố Oản Oản ôm trái ôm phải, lúc này cô mới phản ứng lại.

“Cố….Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”

“Không phải trước đó đã nói muốn cùng nhau đi dạo phố à, mẹ vẫn luôn nhớ mãi, hôm nay đến hỏi Kỳ Thâm hành trình của con, nó không phớt lờ mẹ, mẹ lập tức đi tìm trợ lý Hạ!”

Thiên Chi gật đầu, biết rõ việc Cố Oản Oản đã muốn đi cùng cô lâu lắm rồi, “Hay là đợi một lúc nữa gọi anh Kỳ Thâm đến đây, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm được không ạ?”

“Được chứ, con thử hỏi nó xem, nhưng nó bận rộn như vậy, trước đây nó luôn phớt lời mọi người, nó sẽ trả lời con chứ?” Cố Oản Oản cởi kính râm ra, chớp chớp mắt, “Nếu chỉ có hai người chúng ta, cũng không sao cả.”

Những lời mẹ Tống nói đều là xuất phát từ nội tâm, bà ấy chỉ muốn nắm bắt mọi cơ hội để đưa Thiên Chi đi khắp mọi nơi.

Dù sao bà ấy và ba Tống đã sớm có ý định đặt một chiếc du thuyền sang trọng đi đến sông băng ở Nam Cực, cũng đã quyết định xong thời gian, chính là sau khi bọn họ đi đến Na Uy thăm ông nội Tống xong.

Hầu hết thời gian sau này, bọn họ không ở trong nước.

Thậm chí lần trước bà ấy từng đề nghị đến Nam Uyển sống, nhưng ba Tống một mực từ chối, bảo bà ấy đừng đến quấy rầy đôi vợ chồng trẻ. Hơn nữa hai vợ chồng thường xuyên vắng nhà, bọn họ cũng không muốn đi đâu cả.

Cố Oản Oản nghĩ đến việc này, tất nhiên cũng lập tức bỏ ý định.

“Hôm nay anh ấy có bận không nhỉ?” Nghe xong lời nói của mẹ Tống, Thiên Chi nghi hoặc lên tiếng.

Nhưng chưa kịp có câu trả lời, ngay sau đó, tin nhắn cô vừa gửi đi đã nhận được tin hồi âm.

Là Tống Kỳ Thâm, anh chỉ nhắn một chữ “Hử.”

Sau đó, anh lại gửi “Tin tin” hai tin nữa.

[Tống Khổng Tước: Nếu mẹ anh đang ở đó, hai người đi cùng nhau là được rồi, anh không đến đâu.]

[Tống Khổng Tước: Đi chơi vui nha.]

Cố Oản Oản cũng nghe thấy được âm báo tin nhắn, vội liếc mắt nhìn sang, không nhìn sẽ không biết, nhìn rồi thì lại giật mình.

Ơ, cái thằng nhóc thối tha này còn có rất nhiều trò bịp bợm nhỉ.

Việc làm bà ấy tức giận chính là.

Đối với cô vợ nhỏ nhà mình thì trả lời rất nhanh, nhưng nó lại dám làm lơ mình!

*

Tạm gác lại những oán giận lúc nãy, tâm trí của Cố Oản Oản nhanh chóng chìm đắm trong việc mua và mua.

Bà ấy dẫn Thiên Chi đi đến đại lộ lớn, một đường trôi chảy, đi thẳng lên phòng VIP trên tầng cao nhất.

Nơi này không giống như những cửa hiệu thông thường khác, bọn họ chỉ cần ngồi trong phòng uống trà, xem lướt qua các catalog lộng lẫy của những nhãn hàng khác nhau, chọn một vài mẫu mà mình mong muốn, lập tức sẽ có người quản lý đưa đến tận nơi.

Thiên Chi cũng có thẻ VIP của nơi này, tất nhiên cô có thể hưởng thụ nó một cách thoải mái. Lúc trước cô luôn đi một mình đến đây, với tính tình được giáo dưỡng từ nhỏ, cô không quen nhìn mọi người xung quanh khom lưng cúi đầu với mình như vậy, tuy chỉ là một cách chào hỏi lịch sự, nhưng cô không tài nào thích ứng được.

