CÔ ẤY LÀ HƯƠNG HOA SƠN CHI

Edit: Tiểu Màn Thầu

Người đàn ông đó tiến về phía bên này không hề dừng bước.

Cho dù khi đã nhìn thấy cô, anh cũng không có nửa điểm do dự.

Khoé môi của Tống Kỳ Thâm hơi nhếch lên, mang theo ý cười.

Có lẽ do Thiên Chi nhìn chăm chú anh quá lâu, đến cả Lâm Thanh Lai cũng phát hiện ra có điều gì đó bất thường, anh ta nhìn theo tầm mắt của cô gái nhỏ, thoáng nghiêng đầu nhìn qua.

Nhóm người của Tống Kỳ Thâm đến rất gần, quả thực đã tụ thành một khối lớn, làm toàn bộ viễn cảnh ở phía cuối hành lang, che chắn một cách vững chắc.

Vốn dĩ những cái bàn ăn đặt xung quanh chỗ Thiên Chi ngồi rất trống trải.

Trên cái bàn này, chỉ có hai người là cô và Lâm Thanh Lai mà thôi, cho nên nhìn có hơi quạnh quẽ.

Chờ đến khi Tống Kỳ Thâm thoáng đứng lại ở một bên góc bàn, cả nhóm người đó cũng dừng lại theo.

Anh rũ mắt, cứ như vậy mà cô.

“Hử ——”

Âm thanh của cô gái nhỏ kéo thật dài, lộ ra một chút nghi hoặc.

Nhưng không đợi cho cô nghi hoặc đủ, Tống Kỳ Thâm không để cô phải chờ đợi quá lâu.

Giây tiếp theo —-

Anh hơi cúi người, thong thả nâng cánh tay của mình lên, tỏ vẻ thân thiết. Anh đưa tay nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ của cô, giọng điệu dịu dàng, “Thì ra là dùng bữa ở chỗ này à?”

“Vâng.” Thiên Chi để anh tuỳ ý nhéo mặt mình, cô ngoan ngoãn gật đầu.

Tống Kỳ Thâm chỉ mỉm cười không nói, sau đó để tay qua một bên, đứng thẳng người lên, vừa mới bắt đầu ánh mắt đã nhìn thoáng qua, từ nãy đến giờ Lâm Thanh Lai vẫn luôn một mực im lặng, âm thầm quan sát hành động của hai người.

“Đã lâu không gặp.” Thần sắc của Tống Kỳ Thâm rất tự nhiên, luôn thể hiện dáng vẻ vân đạm phong khinh, tựa như gặp lại người bạn cũ lâu năm, còn duy trì phong độ.

Lâm Thanh Lai cũng gật đầu, trả lời một câu, “Đã lâu không gặp.”

Giống như những mối quan hệ xã giao bình thường, hai người chỉ đơn giản chào hỏi nhau mà thôi.

Hiện giờ nhóm người đi ở phía sau Tống Kỳ Thâm mới chợt dừng bước, thuận tiện quan sát hai người.

Ngay sau đó bọn họ nhìn thấy Tống Kỳ Thâm, “Nhờn qua nhờn lại” với một cô gái nhỏ lớn lên rất xinh đẹp, nhất thời bọn họ hơi nhốn nháo.

Nhưng điểm quan trọng chính là —-

Cô gái nhỏ đang dùng bữa cùng với một người đàn ông quá xuất sắc.

Mà người đàn ông ấy trông khá quen mắt.

Trong người này, tất nhiên đã có người đã nhận ra vị kia là ai rồi, hình như là tổng giám đốc điều hành chi nhánh ở nước ngoài của Lâm thị.

Chỉ là không cắt đứt, gỡ càng rối hơn*, tốt nhất là không nên suy đoán về mối quan hệ này quá cụ thể.

(* Tiễn bất đoạn, lý hoàn loạn = Không cắt đứt, gỡ càng rối hơn: là một câu thơ của Lý Dục, ý chỉ không thể kết thúc, cũng không thể tìm ra được manh mối. Dự báo một tình cảm triền miên, phức tạp. Nguồn Baidu.)

