CÔ ẤY LÀ HƯƠNG HOA SƠN CHI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tiểu Màn Thầu

“Có phải nam thần gọi cho cậu không? Tại sao không bắt máy?” Đường Thu Thu chân tình thật lòng cảm thấy nghi ngờ.

Thiên Chi nhìn cô ấy, vành tai ứng đỏ như màu máu, “Tớ không muốn bắt máy.”

“Chao ôi!!! Woa, Chi Chi nhà chúng ta thẹn thùng rồi kìa!” Đường Thu Thu vừa dứt lời, “Nhưng có gì phải xấu hổ đâu, cậu bắt máy đi.”

Thiên Chi xoắn xuýt nửa ngày, “Đợi lát nữa tớ sẽ trực tiếp nhắn cho anh ấy một tin chúc ngủ ngon, dù sao hiện giờ cũng không còn sớm nữa.”

Đường Thu Thu nhìn thẳng vào mặt Thiên Chi, cẩn thận quan sát.

Từ trước đến nay cô ấy cũng biết Thiên Chi rất xinh đẹp, nhưng sau khi trải qua chuyện ngày hôm nay, một lần nữa quan sát, quả thực là đẹp đến không tả nổi.

Da thịt thắng tuyết*, mặt như hoa đào.

(*Da thịt thắng tuyết: hình dung người con gái có màu da đẹp, so với tuyết còn trắng hơn. Nguồn Baidu.)

Chỉ từ vẻ bề ngoài thôi, Thiên Chi thực sự là một bông hoa cao quý trên trần gian này.

Hết lần này đến lần khác đôi mắt cô trong veo, vô cùng thanh khiết, mặt mày toát lên vẻ lạnh nhạt.

Cả hai trái ngược nhau, nhưng không phô trương.

Không nói đến khuôn mặt đó nữa, hiện giờ Thiên Chi còn đang mặc một bộ đồ ngủ kiểu dáng khung long con đáng yêu.

Chao ôi —— Nếu mình là nam thì tốt rồi 

Tất cả đều đó, không hề thiếu thân hình tuyệt mỹ, chỉ cần nhìn thôi cũng đã cảm thấy mỹ mãn.

Hơn nữa, ngay cả nam thần lạnh lùng trong truyền thuyết cao quý tự phụ như Tống Kỳ Thâm, khi đứng trước mặt Thiên Chi cũng ——

Không thể đứng đắn được!

Trong đầu Đường Thu Thu xuất hiện rất nhiều cảnh tượng nhỏ, thậm chí là một biển sóng bắt đầu nổi lên.

Còn có tư thế đạp gió rẽ sóng, dũng cảm tiến về phía trước.

“Chi Chi, nếu kiếp sau tớ có thể đầu thai chuyển kiếp thành nam, tớ nhất định sẽ dành cho cậu một suất!” Đường Thu Thu bỗng nhiên nói một câu như vậy.

Thiên Chi lườm cô ấy, “Cậu còn không chịu đi tắm rửa sao?”

Đường Thu Thu không hề để lời nói đó ở trong lòng, hiện giờ lực chú ý của cô ấy hoàn toàn đặt trên người Thiên Chi, “Đợi lát nữa đi! Cậu đừng có chuyển chủ đề, hai người các cậu lãnh giấy đã lâu như vậy, việc nên làm cũng đã làm rồi.”

Tiếng nói của cô ấy càng ngày càng nhỏ dần, cũng càng ngày càng thần bí.

Cái gì nên làm cũng đã làm rồi, đều là vợ chồng đây không phải là chuyện đương nhiên sao.

Tuy nghĩ như vậy, nhưng Thiên Chi tuyệt đối không có khả năng thốt ra khỏi miệng.

Cô hiểu Đường Thu Thu muốn nói gì, nếu hiện giờ trả lời lại, nói không chừng cô ấy sẽ lợi dụng kẽ hở này, tiếp tục chất vấn.