Hôm nay lại có mẹ Tống đi cùng, cô đành buông bỏ một chút điểm không thích ứng đó ra.

Cho dù trước khi đến đây đã làm tốt các công tác chuẩn bị, nhưng Thiên Chi vẫn bị sức chiến đấu của mẹ Tống dọa sợ.

Cố Oản Oản ghi địa chỉ giao hàng tận nơi, chính là Nam Uyển.

Những thứ mà mẹ Tống chọn, toàn bộ đều là mua cho Thiên Chi.

Tạm thời không bàn đến việc số lượng túi xách và quần áo, mẹ Tống chỉ tuỳ ý nhìn rồi chọn một mẫu, sau đó lập tức vung tay lên.

Thời điểm quẹt thẻ ký tên cũng không hề chớp mắt một cái.

Dường như cảm nhận được Thiên Chi đang đứng ở một bên quan sát, mẹ Tống mỉm cười, “Hai người chúng ta chỉ là đang tiêu tiền của chồng con thôi, đừng quá câu nệ.”

“Con không có cậu nệ, chủ yếu là, con cũng có một tấm thẻ, sao mẹ không để con quẹt nó.” Thiên Chi trả lời vô cùng nghiêm túc, đôi mắt hạnh long lanh.

Lớn lên xinh đẹp như vậy, tính tình càng làm cho người ta yêu mến.

Mẹ Tống nhịn không được, nhéo nhẹ khuôn mặt Thiên Chi, “Của con là của con, của chồng con không phải vẫn là của con à? Nên tiêu tiền của chồng con, cũng xem như là tiêu tiền của con! Ngốc ạ!”

Sau khi hai người đi dạo đại lộ lớn xong, Thiên Chi khăng khăng phải mua cho mẹ Tống một ít đồ.

Bởi vì lần này cô muốn dùng số tiền thưởng của mình mua quà cho Tống Kỳ Thâm, cho nên cô không mang theo thẻ của mình, khẳng định cô không thể quẹt thẻ được rồi.

“Không mang thẻ thì thôi, mẹ của con còn thiếu những thứ này à? Chúng ta tìm một nhà hàng dùng bữa nào.”

Từ sau khi Cố Oản Oản nghe thấy việc đó, một hai cứ phải ngăn cản Thiên Chi, làm thế nào cũng không muốn nhận.

“Nhưng con còn có tiền thưởng nha, chính là cái lần con đạt giải thưởng vàng đó!” Thiên Chi vội vàng tỏ vẻ bản thân mình vẫn có thể dư sức chi trả.

Thực sự rất may mắn khi vẫn còn tiền thưởng ở trong người, Thiên Chi tràn đầy tự tin, trực tiếp dùng tiền thưởng mua cho mẹ Tống một cái khăn quàng cổ làm từ tơ lụa tinh xảo.

Số tiền thưởng được tiêu xài vừa đủ, không còn dư lại chút gì.

Khi vào thời điểm cần thiết, Thiên Chi vẫn còn một ít tiền gửi trong ứng dụng thanh toán của điện thoại.

Vốn cũng không phải là người thiếu tiền, Cố Oản Oản không thoái thác nữa, nhận lấy tấm lòng của Thiên Chi.

Rồi sau đó bà vui sướng vô cùng vào trong nhóm chat khoe khoang một phen, nhận tiện còn đăng lên vòng bạn bè.

[Mẹ Tống: Con dâu dùng tiền thưởng (đánh dấu điểm quan trọng) nhận được tiền thưởng (đánh dấu điểm quan trọng một lần nữa) tặng khăn quàng cổ cho tôi, đẹp không? [thẹn thùng.jpg]]

Thiên Chi càng nhìn càng cảm thấy mẹ Tống vô cùng đáng yêu, cô lập tức bấm cho bà ấy một like.