Cho nên ánh mắt của bọn họ di chuyển một lúc, cũng rất biết thức thời mà vội dời mắt đi.

Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nói tóm lại là không dám nhìn thẳng vào ba người này.

Việc bọn họ muốn làm, chính là chờ đợi.

“Hai người cứ tiếp tục đi, tôi còn bận chút việc.” Tống Kỳ Thâm bỏ lại một câu.

Lâm Thanh Lai nhìn anh gật đầu.

Tống Kỳ Thâm xoay người qua, đầu ngón tay quấn lấy một lọn tóc xoăn trên vai Thiên Chi, xoay tròn, “Nhớ đợi anh đấy.”

Thiên Chi như lọt vào trong sương mù, chần chừ trong chốc lát, “Phải đợi anh ở đâu?”

“Ở nơi này đi.” Sau khi Tống Kỳ Thâm trả lời một câu ngắn gọn, anh vén tóc đang rũ trước sườn mặt của cô gái nhỏ qua một bên, để lộ ra nửa khuôn mặt trắng noãn của cô.

Thiên Chi ngước mắt lên, quan sát đám người tinh anh đang đứng ở phía sau lưng Tống Kỳ Thâm, cô cũng không nói nhiều lời, “Vâng, anh mau đi giải quyết công việc của mình đi.”

Dừng một chút, cô lên tiếng đồng ý, âm cuối thật nhẹ, giống như tan vào không trung, nhưng Tống Kỳ Thâm vẫn dễ dàng nắm bắt được.

“Em sẽ chờ anh.”

Thiên Chi muốn là, hôm nay bọn họ có thể cùng nhau trở về Nam Uyển.

Tống Kỳ Thâm chỉ có ý tứ muốn cô chờ mình mà thôi.

Nghe Thiên Chi nói xong, sắc mặt anh nhàn nhạt, hàng chân mày của anh hơi nhướng lên, giống như lơ đãng liếc mắt nhìn qua Lâm Thanh Lai một cái, rồi sau đó ừ một tiếng, lúc này mới nhấc chân rời đi.

Đám người tinh anh đứng ở phía sau sửng sốt một phen, nhìn thấy cuối cùng Tống Kỳ Thâm cũng đã kết thúc cuộc nói chuyện này, bọn họ vội vàng đi theo.

Chờ đến khi bóng dáng của đám người kia biến mất ở sau ngã rẽ hành lang, Thiên Chi mới hồi phục tinh thần, giờ phút này đón chờ cô chính là ánh mắt đầy ý vị sâu xa của Lâm Thanh Lai.

“Làm sao vậy anh Thanh Lai?”

Lâm Thanh Lai yên lặng nhìn chăm chú cô trong chốc lát, theo sau anh ta đẩy nhẹ ly trà đến trước mặt cô.

“Rốt cuộc chuyện giữa hai người các em là như thế nào?”

Lúc trước anh ta không nhìn thấy Thiên Chi và Tống Kỳ Thâm qua lại với nhau quá thân thiết, đương nhiên cũng có khả năng là do anh ta không thường xuyên ở trong nước.

Hôm nay lại ngẫu nhiên chạm mặt, Lâm Thanh Lai nhìn thấy hai người như vậy, anh ta chỉ cảm thấy có chút nghi ngờ.

“Dạ? Anh vẫn chưa biết sao?” Thiên Chi có chút há hốc mồm.

Tống Kỳ Thâm cũng đã từng đề cập với cô, nói chờ qua trận này cô có thời gian, anh sẽ dẫn cô đi gặp mặt đám người Lâm Diễm Chi, Chu Duẫn Hành và Tiền Lập.

Xem như tụ tập với nhau một bữa.

Nói cách khác chính là, những người xung quanh Tống Kỳ Thâm, đều coi như đã biết tin tức này.

Không chỉ có bạn bè của anh, ngay cả mấy gia tộc tương đối thân thiết với anh, hẳn cũng đã biết hết.

Nhưng trước mắt chưa được công khai, chuyện này cần phải cân nhắc một chút.

Thiên Chi vẫn còn đi học, ông nội Tống lại dưỡng bệnh ở Na Uy xa xôi, hôn lễ của hai người còn chưa tổ chức.