Lớn lên ngọt ngạo đáng yêu như thế, nhưng trong đầu có rất nhiều sức mạnh hồng quang, vậy phải làm sao bây giờ.

Thiên Chi nghĩ như vậy, không khỏi thở dài.

Đương nhiên Đường Thu Thu đã nghe thấy được, trợn tròn mắt, có chút khó tin.

“Cậu thở dài là có ý gì? Chẳng lẽ nói, nam thần anh ấy???”

Cái phương diện kia?!

“……..”

Thiên Chi biết rõ Đường Thu Thu đã hiểu lầm.

“Cậu suy nghĩ đi đâu vậy, tớ chỉ đơn thuần muốn thở dài mà thôi.” Thiên Chi lên tiếng giải thích, theo sau lại bổ sung, “Tớ chỉ muốn nói, cậu ở trước mặt tới nói thì không sao, nhưng sau này khi cậu đi làm mà còn hoài nghi ông chủ của mình như vậy, trên đỉnh đầu của anh ta sẽ bốc khói xanh mất.”

Thiên Chi nói xong, tưởng tượng đến hình ảnh đó, còn cảm thấy có chút buồn cười.

Thực ra lúc trước cô đã từng nghĩ đến việc đưa Đường Thu Thu vào làm việc trong văn phòng thiết kế nước hoa của mình.

Trong cuộc thi thiết kế lần trước, Đường Thu Thu cũng đạt giải thưởng, cô ấy là một người có tài, hơn nữa cô ấy cũng có chút thiên phú, thực lực đã sớm được khai mở.

Nếu có thể đến làm việc trong bộ phận thiết kế bao bì sản phẩm của Paper Crane, không có gì là không tốt.

Có người cùng nhau chia sẽ gánh nặng, còn là bạn cùng phòng tình nghĩa gần bốn năm, Thiên Chi đối với tính tình của Đường Thu Thu xem như cũng hiểu rõ, cho nên cảm thấy cô ấy rất thích hợp.

Chỉ là Đường Thu Thu không lập tức đồng ý, bảo rằng muốn xem xét lại một chút.

Dựa theo tình hình những năm trước, đến mùa tốt nghiệp của Kinh Đại, sẽ có không ít công ty trò chơi giải trí lớn đến đây tuyển dụng những sinh viên giỏi nhất trong khoá tốt nghiệp lần này.

Đường Thu Thu đã nói với Thiên Chi, bảo rằng muốn đi thử sức một chút, nếu về sau đi đến bước đường cùng, Thiên Chi nhất định phải thu nhận cô ấy vô điều kiện.

Tất nhiên Thiên Chi đã đáp ứng, vạn nhất một ngày nào đó cô ấy thực sự đồng ý, ngoài sự hợp tác ra, khẳng định còn rất thoải mái và vui vẻ.

Dù sao mạch não của Đường Thu Thu rất khác với người thường, nó khá bất thường, mỗi lần Thiên Chi nói chuyện phiếm với Đường Thu Thu, số ít là bị tức giận, còn lại đa số là bị trêu chọc đến bật cười.

“Loại chuyện này không tồn tại, hơn nữa, nếu về sau vạn nhất cậu là chỗ dựa của tớ, tớ đối với cậu cúc cung tận tụy, vậy cái vị bị tức đến mức đỉnh đầu bóc khói xanh trong truyền thuyết, chẳng phải sẽ trở thành cậu à?”

Thiên Chi nhất thời không thể nói nên lời.

Những lời nói của Đường Thu Thu, rõ ràng còn rất có đạo lý nhỉ?

“Nếu như không phải như tớ nghĩ thì sao?” Đường Thu Thu đột nhiên quay lại đề tài cũ, “Cậu xem đôi vợ chồng trẻ các cậu đã biến thành cái dạng gì kìa! Thực sự là!!”

Giọng điệu của Đường Thu Thu chợt cường điệu hơn, “Còn xem phim nữa kìa!”

