CÔ CÔNG QUẢ THỤ

Jaejoong thật không ngờ, cậu lại nói cho Yunho biết cậu thất tình.

Hôm đó, Yunho rất hưng phấn tìm được Jaejoong, sau đó mừng rỡ hỏi cậu.

“Cậu thất tình rồi hả?”

Jaejoong sửa sang lại biểu tình, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Yunho.

“Anh làm bạn bè kiểu gì vậy? Tôi thất tình mà anh mừng vậy sao?” Ngữ khí Jaejoong làm ra vẻ rất tức giận.

Điều này khiến cho Yunho nóng nảy, cuống quít giải thích. Jaejoong nhìn Yunho như vậy, nhịn không được bật cười.

“Không phải, ai nha, chỉ là, chỉ là cảm thấy cậu thất tình thì tốt hơn lúc trước thôi!”

Giải thích như vậy, Yunho nói xong liền hận không thể cắn lưỡi mình, rồi ngậm chặt miệng. Lâu lắm rồi, Jaejoong mới nhìn thấy người kia nở nụ cười với mình.

***

Jaejoong không ngờ rằng, bạn gái Yunho lại nhiệt tâm giúp cậu tìm người hẹn hò đến vậy.

Ngày đó, Kelly nói với Jaejoong

“Jaejoong, buổi tối chúng ta đi ăn cơm đi, ah, nhớ mặc thật đẹp nhé!” Jaejoong vốn không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn mặc đẹp đi dự tiệc.

Chỉ là, khi người thứ tư xuất hiện, Jaejoong bỗng nhiên hiểu vì sao Kelly lại nhiệt tình mời mình đến làm bóng đèn cho cô và Yunho đến vậy.

“Jaejoong, đây là Changmin!” Kelly giới thiệu, Jaejoong lại cảm thấy rất bất đắc dĩ. Khẽ gật đầu với người đàn ông cao ráo kia, sau đó tức giận nhìn Yunho.

Yunho dùng ánh mắt nói với Jaejoong “Tôi không hề biết ý định của Kelly!”

Jaejoong sửa sang lại quần áo, cười tươi, rất nhiệt tình trò chuyện với Changmin. Lần này đổi lại là Yunho khó chịu, giận dữ nhìn Kelly.

“Sao đột nhiên em lại làm như vậy?”

“Làm sao vậy, anh không thấy hai người họ nói chuyện rất vui vẻ à, hơn nữa, không phải anh nói, bạn trai cũ của Jaejoong là một tên khốn sao? Em thấy Changmin rất tốt mà!” Kelly vẫn cảm thấy mình làm rất tốt.

Yunho nhìn thoáng qua Changmin và Jaejoong đang nói chuyện vui vẻ, nội tâm càng thêm buồn bực.

“Em quen Shim Changmin kia lâu chưa?” Yunho giận dỗi nhìn Kelly.

“Không lâu lắm, quen lúc ở trên máy bay, cảm thấy cậu ta rất tốt!”

Yunho càng tức giận hơn! Mới quen biết sao? Vậy nhỡ, nhỡ cậu ta đối xử với Jaejoong tệ thì làm sao bây giờ?

Thế nhưng, Jaejoong lại chủ động mở lời.

“Yunho, cậu cứ chơi với Kelly đi. Tôi giờ đến nhà Changmin. Đi trước, tạm biệt!”

Nói xong cầm áo khoác sóng vai cùng Changmin đi ra khỏi nhà hàng. Yunho nhìn bóng lưng hai người, lòng càng cảm thấy khó chịu, chỉ có thể giận dỗi uống rượu trên bàn.

“Em thấy Jaejoong so với em nghĩ còn cởi mở hơn!” Kelly cố tình nói như vậy, lại khiến cho Yunho càng thêm khó chịu.

Buổi tối hôm ấy, Yunho mất ngủ, cả trái tim, đều tràn ngập hình ảnh Jaejoong.

Trong nhà, Kelly chỉ bật một ngọn đèn nho nhỏ, cô mặc váy ngủ, kiểu dáng cực kỳ gợi cảm đến gần Yunho. Kỳ thật, tâm trí Yunho không ở chỗ này, dù Kelly có như thế nào, anh cũng không để ý.

Lúc Yunho bị Kelly đẩy xuống giường cởi áo sơmi, trong đầu Yunho tất cả đều là cảnh Jaejoong bị Changmin đẩy ngã xuống giường, sau đó bị Changmin cởi áo sơmi.

Yunho như đột nhiên nghĩ thông suốt điều gì, đẩy Kelly trên người mình, tựa như phát điên muốn xông ra ngoài, lại bị Kelly ôm chặt.

“Yunho, anh còn yêu em không?”

Lời nói của Kelly khiến cho Yunho chấn kinh. Anh còn yêu Kelly không?