Về sau nhất định sẽ công khai, còn phải chọn ngày thích hợp, không thể cứ tuỳ tâm sở dục* như vậy.

(* Tuỳ tâm sở dục: không theo ai hết, cứ theo ý mình mà làm.)

Mặc kệ như thế nào.

Dĩ nhiên Lâm Thanh Lai vẫn còn chưa biết tin tức này.

“Có chuyện gì mà anh chưa biết vậy?” Hàng lông mi của Lâm Thanh Lai hơi rũ xuống, nở nụ cười nhàn nhạt.

Những suy nghĩ trong đầu của Thiên Chi không ngừng quay vòng, cô lại nhớ đến việc anh ta phải ở nước ngoài quản lý công việc của tập đoàn Lâm Thị mấy năm qua, đối với các mối quan hệ ở trong cũng dần bị thu hẹp một chút, mặc dù thỉnh thoảng anh ta cũng trở về nước, nhưng không ở lại quá lâu.

Nhìn tình hình trước mắt, Thiên Chi chỉ cảm thấy có lẽ người của nhà họ Lâm vẫn chưa nói tin tức ấy cho anh ta biết.

Hơn nữa từ nhỏ Lâm Diễm Chi đã không muốn quan tâm đến anh ta, mỗi lần hai người chạm mặt hoặc là xem như không nhìn thấy nhau, hoặc là Lâm Diễm Chi sẽ đối chọi gay gắt, còn Lâm Thanh Lai vẫn luôn bình tĩnh đáp lại.

Mối quan hệ đã như vậy, càng không có khả năng thảo luận về phương diện này.

“Thực ra…. Em cùng anh Kỳ Thâm, hai chúng em đã kết hôn, cũng đã lãnh giấy kết hôn rồi.”

Sau khi Thiên Chi nói xong, vội cầm ly trà lên, uống một ngụm.

Nhưng cô đợi rất lâu vẫn không nghe thấy Lâm Thanh Lai đáp lời.

Thật lâu sau, người đàn ông ấy mới phải ứng lại, giống như anh ta vừa mới tiêu hoá xong sự thật bình thường này.

“Ừ, vì sao em không nói cho anh biết?”

Thiên Chi chớp chớp mắt, “Dạ…. Em cứ nghĩ rằng anh đã biết rồi.”

“Bên phía nhà họ Lâm không đề cập chuyện này với anh.”

Anh ta không nhanh không chậm lên tiếng, chậm rãi nói, bình thường giọng nói của anh rất trầm ấm, ăn nói từ tốn, mang theo một chút trong trẻo.

Thiên Chi biết rõ mối quan hệ giữa anh ta và chú Lâm không tốt lắm, thậm chí có thể nói rằng mối quan hệ của anh ta với toàn bộ mọi người trong nhà họ Lâm luôn không tốt.

Lúc này, cô quyết định mình nên uyển chuyển thay đổi đề tài thôi.

“Được rồi, chúng ta không nói đến đề tài này nữa.” Thiên Chi bắt đầu pha trò, muốn dẫn dắt sang vấn đề khác.

Nhưng giọng nói trầm thấp của Lâm Thanh Lai lại vang lên, ”Không sao đâu.”

“Hai người cứ im hơi lặng tiếng như vậy à, em bằng lòng sao?” Nói xong, anh ta ngước mắt nhìn đến Thiên Chi.

Trong lời nói của Lâm Thanh Lai thực sự chứa đựng rất nhiều cảm xúc, cũng chứa đựng nhiều hơn một thứ gì đó.

Bất chợt nhắc đến phương diện này, Thiên Chi lại ngẩn người.

Nhưng Thiên Chi vẫn không nghe ra những cảm xúc đó, ngay lúc này, bỗng nhiên cô hiểu rõ ý tứ của Lâm Thanh Lai là gì.

Câu hỏi của anh ta chứa rất nhiều hàm ý.

Có bằng lòng hay không, vì sao lại im hơi lặng tiếng.

Hai câu vô cùng đơn giản, nhưng bao hàm quá nhiều việc.

Cũng đã hỏi đến tận trong nội tâm của Thiên Chi.