“Tớ đã nói rồi là chuyện ngoài ý muốn.” Thiên Chi nhìn Đường Thu Thu vẫn còn muốn lải nhải tiếp, lập tức phản bác, dứt khoát vội vàng đuổi người, “Được rồi, cậu mau đi tắm đi, đã trở về muộn như vậy mà còn lôi kéo tớ tán gẫu với cậu à.”

Thiên Chi nói xong lập tức đứng lên, lê dép bước đi, còn chưa đi đến bên giường ngủ, đột nhiên lại dừng bước.

“Nhưng mà vì sao hôm nay cậu lại trở về muộn như vậy?” Theo lý thuyết, Đường Thu Thu không có việc gì quan trọng phải làm, đáng lẽ phải trở về sớm mới đúng, ít nhất cô ấy phải quay về phòng ký túc xá sớm hơn so với Thiên Chi.

Thiên Chi không nhắc đến thì thôi, nhắc đến lại làm cho Đường Thu Thu bĩu môi.

“Cậu đừng hỏi nữa, bị người ta đuổi bắt, mệt chết đi được.”

Nghe thấy thế, Thiên Chi ngẩn người, cứ cảm thấy hình như đã nghe lời nói này ở đâu rồi thì phải, còn có chút quen thuộc.

Cô vừa định hỏi tiếp, ánh mắt thoáng nhìn qua thấy Đường Thu Thu giơ tay lên, cầm lấy quần áo tiến vào phòng tắm.

Đúng lúc này điện thoại lại vang lên.

Thiên Chi liếc mắt nhìn tên người gọi đang hiển thị trên màn hình.

Sau khi lưu loát bấm từ chối cuộc gọi video call của Tống Kỳ Thâm, cô trực tiếp nhắn một tin nhắn như vậy ——

[Tiền Tiền ái thiên thiên: Em muốn đi ngủ.]

[Tống Khổng Tước: Tại sao lại đột ngột cúp máy?]

Vì cái gì mà đột nhiên cúp máy.

Thực sự chuyện này nói ra rất dài dòng.

[Tiền Tiền ái thiên thiên: Chỉ là đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, anh cũng mau nghỉ ngơi đi ~]

[Tống Khổng Tước: Phim điện ảnh thì sao?]

[Tiền Tiền ái thiên thiên: Chẳng lẽ anh thực sự muốn xem chúng à?]

[Tống Khổng Tước: Tất nhiên rồi.]

[Tống Khổng Tước: Không được phép từ chối.]

[Tiền Tiền ái thiên thiên: Vậy anh xem một mình đi!!]

Cái con khổng tước này vì sao lại đáng ghét như vậy.

[Tống Khổng Tước: Em nhất định phải xem cùng với anh, nhà kính trồng hoa và phim điện ảnh, em phải chọn một.]

Thiên Chi nhìn thẳng vào màn hình, thẹn thùng đến mức đỏ mặt, nhưng vẫn khẽ cười ra tiếng.

Tống Kỳ Thâm sao có thể chắc chắn như vậy, biết cô nhất định sẽ chọn một.

*

Trải qua một tuần bận rộn, Thiên Chi không còn việc gì để tiếp tục ở lại trường học nữa.

Thiên Chi vất vả thu dọn xong hành lý của mình rồi rời khỏi Kinh Đại, thời gian vẫn còn rất sớm.

Trợ lý Hạ nghe theo lời căn dặn của Tống Kỳ Thâm, cố ý đến đây đón cô, chuẩn bị đưa cô quay về Nam Uyển.

Vốn dĩ Thiên Chi muốn tự mình quay trở về, nhưng càng thu dọn lại càng xuất hiện nhiều đồ hơn, cô chỉ có thể tìm người đến phụ giúp.

Đợi đến khi cô ngồi yên trên xe.

Thiên Chi ngước mắt nhìn hàng cây ngô đồng xanh thẳm ơ bên trong Kinh Đại, ánh mặt trời chiếu qua kẽ hở của từng phiến lá xanh.