“Từ khi em trở về, anh không hề chạm vào em. Em nghĩ là vì chúng ta xa cách quá lâu, anh không quen, cho nên, em vẫn luôn đợi.” Kelly vừa nói vừa nghẹn ngào.

“Nhưng mà, điều mà anh nói với em hàng ngày chỉ toàn về Jaejoong. Anh hẳn không biết, mỗi lần em đưa văn kiện cho anh, anh đều nói với em “Jaejoong, đặt ở đó là được rồi.” Anh hẳn không biết, mỗi lần anh nhìn về phía Jaejoong, nụ cười kia rất dịu dàng, anh chưa bao giờ cười như thế với em. Anh hẳn không biết, hôm đó, lúc anh đánh bạn trai Jaejoong, trên mặt tràn ngập phẫn nộ, từ trước tới giờ anh chưa bao giờ vì em mà tức giận đến vậy.”

“Cái gì cũng đều là Jaejoong, từ khi em trở về, thế giới của anh chỉ có Jaejoong. Nhưng mà, Jaejoong thích anh không? Anh có nghĩ tới không? Cậu ta là gay, cậu ta có cuộc sống của riêng mình. Nhưng mà, Yunho anh không phải là gay, cuộc sống của anh không phải như vậy!”

Kelly khóc rất lớn, Yunho chậm rãi xoay người, ôm lấy mặt Kelly, dùng tay chậm rãi lau khô nước mắt trên mặc cô. Kéo váy cô lên, cài cúc lại.

“Kelly, cám ơn em, có lẽ em nói rất đúng, anh thích Jaejoong, anh cũng không biết từ lúc nào, thế giới của anh chỉ có Jaejoong. Cậu ta tuy rất ngốc, rất phiền phức, nhưng, anh nhịn không được lo lắng cho cậu ta, luôn muốn nhìn thấy cậu ta, cảm thấy xung quanh cậu ấy lúc nào cũng có rất nhiều ánh mặt trời.”

“Anh vẫn luôn tự nhủ, mình và Jaejoong là bạn bè, một cái cớ ngu ngốc vô cùng. Trước kia, luôn trốn tránh, anh nghĩ tình cảm của mình với Jaejoong chỉ là bạn bè. Nhưng về sau, thấy có người thân mật với Jaejoong, anh lại ghen ghét vô cùng.”

“Không hy vọng Jaejoong chịu tổn thương, nhưng anh vẫn không dám tự nói với bản thân là anh yêu Jaejoong. Vậy mà vừa rồi, khi chúng ta ở bên nhau, trong đầu anh tất cả đều là Jaejoong. Chỉ nghĩ tới Jaejoong ở cùng với Changmin thôi, anh đã ghen ghét đến phát điên rồi. Kelly, thực xin lỗi. Chúng ta, chia tay đi!”

Yunho nói xong câu cuối cùng, xoay người rời đi. Để lại Kelly quần áo có chút lộn xộn ngồi trên giường chảy nước mắt.

Yunho lái xe đi, kỳ thật, anh cũng không biết, Jaejoong đi đâu, nhưng anh không có cách nào để bản thân bình tĩnh lại.

Vội vã gõ cửa nhà Jaejoong, nhưng chỉ có ông Kim buồn ngủ nói với Yunho.

“Không phải đêm nay Jaejoong tăng ca sao?”

Tăng ca? Jaejoong nói dối ư? Lý do như vậy mà cũng nghĩ ra được.

Yunho điên cuồng.

Anh cắt đứt mộng đẹp của Hee Chul cùng Han Kyung.

Anh cắt đứt vận động buổi tối của Yoochun cùng Junsu.

Nhưng đổi lại là:

Hee Chul khinh bỉ nhìn anh rồi dùng sức đóng cửa.

Yoochun vắt khăn mặt lên vai, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn anh rồi đóng cửa.

Vậy mà vẫn không thấy Jaejoong đâu.

Jaejoong, cậu sẽ không có chuyện gì với Changmin đâu đúng không? Yunho tự mình an ủi.

Lái xe đến bờ xông, ngồi uống bia một mình.

Muộn như vậy mà điện thoại Jaejoong bận liên tục, đều là người thân gọi đến trách.

“Jaejoong, em tốt nhất xuất hiện đi, mang cái tên điên Jung Yunho kia đi, bằng không hyung gọi bảo vệ đấy.” Đây là lời nhắn của Hee Chul, khiến cho Jaejoong cười rất vui vẻ.

“Hyung, em nhờ hyung đấy, đang yên đang lành chơi trò mất tích làm gì, Yunho hyung sắp gõ hỏng cửa nhà em rồi!”

Nghe xong lời nhắn của Junsu, Jaejoong bắt đầu ngửa mặt lên trần nhà cười lớn.

Yunho, anh bắt đầu lo lắng rồi sao?

Kỳ thật, điện thoại Jaejoong chỉ là hết pin mà thôi, không phải cố ý tắt máy đâu!

Bình luận

Truyện đang đọc