Cô muốn nói rằng, chỉ có chính bản thân mình mới cảm nhận đước, mới có đủ thư cách để nhận thức rõ điều đó.

Có lẽ nó đã trái với ý nguyện ban đầu, nhưng do vận mệnh sắp đặt, luôn có một sợ dây vô hình nào đó dẫn dắt cô bước vào trong đó.

“Thực ra cuộc sống như vậy cũng tốt lắm anh Thanh Lai à, Tống Kỳ Thâm anh ấy, đối với em rất tốt, anh không cần phải lo lắng cho em.”

Thiên Chi không trả lời trực tiếp vào câu hỏi của Lâm Thanh Lai, cô chỉ muốn làm anh ta yên tâm mà thôi.

Cảm nhận bằng trái tim, mới là trải nghiệm và nhận thức chân thật nhất.

Sự ấm áp được truyền đến, sự nhiệt tình cũng sẽ từ các giác quan lan toả ra.

Giữa người với người phải thật tâm đối đãi, nói tóm lại không nên lừa dối người khác.

Nói xong, cô dừng một chút, thuận tiện bổ sung một câu.

“Ít nhất, em cũng cảm thấy vui vẻ.”

Cô gái nhỏ vuốt tóc của mình, bàn tay chống lên cằm, khuỷu tay đặt trên bàn, nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Cửa sổ trong suốt phản chiếu cảnh đêm, trên con đường lớn hàng loạt các chiếc xe ô tô di chuyển dưới ánh đèn đường mờ ảo, tất cả đều thu vào đôi mắt cô.

Lâm Thanh Lai nhìn thoáng qua cô, sau đó cũng nhìn về phía cửa sổ.

Thân thiết, gắn bó, lại rời xa.

Tốc độ quá nhanh không thể bắt kịp.

Đầu ngón tay thon dài của Lâm Thanh Lai chạm vào thành ly ấm áp, nhẹ nhàng gõ hai cái.

Tựa như đang quyết định điều gì đó.

Anh ta lại một lần nữa lên tiếng, “Ừ, anh hiểu rồi, chỉ cần em vui vẻ là được.”

*

Từ trước đến nay tốc độ phục vụ thức ăn của nhà hàng này luôn chậm chạp, nhưng ngày hôm nay xem như là chậm đến cực điểm.

Tuy nói rằng nhà hàng này nằm bên trong trung tâm Quốc Hạ có vị trí rất đắt địa, nhưng với tốc độ phục vụ chậm đến mức này, đó cũng chính là một trong những lý do không có nhiều khách hàng đến đây.

Cho dù có đến cũng phải mang theo mười phần kiên nhẫn mới được.

Bởi vì cách phục vụ như vậy, thực sự đã ngăn cản không ít khách hàng muốn đến đây dùng bữa.

Cũng may Thiên Chi đã cố gắng cầm cự cơn đói một lúc, cuối cùng lẩu cũng đã được dọn lên.

Lâm Thanh Lai và Thiên Chi trò chuyện đến các vấn đề liên quan đến trường học, còn nhân tiện nói đến việc khi nào mẹ Ngàn về nước.

Về sau đề tài lại chuyển dời lên người cô.

“Thực tập?”

“Đúng vậy, đến Lâm thị đó, em còn chưa nói chuyện này cho anh Diễm Chi biết đâu, em muốn doạ anh ấy một phen, ha ha.”

Thực ra trước đó, thời điểm Thiên Chi được điều đến Lâm thị thực tập, cô cũng giống như các bạn học khác đều cảm thấy ngạc nhiên.

Nhưng sự ngạc nhiên đó có chút khác với mọi người. Thiên Chi ngạc nhiên ở chỗ, cô thế mà lại phải lăn lộn dưới trướng của Lâm Diễm Chi.

Mặt khác các bạn học còn lại thì ngạc nhiên ở chỗ, được điều đến một tập đoàn lớn như Lâm thị.

“Em thực tập ở bộ phận nào?”

Lâm Thanh Lai vừa nói vừa đẩy gọng kính mạ vàng, trực tiếp nhìn về phía cô.