Toà nhà ngói đỏ trăm năm đứng nổi bật ở nơi đó, mang vẻ cổ kính độc nhất vô nhị.

Không biết vì sao trong trái tim Thiên Chi lại dâng lên nhiều cảm xúc khó tả.

Có liên quan đến quá khứ, đến hiện tại, cũng như tương lai.

Nhưng thời gian dần trôi qua, tất cả điều đó tụ lại thành một bóng hình.

Đột nhiên.

Tâm tư của Thiên Chi vừa mới lay động, một ý nghĩ chợt xuất hiện.

Ngay sau đó, cô lên tiếng gọi cái người đang lái xe.

“Trợ lý Hạ.”

“Vâng, phu nhân.”

“Hành lý cứ để đó đi, anh đưa em đến Tống thị dạo chơi được không?”

“Vâng.” Trợ lý Hạ lên tiếng, “Vậy có cần báo với Tống tổng một tiếng không ạ?”

“Không cần đâu, em muốn tạo cho anh ấy một sự bất ngờ.” Thiên Chi nói xong, khẽ mỉm cười, “Trợ lý Hạ, anh phải nhớ kỹ giúp em giữ bí mật này nhé.”

Trợ lý Hạ khó khăn đáp lời, đến cuối cùng anh ta vẫn trịnh trọng đáp lại.

“Vâng.”

Bởi vì có sự dẫn dắt của trợ lý Hạ, Thiên Chi đi lên tầng cao nhất của toà cao ốc Tống thị, suốt dọc đường đi, có thể nói là không có trở ngại gì.

Mặc dù đi thang máy chuyên dụng, nhưng trong Tống thị có rất đông nhân viên, bọn họ vẫn chạm mặt một vài người.

Tuy chỉ gặp thoáng qua, nhưng đã thu hút không ít ánh mắt nhìn về phía này.

“Phu nhân, toàn bộ lịch trình vào buổi chiều của Tống tổng đều kín, phải tham gia hai cuộc họp, phu nhân nhất định muốn ngồi đợi ở đây sao?”

“Không sao đâu, một mình em ở lại đây rất thoải mái.”

Hơn nữa cô cũng không phải đến đây để đợi anh.

Thiên Chi hạ quyết tâm phải dọa anh một trận.

Ngày thường anh rất xấu xa, vậy tại sao cô không được phép phá phách một chút.

“Trợ lý Hạ, đợi khi nào anh ấy quay trở về, anh phải mật báo cho em biết đấy nhé, em muốn doạ Tống tổng nhà các anh.” Thiên Chi cẩn thận từng li từng tí giấu tất cả đồ vật của mình, trong giọng nói còn mang theo sự khẩn cầu.

Hiếm khi thấy trợ lý Hạ do dự như vậy.

Nếu đồng ý, về sau Tống tổng muốn tính sổ với anh ta, hậu quả khó lường trước được.

Chỉ là nếu không đồng ý, thì sẽ làm phật lòng phu nhân của Tống tổng.

Tuy rằng Thiên Chi nhỏ tuổi hơn anh ta, nhưng trong nội tâm của trợ lý Hạ, cô được xếp cùng vị trí với Tống Kỳ Thâm.

“Vâng ạ, cứ như vậy đi.” Trợ lý Hạ vừa nói vừa đi ra ngoài, “Hiện giờ tôi sẽ đi ra ngoài trước, chuẩn bị chút trà chiều cho phu nhân.”

Nói xong, anh ta vội vàng đóng cửa lại.

Trợ lý Hạ đi ra hành lang bên ngoài, thời điểm đi ngang qua phòng pantry*, có một người can đảm tiến đến, trực tiếp hỏi ra nghi vấn trong lòng.

(*Phòng pantry: là khu vực ăn uống, nghỉ ngơi của nhân viên sau một ngày làm việc mệt nhọc. Nguồn GG.)

“Này này trợ lý Hạ, anh chờ một chút!!”

“Có chuyện gì?” Trợ lý Hạ thả chậm bước chân, theo sau lên tiếng cảnh cáo, “Trong giờ làm việc không được phép nói chuyện phiếm.”