Tiếp đến hai người đi đến một nhà hàng Trung Quốc thanh nhã dùng bữa, trò chuyện rất lâu, đến tận đêm khuya, sau đó mẹ Tống nhận được cuộc gọi đoạt mệnh liên hoàn của ba Tống thúc giục về nhà.

Tài xế đưa mẹ Tống về xong, rồi mới đưa Thiên Chi trở về biệt thự ở bán sơn.

Hiện giờ Nam Uyển đèn đuốc sáng trưng, khẳng định Tống Kỳ Thâm cũng đã quay trở về nhà.

Bởi vì có mẹ Tống đi cùng, hôm nay tâm tình của Thiên Chi xem như không tồi.

Trong lúc thay giày ở huyền quan, thậm chí cô còn ngân nga một khúc hát.

Ngay tại thời điểm cô thay giày xong chuẩn bị mở đèn lên, giây tiếp theo, bỗng nhiên đèn trong phòng khách lại sáng lên.

Ánh sáng chiếu thẳng vào mắt có hơi chói mắt.

Thiên Chi nheo mắt một lúc, thoáng liếc nhìn về hướng đó, trên ghế số pha có một người đang ngồi đưa lưng về phía cô.

Chỉ có thể nhìn thấy đường cong nơi phần ót, thon dài đẹp mắt.

Sau khi nghe thấy tiếng bước chân của Thiên Chi chậm rãi truyền đến.

Tống Kỳ Thâm nghiêng người qua, liếc nhìn cô một cái, rồi tiếp đến quay đầu lại, không mặn không nhạt nói một câu như thế này, “Chịu trở về rồi à?”

Thiên Chi:……

Không biết có phải do cô gặp ảo giác hay không, cô vẫn luôn cảm thấy ——

Dáng vẻ hiện giờ của Tống Kỳ Thâm, cộng thêm cái tư thế này, cái giọng điệu này.

Cực kì giống một người vợ đàn hờn dỗi ngồi ở nhà chờ chồng của mình quay về. 

Thiên Chi bĩu môi, cố gắng kìm nén khoé môi đang cong lên của mình.

Thiên Chi vượt qua huyền quan, nhẹ nhàng sải bước, cuối cùng cô cũng đi đến trước mặt Tống Kỳ Thâm, sau đó cô cứ đứng như vậy, cúi đầu tinh tế quan sát anh.

Tựa như hiếu kỳ, cũng tựa như đang suy đoán tâm trạng hiện giờ của anh.

Ánh đèn từ phía trên cao chiếu xuống, ánh lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Thiên Chi.

Từ góc độ của Tống Kỳ Thâm, có thể nhìn thấy được lông tơ nhỏ vụn trên khuôn mặt cô gái nhỏ.

Anh nâng mắt lên, duỗi tay về phía trước, nắm chặt cổ tay cô kéo cả người vào trong lồng ngực.

Thiên Chi bất thình lình bị kéo qua như vậy, trực tiếp ngồi trên người anh, ngực đối ngực. Cứ như thế dán sát vào nhau, nhất thời đùng đùng nhảy lên một chuỗi cảm giác hanh khô.

Phần cổ của cô gái nhỏ bị anh túm lấy, cái eo cũng bị cánh tay ngang ngược siết chặt, không tài nào nhúc nhích được.

“Em dùng số tiền thưởng đó mua khăn quàng cổ cho mẹ anh à?”

Hơi thở ấm áp vươn mùi hương tùng bách của người đàn ông này tiến đến gần, cực kì dễ ngửi.

Thiên Chi sửng sốt, cô không nghĩ đến, câu hỏi thứ hai mà Tống Kỳ Thâm hỏi lại là việc này.

Đôi tay cô vẫn còn đang xoa cái ót của Tống Kỳ Thâm, thỉnh thoảng vuốt nhẹ, làn da anh thật đẹp, mịn màng như ngọc, khi chạm vào nơi đó vô cùng thoải mái.