“Bộ phận liên quan đến thiết kế, còn có liên quan đến việc nghiên cứu phát triển ra một dòng sản phẩm nước hoa mới. Em nghe nói bọn họ đã hợp tác với trường của chúng em, ký hợp đồng với mục tiêu bồi dưỡng nhân tài.”

Lâm Thanh Lai nghe đến đây, anh ta cũng đã hiểu được một chút, “Thực ra em không cần phải đi doạ Lâm Diễm Chi làm gì.”

“Dạ?” Thiên Chi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Lâm Thanh Lai ngồi đối diện.

Nồi lẩu gà Hoa Giao sôi ùng ụt nổi cả bong bóng còn bốc hơi, từng luồn khói bay lên, tạo thành một màn sương mù.

Khuôn mặt của Lâm Thanh Lai bị màn sương che lại có chút mơ hồ.

“Em nói đến bộ phận mới này, đúng lúc bộ phận này lại do anh phụ trách.”

Nói như vậy, Lâm Thanh Lai đem nguồn vốn từ nước ngoài đầu tư vào vào hạng mục nghiên cứu và phát triển dòng sản phẩm mới của Lâm thị, đây chỉ là một trong những nghiệp vụ mà anh đang tiếp quản.

Anh ta dành rất nhiều thời gian để tập trung vào sự nghiệp của mình, thực chất anh ta không nghĩ đến việc phụ thuộc quá nhiều vào Lâm thị.

Đôi mắt Thiên Chi mở to, tròn xoe, giống như một viên ngọc trai đen.

“Cái gì?”

“Nhìn cái phản ứng này của em, đột nhiên anh lại có chút hối hận khi nói cho em biết.” Lâm Thanh Lai chợt cười rộ lên.

Thiên Chi cũng ngây ngô cười theo, nhưng không bao lâu, cô cảm nhận được bên vai trái của mình bị ai đó chạm vào.

Cô còn chưa kịp phản ứng lại, lập tức đã có một cái bóng tiến đến gần.

Ngay sau đó, Thiên Chi bị một hơi thở thanh mát quen thuộc bao bọc lấy.

Tống Kỳ Thâm vỗ vai cô, “Em ngồi vào trong một chút nào.”

Thiên Chi nhìn thấy Tống Kỳ Thâm đột nhiên xuất hiện, có chút ngây ngốc, “Hả….Sao anh lại ra đây?”

Giọng điệu của Tống Kỳ Thâm rất tự nhiên, không có nửa phần chần chừ và ngại ngùng, “Không phải bảo em chờ anh à?”

Dường như anh muốn quyết tâm gợi lên ký ức vừa rồi của cô, anh còn bổ sung thêm một câu.

“Cũng không phải chính em cũng đã đồng ý rồi à, còn nói là chờ anh mà.”

Sau khi Thiên Chi hồi tưởng lại, hình như là có chuyện như vậy.

Nhưng cô cho rằng việc chờ và cái chờ này hoàn toàn không giống nhau nha.

Thiên Chi cũng không suy nghĩ quá nhiều, động tác của cô đi trước ý thức, lập tức nhích người vào bên trong, sau đó Tống Kỳ Thâm trực tiếp ngồi xuống.

Thực sự hai người ngồi rất gần, đôi chân dài của anh, tự nhiên va chạm vào chân cô.

Hơi ấm từ từ truyền dọc theo bên chân, nhẹ nhè từng đợt rồi từng đợt, quấy nhiễu người ta đến muốn mạng.

Rõ ràng trong nhà hàng rất ấm áp, nhưng anh cứ như vô tình kề sát như vậy, còn mang theo một chút tê dại.

“Bàn bạc công việc cũng gần xong rồi, anh có thể ngồi ở đây với hai người không, có quấy rầy gì không?”

Tống Kỳ Thâm giải thích xong, tầm mắt còn thoáng nhìn qua Lâm Thanh Lai.

Thiên Chi: “…….”

Mặc kệ có quấy rầy hay không.

Nhìn thấy điệu bộ này của Tống Kỳ Thâm, không giống như bộ dạng muốn rời đi.

Với cái lý do đi ăn chực mà còn có thể nói đến mức thanh lệ thoát tục như vậy.