“Tôi chỉ muốn hỏi thăm một chút thôi.” Nữ nhân viên kia nghiêng người hỏi, “Cô gái xinh đẹp vừa rồi là ai vậy?”

Tuy không thấy rõ mặt, nhưng toàn bộ nhân viên nữ trong Tống thị đều đang sôi trào!

Đây là lần đầu tiên trợ lý Hạ dẫn một cô gái đến văn phòng của Tổng giám đốc đấy!!

Trợ lý Hạ vẫn không dừng bước, thậm chí không nghĩ đến việc giấu giếm, dù sao Thiên Chi cũng đã đi đến đây, có lẽ không còn giống như trước kia nữa, cho nên anh ta chỉ nói một câu, “Đó là Tống tổng phu nhân.”

Bên trong phòng pantry vốn rất im lặng, sau khi đưa mắt nhìn bóng lưng của trợ lý Hạ dần khuất xa, tiếp đến ——

Bùng nổ.

Đây là Tống tổng phu nhân trong truyền thuyết đó sao, người thật —— cứ như vậy mà xuất hiện?!!

Xế chiều hôm đó, trong nhóm chat của nhân viên Tống thị cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Tin tức trực tiếp nổ tung bay lên trời.

Đây cũng là lần đầu tiên tập thể nhân viên đang trong giờ làm việc mà tám chuyện với nhau.

Cho dù muốn ngăn cũng không ngăn được.

*

Trợ lý Hạ thực sự không có lừa người.

Thiên Chi đang ngồi trong văn phòng của Tống Kỳ Thâm, sau khi uống xong trà chiều, lại xem một bộ phim truyền hình, không hề có ý định đợi Tống Kỳ Thâm.

Cô lau sạch sẽ mặt bàn, tính toán bao giờ Tống Kỳ Thâm quay trở lại.

Sau khi nhàm chán đi tới đi lui trong văn phòng của anh một lúc, cuối cùng trợ lý Hạ cũng có tin tức.

[Trợ lý Hạ: Phu nhân, Tống tổng vừa mới kết thúc cuộc họp, sẽ lên ngay, phu nhân mau chuẩn bị đi.]

[Tiền Tiền ái thiên thiên: Cảm ơn trợ lý Hạ!]

Những người xung quanh Thiên Chi, đều đối xử với cô rất tốt.

Ngay cả người luôn tỏ ra vô tình như trợ lý Hạ, cũng chịu phối hợp với cô.

Trong lòng Thiên Chi âm thầm quyết định, về sau nhất định phải tìm cho con cẩu độc thân ngàn năm trợ lý Hạ này, một cô bạn gái xinh đẹp động lòng người.

Cô quen biết với rất nhiều người nổi tiếng, mặc dù không phải kiểu gặp mặt trong các buổi tiệc hằng năm, nhưng nhân mạch rộng lớn, cô lại còn quen biết với không ít các cô gái có phẩm chất tốt.

Sau khi xác nhận Tống Kỳ Thâm sẽ lập tức lên đây, Thiên Chi không trì hoãn thêm nữa.

Bộ bàn ghế sô pha nhỏ được cô sắp xếp lại thật gọn gàng.

Theo sau cô lặng lẽ bước ra phía sau cánh cửa.

Chuẩn bị đợi anh tiến vào, hù doạ anh một phát thế là xong.

Thiên Chi âm thầm nín thở tập trung tinh thần, cô mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân.

Sau đó, hình như là tiếng nói của Tống Kỳ Thâm đang phân phó trợ lý Hạ việc gì đó.

“Đã đưa Chi Chi trở về chưa?”

“Rồi ạ, Tống tổng.”

“Ừ, đợi lúc nữa thu thập một chút, anh cũng tan làm đi.”

Thiên Chi nghe thấy thế, âm thầm cười trộm, đôi mắt cong lên như một vầng trăng khuyết.

