CÔ CÔNG QUẢ THỤ

Kim Jaejoong lần đầu gặp Jung Yunho là khi:

Tổng giám đốc kéo Jung Yunho đến thao thao bất tuyệt giới thiệu với mọi người, còn nhân vật chính thì mặt mày âm trầm, như thể toàn bộ thế giới đều thiếu nợ anh ta vậy.

“Mọi người, đây là CEO mới của công ty – Jung Yunho, từ nay về sau, quản lý hành chính công ty toàn quyền giao cho cậu ấy phụ trách, hi vọng mọi người tích cực hợp tác với cậu ấy!”

Nói xong, như thể có phép thuật, tiếng vỗ tay vang lên.

“Yunho, cậu nói vài lời với mọi người đi!” Tổng giám đốc mập mạp cuối cùng cũng nhớ tới chủ đề của hội nghị hôm nay.

“Hy vọng mọi người toàn tâm toàn ý với công việc của mình. Được rồi, cuộc họp kết thúc, mọi người đi làm việc đi!”

Anh ta nói không hề giống với mọi người tưởng tượng, tuy quản lý mới rất dễ nhìn, trước lúc nhậm chức đã kích thích ảo tưởng của vô số cô gái xinh đẹp. Nhưng hiện giờ vẻ mặt lạnh lùng kia cơ hồ khiến cho mọi người chỉ muốn đứng xa anh ta.

Đương nhiên Kim Jaejoong cũng chỉ là một nhân vật nho nhỏ, hơn nữa cũng không thích tham gia náo nhiệt, lựa chọn đứng ở một góc hẻo lánh quan sát.

Cứ như vậy thời gian trôi qua, mọi việc lại không bình thản như mọi người hi vọng…

Không biết ai đã từng nói, nếu một người càng thần bí lại càng dễ khơi gợi sự tò mò của mọi người, mà người này lại không được mọi người chào đón, nhất là không được chính bản thân chúng ta chào đón, thì dù phải dùng cách nào chúng ta cũng sẽ đào móc toàn bộ chuyện bát quái của mười tám đời nhà họ.

Không may chính là, Jung Yunho lại là một người như vậy, ít nhất là đang có một tình huống như vậy xảy ra trong văn phòng này!

Có lẽ vì lúc trước kỷ luật công ty vô cùng lỏng lẻo, giám đốc mới bất mãn mời Jung Yunho về quản lý.

Không thể phủ nhận là từ khi anh ta đến, hiệu suất công việc tăng cao đến N lần, nhưng bất mãn của viên chức với Jung Yunho cũng là N bình phương.

Đương nhiên, đây cũng chính là nguyên nhân khiến anh trở thành đối tượng bàn luận của mọi người!

“Nghe nói cậu ta là cháu trai của một thành viên nào đó trong ban giám đốc, đi cửa sau mà vào nên mới ra vẻ ta đây hơn người như vậy….”

“Sai, sai hoàn toàn rồi, tôi nghe nói cậu ta là con rể tương lai của tổng giám đốc nên mới đề bạt cậu ta, vừa tốt nghiệp đại học xong liền trực tiếp về công ty!”

“Vậy thì có cái gì đáng khoe, chỉ là một tên tiểu bạch kiểm thôi mà!”

(Tiểu bạch kiểm: Nam nhân có vẻ ngoài đẹp nhưng lại dựa vào nữ nhân để kiếm sống)

“Không chừng, với bản lĩnh của cậu, cậu cũng có thể làm CEO đấy….”

Tiếp theo là một tràng cười, nhưng tất cả mọi người vẫn tận lực áp chế thanh âm, dù sao nói đi vẫn phải nói lại, liệu có người ngào ngu ngốc nguyện ý đắc tội với vị cấp trên này đâu?

Kim Jaejoong ở một bên yên lặng lắng nghe.

Cậu từ trước tới nay đều không thích náo nhiệt, từ nhỏ đã vậy, cậu, Kim Jaejoong, luôn rất bình thường, thậm chí bình thường đến mức còn có chút hèn nhát.