Ngoại trừ anh ra không còn người nào khác.

Lâm Thanh Lai nhìn anh không nói lời nào, nhưng cũng không từ chối.

“Anh bàn viêc xong rồi à? Bữa tiệc kết thúc rồi sao?”

”Ừ.” Tống Kỳ Thâm nghiêng mặt nhìn đến Thiên Chi, lên tiếng trả lời.

Dù sao cũng không phải là hạng mục quá mức quan trọng.

Anh tốc chiến tốc thắng, trực tiếp kết thúc cuộc đàm phán, cũng đặt dấu chấm hết cho bữa tiệc này.

Lâm Thanh Lai thấy như vậy, đặc biệt gọi người phục vụ đến đây, chuẩn bị thêm một bộ chén đũa, sau đó hai người đàn ông cứ trò chuyện với nhau như thế.

Vừa mới bắt đầu bầu không khí có chút lạnh nhạt, nhưng một khi đã nói chuyện, rõ ràng chủ đề còn có thể kéo đi xa hơn, phương diện nào cũng nói đến.

Thiên Chi không có hứng thú với đề tài mà bọn họ đang nói, cô cúi đầu, nói câu được câu không chỉ tập trung ăn lẩu.

Tông Kỳ Thâm không động đũa, khoé mắt dư quang liếc nhìn Thiên Chi đang ngồi ở một bên, một mặt trò chuyện cùng Lâm Thanh Lai, mặt khác lại lo gắp thức ăn cho cô.

Thiên Chi không từ chối, chỉ là mắt vẫn không nâng lên.

Có vẻ như đã quen thuộc với việc đó, dường như đã sớm thích nghi với hình thức ở chung này.

Lâm Thanh Lai bất động thanh sắc, đem tất cả thu vào đáy mắt, từ đó về sau anh ta dần ít nói hơn.

Ba người dùng bữa xong cũng không nói gì thêm nữa, Lâm Thanh Lai nói lời tạm biệt, sau khi đi đến hầm gara, hai bên lập tức đường ai nấy đi.

Lâm Thanh Lai không ở lại quá lâu, trực tiếp lên xe, chậm rãi lái xe ra ngoài.

Chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt của hai người bọn họ.

Tống Kỳ Thâm đứng bên cạnh Thiên Chi, nhìn thấy ánh mắt cô di chuyển đền phần chân mình, anh xoay người cô lại, cầm lấy tay cô, trực tiếp bỏ vào trong túi áo khoác của mình.

“Lạnh không?”

Bên dưới hầm gara không có mở điều hoà, không ấm áp như ở bên trong nhà hàng.

Ngược lại trời vô cùng lạnh lẽo. Gió từ cửa hầm xe thổi đến, dường như có thể xâm nhập vào trong xương tuỷ.

Trước đó bị hơi ấm của máy sưởi làm cho khuôn mặt Thiên Chi ửng đỏ, hiện giờ đã bớt đỏ hơn một chút.

Khuôn mặt tươi tắn dưới ánh sáng nhàn nhạt như vậy, ngay cả hàng lông mi đen cũng lạnh đến mức phải run lên.

“Không lạnh ạ.”

Tuy là nói như vậy, nhưng âm thanh của Thiên Chi có hơi nhẹ.

“Hôm nay hai người bọn em nói chuyện gì với nhau vậy, sao lại lâu như thế?”

Tống Kỳ Thâm nói xong, bàn tay to lớn với những khớp xương rõ ràng bao bọc lấy bàn tay nhỏ của cô, anh dẫn cô đi về phía chiếc xe của mình.

“Thực ra cũng không nói gì nhiều, chỉ một số chuyện hằng ngày thôi.”

Thiên Chi dùng bữa chưa được bao lâu thì Tống Kỳ Thâm đã chạy đến, còn có thể nói cái gì nữa đây.

Nhưng ngược lại cô muốn hỏi thử một chút, bữa tiệc mà Tống Kỳ Thâm tham gia và việc bàn bạc công việc, thời gian sao lại…..

Sao lại nhanh như vậy!

Vậy có thể bàn bạc ra được cái bông hoa gì hả.