Đối với việc trêu đùa Tống Kỳ Thâm như thế này, còn chưa kịp bắt đầu thì cô đã tưởng tượng nó ở trong đầu rồi, cô cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Tiếng bước chân ngoài cửa dừng lại một chút, nhưbg cũng dừng lại không bao lâu, sau đó lập tức đi về phía cánh cửa.

Từng bước từng bước, càng ngày càng gần.

Thiên Chi mở camera điện thoại của mình lên, chuẩn bị quay lại hình ảnh sợ hãi như chim sợ cành cong của anh.

Dù sao trước đây anh từng thừa dịp cô không chú ý, lén thu âm lại tiếng ngáy của cô.

Như vậy cũng thôi đi, Tống Kỳ Thâm còn dám sử dụng nó để uy hiếp cô.

Bảo Bối ngốc không thể nhẫn nhịn được nữa!

Ngay sau đó, tay nắm cửa bị chạm nhẹ, thoáng đẩy một phát, cánh cửa mở ra.

Hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt, chính là đôi chân dài thẳng tắp của Tống Kỳ Thâm.

Người nọ chậm rãi bước vài bước, đưa lưng về phía cô, cứ đứng ngay tại chỗ như vậy.

Bóng lưng cao lớn tựa như cây tùng bách, áo sơmi phẳng phiêu, làm lộ ra đường cong gầy gò quyến rũ đến lạ thường.

Thiên Chi cố gắng kiềm chế tâm tình của mình, ổn định lại tâm trí, đúng lúc vừa định xông lên phía trước.

Hay nói đúng hơn, còn chưa kịp thực hiện được bước đầu của kế hoạch.

Cô đã nghe thấy người đàn ông nọ chậm rãi lên tiếng, “Chơi đủ chưa? Ra đi.”

Thiên Chi:?

Đây là đang nói chuyện với cô hả?!

Thật lâu không nghe thấy cô đáp lời, Tống Kỳ Thâm quay người lại, rũ mắt xuống, nhìn thẳng về phía này.

Ngay sau đó, không có nửa điểm do dự, trực tiếp khoá chặt cô lên cánh cửa.

Không khí ngưng trệ trong giây lát.

Thật lâu vẫn không tan đi.

“Ơ—— Sao có thể ——”

Cái này không đúng nha, là khâu nào đã xảy ra vấn đề nhỉ.

Không có khả năng trợ lý Hạ để lộ ra tiếng gió.

Việc này không có gì phải hoài nghi.

Nhưng Tống Kỳ Thâm cũng không có thuật đọc tâm mà.

Đây là chuyện gì? Vì sao Tống Kỳ Thâm lại có thể phát hiện ra cô?!

Hơn nữa, cho dù là đoán được, thì anh cũng không thể giả bộ không biết à!

Dường như đoán được nghi ngờ của Thiên Chi, Tống Kỳ Thâm tiến lên một bước, giọng điệu lười biếng, “Anh không biết rằng, hoá ra buổi chiều hôm nay khi anh không có mặt ở đây, em vẫn có thể tạo ra một cơn sóng gió nho nhỏ trong công ty như vậy.”

Thiên Chi cảm thấy khó tin khi bị anh bắt ngay tại trận.

Trong lúc sửng sốt, lại nghe thấy Tống Kỳ Thâm nói như thế, càng thêm không hiểu rõ lắm.

Tống Kỳ Thâm giơ tay vuốt nhẹ cái mũi của cô, “Tống tổng và cô vợ nhỏ xinh đẹp của mình.”

Thiên Chi nghe thấy anh cố ý dừng lại, âm cuối thoáng nâng lên, theo sau lại chậm rãi bổ sung, “Những câu chuyện được bàn tán trong văn phòng đó, hiểu không?”

————-//——//————-

* Tác giả có lời muốn nói: Bảo Bối ngốc: Có chuyện gì với em!

Tống Khổng Tước: Cảnh báo làm bánh nhân thịt.

Bình luận

Truyện đang đọc