Có hỏi tất có đáp, động tác của Thiên Chi vẫn không ngừng lại, “Đúng vậy, em còn xài hết cả tiền thưởng, đến khi đi mua quà cho anh, em……”

Thiên Chi muốn nói rằng, quà của anh, hãy để lần sau hai người hẹn một dịp nào đó cùng nhau đi mua nhé, nhưng mà kế hoạch không tài nào đuổi kịp sự biến hoá.

Cô còn chưa nói dứt lời, đã bị Tống Kỳ Thâm cắt ngang.

“Em đối với mẹ anh, tốt quá nhỉ.” Anh bất vi sở động*, vẫn luôn nhớ thương đến số tiền thưởng bị cắt mất kia.

(*Bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục.)

Thiên Chi nghi ngờ, “Đây không phải là việc nên làm à?”

Nói xong, cô chủ động tiến đến gần, so với lúc trước càng tuỳ ý hơn, càng thành thục hơn. Thậm chí là càng thân mật và tự nhiên hơn trước kia.

Theo sau cô bổ sung thêm một câu, “Mẹ cũng đã mua cho em rất nhiều đồ, ngày mai đồ sẽ được chuyển đến đây, đều quẹt thẻ của anh đó.”

Cô gái nhỏ cười đến đôi mắt cong cong.

Nhìn thấy cô như vậy, đối với việc phúc lợi bị người khác chiếm mất dâng lên trước đó, không ngờ tất cả cứ như vậy mà biến mất.

Tống Kỳ Thâm nhướng mày, “Nếu em biết ơn mẹ như thế, tại sao lại không chịu nghe theo lời mẹ?”

“Dạ?”

Cái gì nghe với không nghe, cô có hơi mơ hồ.

Tống Kỳ Thâm vừa nói vừa móc điện thoại ra, bấm vào tin nhắn vừa rồi mẹ Tống đã gửi đến phóng to lên, sau đó đưa qua cho cô xem.

Thiên Chi nhìn vào đó, cuối cùng cô cũng đã hiểu rõ Tống Kỳ Thâm đang đánh loại bán tính nào rồi.

Đoạn tin nhắn mà anh cho cô xem, đều là tin nhắn lặp đi lặp của mẹ Tống.

[Hãy khen ngợi tâng bốc ông xã của con đi.]

Ánh mắt Thiên Chi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không nhúc nhích.

Nhưng cái tay sờ trên phần ót của Tống Kỳ Thâm thì dừng lại, giờ phút này đã để lộ ra cái tâm tư nhỏ của cô.

Sao cái con người này có thể hư hỏng như vậy.

Cô phải khen ngợi tâng bốc anh cái gì đây.

Giá trị nhan sắc, khẳng định không cần nói đến. Tài lực à, cái kia càng không cần phải bàn làm gì. Luận về IQ với….Thể lực, xem như không ai có thể qua mặt được anh.

Còn yêu cầu cô đứng trước mặt anh khen ngợi, một chút chuẩn bị cũng không có, việc này có hơi xấu hổ, hơn nữa hiện giờ hai người lại ngồi sát với nhau như vậy, loại cảm giác này đột nhiên bị phóng đại lên, vô cùng rõ ràng.

Đặc biệt là cách xưng hô ông xã này.

Lúc trước mẹ Tống từng đề cập đến, nhưng cô cố tình xem nhẹ nó.

Cô chưa bao giờ gọi một lần nào cả.

Sau khi chứng kiến chuyện này trái tim như muốn nổ tung, nó lại là một chuyện khác.

Nhưng Tống Kỳ Thâm cố tình không muốn buông tha cho cô, “Em nói xem, em nên khen ngợi tâng bốc anh như thế nào đây?”

—————-//——-//—————

* Tác giả có lời muốn nói: Tống Khổng Tước: Không chỉ khen ngợi bằng lời nói, còn muốn khen ngợi bằng sinh lý.

Bảo Bối ngốc: Đánh anh thì có o(# ̄▽ ̄)==o)) ̄▽ ̄ “)o

Bình luận

Truyện đang đọc