Hơn nữa, cậu lớn lên rất đẹp, nhưng vẻ đẹp này phù hợp với con gái cũng không có nghĩa sẽ phù hợp với con trai!

Vì là nam nhân quá mức xinh đẹp, dễ dàng khiến cho những người cùng giới có phản cảm hoặc bài xích, cho dù sự nghiệp có thành công, cũng rất dễ khiến người ta hiểu lầm là tiểu bạch kiểm!

Đây thật sự là một việc rất ủy khuất cho cậu ---- Hơn nữa có ai lại muốn bị người ta coi công tác của mình là công tác của trai bao đâu!

Mà là một nam nhân xinh đẹp, phiền não không chỉ có như vậy.

Bởi vì, có cô gái bình thường nào lại thích cả ngày đi cùng với một nam nhân còn xinh đẹp hơn, hơn nữa còn vì nam nhân này mà phải chịu quở trách người khác nữa! Trừ phi cô gái này bị diệp lục làm cho đầu óc trở nên hỗn loạn, mới có thể cam tâm làm chất phụ gia cho mỹ nhân.

Nói ngắn gọn, đây chính là phiền não của nam nhân xinh đẹp.

Kim Jaejoong từ lúc trưởng thành đến giờ, liên tục gặp những phiền não của nam nhân xinh đẹp này.

Nhưng có câu nói rất hay, thói quen thành hiển nhiên, hiển thành cũng thành thản nhiên.

Bề ngoài hơn người, như vậy bạn nhất định phải làm việc thật cẩn thận, bằng không bạn chính là con chim ngốc nghếch trong tầm bắn của thợ săn!

Kim Jaejoong biết rõ nguyên tắc đó, bởi vậy cậu mới hy vọng mình có thể bị che lấp bởi mọi người, bị lãng quên ở một góc.

Nhưng Kim Jaejoong từ nhỏ đến giờ thiếu nhất chính là vận khí.

Trong lúc dư luận ở công ty dâng lên như thủy triều, thư ký của Jung Yunho – cô Cao lại gả cho một nhà giàu lên xin nghỉ việc.

Trong công ty, vô số cô gái bình thường luôn phàn nàn về Jung Yunho lại nhao nhao hành động, túi LV, Gucci, nước hoa Dior, phấn lót Lancome,… bình thường không nỡ dùng nay có thể cho cái gì lên người đều cho hết lên, nhất thời, toàn bộ cô gái trong văn phòng đều giống như hoa mùa xuân đang ganh đua sắc đẹp.

Vì vị trí thư kí của Jung Yunho là một chức vụ vô cùng béo bở!

Đúng vậy a, ngày bình thường dù mắng thế nào đi nữa thì nam nhân kia cũng không thuộc về mình nên mắng không sao.

Nhưng có cơ hội lấy được một anh đẹp trai, hơn nữa lại tiền nhiều thì nữ nhân vô luận bình thường chán ghét anh ta bao nhiêu, đều nghĩ hết thảy biện pháp tới gần người đàn ông này, tranh thủ mọi cơ hội là người của người đàn ông đó!

Cho nên, văn phòng ngoài mặt còn có vẻ bình tĩnh, nhưng kì thực mùi thuốc súng đã tràn ngập khắp nơi rồi.

Nhưng trong thời khắc này, vận khí của Kim Jaejoong tựa hồ lại càng xui xẻo.

Khi Jung Yunho tuyên bố để Kim Jaejoong làm thư kí của mình, ánh mắt của mọi cô gái đều tập trung về một chỗ, hận không thể giết chết Kim Jaejoong.

Jaejoong một lần nữa lại trở thành kết quả cuộc chiến tranh trường kì của các cô gái ---- vật hi sinh trong cuộc chiến tranh của nữ nhân, cũng là phương pháp giải quyết tranh cãi giữa các nhân viên hữu hiệu nhất của Jung Yunho

Bình luận

Truyện đang đọc