Cụ thể phương thức đàm phán của mấy ông lớn ở thương trường oai phong một cõi là như thế nào, thì Thiên Chi không rõ lắm, cũng không tài nào biết được.

Tuy nhiên một số tin tức và thông tin được phát trên kênh kinh tế tài chính, thỉnh thoảng Thiên Chi có xem chúng, cô biết một cuộc đàm phán đôi khi phải mất đến tận mấy tiếng đồng hồ.

Bữa tiệc bình thường hẳn là phải tham dự đến khuya mới đúng.

Trái lại Tống Kỳ Thâm.

Nói tóm lại là, anh so với những người khác tài giỏi hơn rất nhiều.

Cho nên suy nghĩ của cô rất dễ dàng được thông suốt.

Trong lúc hai người nói chuyện, từ một chỗ khác ở hầm gara truyền đến âm thanh như có như không.

Có tiếng người nam, còn có tiếng người nữ, thậm chí là tiếng hừ nhẹ, tựa như đang đùa giỡn.

Nơi đó cách hai người không xa lắm. Một âm thanh cứ phiêu lãng trong hầm gara, cứ như vậy mà lặng lẽ truyền đến đây.

Động tác của Thiên Chi khựng lại, theo bản năng liếc nhìn qua nơi đó, phản ứng đầu tiên của cô chính là, ngẩng đầu nhìn Tống Kỳ Thâm.

Đúng lúc anh cũng đang rũ mắt nhìn về phía cô.

Âm thanh tán tỉnh đánh yêu càng ngày càng lớn, động tĩnh cũng càng ngày càng vang lên, hẳn là đang hôn môi.

Sau đó một câu nói “Em cái đồ xấu xa này” vang lên rõ ràng, không mang theo bất kì sự hoà hoãn nào, cứ trực tiếp vang vọng trong hầm gara.

Hầm gara này không thuộc quyền sở hữu của tư nhân, mà là công trình công cộng của Quốc Hạ.

Do đó bọn họ làm như vậy thực quá táo bạo mà.

Hơn nữa cái giọng nữ này, không thể nghi ngờ gì nữa, tự nhiên mà truyền vào tai Thiên Chi.

Lòng bàn tay của cô bất giác nắm chặt, Tống Kỳ Thâm lập tức phát hiện ra ngay.

“Làm sao vậy?”

“Không sao ạ, chúng ta mau về nhà thôi.” Thiên Chi nói xong muốn rút tay về.

Không có việc gì xấu hổ hơn khi hai người cùng nhau đối mặt với tình huống bất ngờ như vậy.

Nếu có thể Thiên Chi không muốn bắt gặp lại tình cảnh này lần nào nữa.

Nhưng Tống Kỳ Thâm không để cho Thiên Chi có cơ hội giãy giụa, mắt thấy bàn tay cô muốn phá tan gông cùm xiềng xích, còn muốn rút tay ra khỏi túi áo khoác của anh.

Lúc này Tống Kỳ Thâm đã tính toán cẩn thận, anh nhanh tay lẹ mắt, bắt lấy tay cô, sau đó đặt nó lên môi, nhẹ nhàng ma sát.

Lướt qua trong một giây.

Như vậy còn chưa đủ.

Anh nghiêng đầu về phía cô, cố tình hạ thấp giọng, cúi xuống dán sát vào tai cô, trong giọng nói mang theo chút ngả ngớn mà trước nay chưa từng có.

“Lại thẹn thùng hả.”

“Người khác đều là đồ xấu xa, nhưng đến phiên em thì không giống như vậy.” Chân mày của Tống Kỳ Thâm chau lại, nhìn vào cô.

Có lẽ do vừa rồi Thiên Chi nghe thấy động tĩnh ở hầm gara, cho nên hiện giờ giọng nói của cô cực kì nhẹ, nhỏ giọng kháng cự.

“Cái gì mà không giống….”

Nhưng sự kháng cự của cô tựa như đang gãi ngứa vậy.

Tống Kỳ Thâm siết nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của cô, chỉ cười nói, “Đương nhiên là không giống rồi. Vì em chính là tiểu gia hỏa.”

Bình luận

Truyện đang đọc